Mỗi một lần thọc vào rút ra, chiếc giường chất lượng siêu tốt này đều sẽ lay động. Người phụ nữ dưới thân cũng phát ra tiếng rêи ɾỉ dồn dập.
Cơ thể Trần Khanh Khanh hơi run lên, tiếng kêu rên yêu kiều cùng tiếng giao hợp bạch bạch đan xen nhau, có thể tưởng tượng được trận làʍ t̠ìиɦ này kịch liệt cỡ nào.
Từ trước tới nay trong lòng Trần Khanh Khanh đều rất rõ ràng, cô không nên trêu chọc Tưởng Triều. Bây giờ bị người đàn ông mình ghét đè dưới thân đ*t điên cuồng, nội tâm vẫn không phục lắm. Nhưng cơ thể là thứ thành thực nhất, huống chi Tưởng Triều đã lâu chưa đụng đến phụ nữ không biết có phải chuyện tốt hay không đây.
Trần Khanh Khanh biết Tưởng Triều dùng tư thế và hành động này thôi cũng đủ để cô cao trào, chưa kể con cặ© chẳng thua gì người nước ngoài của anh còn khiến cô dục tiên dục tử, lúc cao trào sẽ như được lên thiên đường.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp của người phụ nữ lúc này càng diễm lệ hơn, đôi mắt đào hoa mĩ lệ đa tình kia tản ra xuân ý kiều mị, khóe mắt cũng càng động lòng người. Đúng là một người phụ nữ hoạt sắc sinh hương, mê hoặc điên đảo chúng sinh.
Có lẽ Trần Khanh Khanh cũng không chịu nổi từng cú nắc điên cuồng của Tưởng Triều, vì rêи ɾỉ quá lâu, giọng nói đã hơi khàn khàn.
Mặc dù cơ thể bị người đàn ông chơi động tình chảy nước, nhưng tính cách cô lại quật cường khó thuần, thân thể chịu thua nhưng miệng vẫn ngoan cố: “Ưm, aaaa, Tưởng Triều, nhìn dáng vẻ của anh bây giờ đi, a, tôi nói đúng mà, ưm, mấy đời rồi anh chưa chơi gái hả. A, chết rồi, hôm nay chị đây sẽ địa phát từ bi cho anh chơi, a, nhẹ chút, dù sao tôi cũng có nhu cầu, coi như anh giải quyết nhu cầu sinh lý cho tôi đi, ưm, ưmmmm!”
Trần Khanh Khanh bị người đàn ông nắc liên tục, vẫn mạnh miệng nói những câu khó nghe. Thật giả cũng chỉ có mình cô biết thôi, ngoài miệng thì bảo làm phước, nhưng cô lại không thấy phía sau, khuôn mặt Tưởng Triều đã xanh mét, trên người còn phát ra khí lạnh, anh tức giận rồi.
“Trần Khanh Khanh, em tìm được đường chết rồi.” Tưởng Triều nghiến răng nói một câu.
Trần Khanh Khanh cười, nụ cười vừa xán lạn vừa đắc ý. Mặc dù cô không nhìn thấy khuôn mặt bây giờ của Tưởng Triều, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được gương mặt lạnh lẽo như bài poker kia đang tức đến bốc khói. Chỉ tiếc không thể nhìn thấy vẻ mặt kia, tiếc quá đi.
Tưởng Triều nghiến răng nghiến lợi nói câu này xong, anh không đ*t tiếp nữa. Ngược lại đứng người lên, trực tiếp rút ©ôи th!t từ trong con bướm non hồng hào ra, phập một tiếng, gân xanh trên ©ôи th!t thô dài nhô lên, mang theo nước dâm trong nộn huyệt. Quy đầu cực đại cũng chảy dịch nhầy, Tưởng Triều từ trên giường xuống dưới sàn.
Sau khi rút khỏi cơ thể cô, Trần Khanh Khanh lập tức cảm nhận được cơ thể mình đã nhẹ nhàng hơn. Nhưng bướm nhỏ bị người đàn ông đυ. một lúc lâu, huyệt thịt hồng nộn dính chặt vào nhau, lúc này như chưa ăn no, cơn ngứa ngáy cứ thế lan tràn, biểu lộ sự bất mãn cùng ham muốn của minh.