Trần Khanh Khanh mười tám tuổi duyên dáng yêu kiều, hoa nhường ngọc thẹn, khuôn mặt như vẽ, quả nhiên là một mỹ nhân, Trần Khanh Khanh mười tám tuổi sau khi kết thúc kỳ nghỉ tốt nghiệp trung học liền ở nhà, mà khi đó Tưởng Triều đã thi đậu đại học quốc phòng nghỉ cũng về nhà, Trần Lập Bình cùng Tôn Thiên có sự nghiệp riêng, hai người trên cơ bản đều không ở nhà, trong nhà nɠɵạı trừ người giúp việc chỉ còn lại Tưởng Triều cùng Trần Khanh Khanh, Trần Khanh Khanh nhìn Tưởng Triều không vừa mắt, lúc gặp anh theo thói quen nói vài câu, tuy nhiên căn bản Tưởng Triều không để ý tới Trần Khanh Khanh, Trần Khanh Khanh cảm thấy không thú vị nên cũng không lãng phí nước miếng, cũng may lúc Tưởng Triều không có việc làm gì tiếp theo thì ở trong phòng, số lần hai người chạm mặt nhau không nhiều.
Lần đầu tiên Trần Khanh Khanh tiếp xúc với tìиɧ ɖu͙© là ở nhà bạn thân cùng bạn thân xem AV, Tống Đình Đình lúc nhỏ lớn lên ở Mỹ, đến trung học cơ sở cùng cha mẹ di dân về nước, Tống Đình Đình rất hợp khẩu vị của Trần Khanh Khanh, hai người phát triển từ bạn bè thành chị em bạn thân, lúc mới lên trung học phổ thông, áp lực học tập quá lớn, có một ngày sau giờ tan học, Tống Đình Đình dẫn Trần Khanh Khanh về nhà cùng đến phòng ngủ của Tống Đình Đình, lúc đó Tống Đình Đình cười thần bí với cô, cô không thể hiểu rõ được, cho đến khi Tống Đình Đình mở máy tính đánh dấu văn kiện, cánh cửa thế giới mới mở ra.
“A, a…” Tiếng rêи ɾỉ tinh tế vang vọng trong phòng ngủ xa hoa.
Cơ thể trắng nõn của Trần Khanh Khanh trần trụi, một đôi đùi đẹp hơi tách ra sang hai bên, lộ ra nơi riêng tư thần bí mềm mại của cô, âʍ ɦộ của người phụ nữ rất trắng, trên âʍ ɦộ trắng nõn chỉ có vài sợi lông đen hơi cuộn tròn, ngón tay tinh tế của người phụ nữ đang xoa bóp nơi riêng tư của mình, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, thân thể trần trụi của người phụ nữ nhìn cũng không phải rõ quá, ngược lại có một loại cảm giác mơ màng.
Trần Khanh Khanh tựa vào đầu giường, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn đôi môi anh đào phấn nộn, đôi vυ" trắng nõn nhẹ nhàng lắc lư, dưới dây thắt lưng mềm mại không chịu ôm chặt là nơi riêng tư thần bí của người phụ nữ, hiện giờ ngón tay người phụ nữ đang thăm dò nơi riêng tư của mình.
Nơi riêng tư của người phụ nữ giống như bào ngư vừa mới từ trong nước mắt ra, hai cách môi ngoài mập mạp đặc biệt no đủ, bởi vì đầu ngón tay người phụ nữ đang vuốt môi âʍ ɦộ của mình, hai mảnh môi âʍ ɦộ bên ngoài đang nóng lên hướng ra ngoài, môi bóng loáng non nớt được nắn bóp nên càng bóng loáng hơn, Trần Khanh Khanh cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, không có tí kinh nghiệm nào, trong đầu nhớ lại cảnh AV lúc trước ở nhà Tống Đình Đình, thân thể ca sĩ trần truồng ngồi trên ghế, ngón tay đặt trên chỗ kín của mình, Trần Khanh Khanh nhắm mắt lại, dựa theo AV.
Động tác ca sĩ không thuần thục cho lắm, loại tình ái này lúc bắt đầu hoàn toàn ngây thơ, nhưng là mình thì sẽ tự học.
Ngón tay Trần Khanh Khanh đặt nơi mềm mại trên âʍ ɦộ, thịt trên lòng bàn tay được ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, từ nơi riêng tư chậm rãi lan tràn toàn thân một cảm giác kỳ lạ, sau đó vận chuyển an toàn đến trung khu thần kinh của cô, đại não người phụ nữ trở nên phấn phấn hơn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, trong miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ, Trần Khanh Khanh nghe thấy chính mình phát ra loại âm thanh này, huyệt nhỏ cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ căng thẳng, một lượng chất lỏng dính chảy ra từ huyệt nhỏ, cô chảy nước, sau khi biết Trần Khanh Khanh vừa thẹn lại vừa hưng phấn, tốc độ của tay dần dần tăng lên.
Hai chân Trần Khanh Khanh hơi tách ra một chút, thân thể mềm nhũn dựa vào đầu giường ngủ, bởi vì vừa hưng phấn vừa khẩn trương, tim người phụ nữ đập thình thịch, hạt đậu nhỏ hơi đó vừa mới đụng liền làm cho toàn thân cô giống như bị điện giật, kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt nhỏ của cô chảy ra nhiều nước hơn, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng từ trong miệng nhỏ càng thêm vỡ vụn.
Lúc Trần Khanh Khanh tự an ủi thoải mái chơi, cửa bị cô đóng kín tự nhiên bị mở ra, một người đàn ông anh tuấn đi vào, tất cả giác quan của Trần Khanh Khanh đều tập trung ở trên huyệt nhỏ của cô, căn bản không có chú ý tới người đàn ông đang đến, cho đến khi Trần Khanh Khanh nghe thấy tiếng người đàn ông mở miệng nói chuyện.
“Trần Khanh Khanh” Giọng nói trầm từ tính vang lên trong phòng.
“A!”
Trần Khanh Khanh phát ra một tiếng rêи ɾỉ kéo dài, thế nhưng cứ như vậy cao trào, cao trào trước mặt anh.