Vừa chạy một chuyến đến Hứng Thiên điện, Gia Luật Long Khánh phải giải quyết xong chuyện Tiêu Thái hậu muốn thay hắn cưới trắc phi.
"Xin mẫu hậu chuyển cáo Hoàng thượng, ta có một mình ŧıểυ ŧıểυ như vậy đủ rồi, cái gì trắc phi, mỹ nhân, thị tẩm tất cả đều miễn đi. Nếu là Hoàng thượng không có chuyện gì lại muốn cho ta thêm phiền toái, đừng trách ta không nói trước, ta nhất định sẽ kháng mệnh! Mẫu hậu, ngài cũng đừng ép ta mang theo ŧıểυ ŧıểυ trốn khỏi Mông Cổ đó!" Vừa gặp Tiêu Thái hậu Gia Luật Long Khánh đã nói ra nguyện ý của mình!
Gia Luật Long Khánh đi không sao, Hằng Vương đi cũng không sao, nhưng Chấn Thiên tướng quân không thể đi, binh mã thiên hạ Đại nguyên soái càng không thể đi!
Tiêu Thái hậu nhìn ra được sự kiên quyết của con mình, cũng nhìn ra con mình là người si tình, cho nên, nàng rốt cục gật đầu đáp ứng, dù sao nàng còn có một Tề Vương Gia Luật Long Hữu.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Thái Hậu Gia Luật Long Khánh kéo ŧıểυ ŧıểυ đi tới thường võ điện cùng Gia Luật Long Hữu, Y Oa Tô chơi đánh cầu một chút, mà đáng thương cho Gia Luật Long Hữu, giờ phút này vẫn còn không biết mình đã thành người chết thế cho Gia Luật Long Khánh, còn cao hứng phấn chấn, ồn ào hẹn ngày mai tiếp tục đấu cầu.
"Xin lỗi, ngày mai trong cung có Diệp Tử diễn, ta muốn mang ŧıểυ ŧıểυ đi xem một lần."
Diệp Tử diễn là trò tiêu khiển từ Đại Tống lưu truyền đến đất bắc, ở trong cung được hoan nghênh vô cùng, không chỉ các cung nữ thích, Hậu cung phi tần, Hoàng đế cũng rất thích. Khiến cho ŧıểυ ŧıểυ rất vui vẻ, nhưng Gia Luật Long Khánh biết những thứ này còn chưa đủ, hắn chẳng những nghĩ muốn buộc thân thể nàng, còn muốn buộc cả lòng của nàng. Hắn biết nàng thương hắn, nhưng hắn cũng muốn nàng yêu cả cuộc sống xung quanh hắn, như vậy mới có thể bảo đảm hắn vĩnh viễn sẽ không mất đi nàng.
Dân du mục phương bắc lấy săn bắn là sở trường, thuật cỡi ngựa cùng bắn nghệ kỹ thuật cao thấp có thể quyết định địa vị của một người ở trong một quần thể, chẳng những hoàng đế, ngay cả hậu phi cung tần đều tinh thông, còn các đại thần hoặc bình dân càng không cần phải nói, vì vậy người dân ở Liêu quốc không ai không tinh thông cỡi ngựa bắn cung. Du săn có thể nói là một loại hình thức của Liêu quốc chọn người có bản lĩnh để giúp nước nhà, đây là phương pháp mà Gia Luật Long Khánh muốn ŧıểυ ŧıểυ yêu cuộc sống ở Liêu quốc.
Những cô gái Trung Nguyên bình thường là đại môn không ra, cổng trong không mại, chỉ có những phụ nữ gia cảnh bần hàn mới vì cuộc sống mà bất đắc dĩ xuất đầu lộ diện. Ở Trung Nguyên nam nhân mới có thể luyện võ cỡi ngựa, còn phụ nữ chỉ có thể ở nhà núp trong khuê phòng thêu; Nam nhân có thể ra ngoài xông xáo, còn phụ nữ chỉ có thể ở nhà mà lo việc bếp núc nấu cơm rồi đợi chồng về, mà...quy củ này đem ŧıểυ ŧıểυ có cá tính hoạt bát cảm thấy bị trói buộc không thể động đậy, kêu khổ thấu trời, suốt ngày chỉ có thể lén lén lút lút đi theo phía sau huynh trưởng, sau đó liền bị phụ mẫu mắng chửi.
Song ở Liêu quốc thì khác, ở đây nam nữ đều có thể cỡi ngựa luyện võ, chỉ cần có thể hoàn thành chức trách của mình, nữ nhân nhà nghĩ ra cửa đi dạo một chút cũng sẽ không có người ngăn cản, mà thế lại vừa vặn hợp tính tình của ŧıểυ ŧıểυ.
Tháng ba ở Liêu quốc đang vui mừng giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho ngày lễ, bởi vì trước ngày lễ khánh, Liêu thánh tông đang ở nơi săn bắn liền cấp tốc trở về đầu tiên triệu kiến đương nhiên chính là Hằng Vương cùng tân vương phi của hắn.
"Trắc phi, mỹ nhân, thị tẩm cũng không cần?" Liêu thánh tông hỏi như thế, chắc là Tiêu Thái hậu đã đem những lời thanh minh lúc trước của Gia Luật Long Khánh nói cho hắn biết.
"Toàn bộ miễn! Sau này ít tới tìm ta phiền toái, ta nghe nói Mông Cổ trời trong xanh không khí trong lành đất đai rộng rãi, đang muốn tìm cơ hội đi đến đó xem có thật như lời đồn hay không, ngươi cũng đừng cho ta cơ hội đi đến đó, ta đi sẽ không trở về !" Gia Luật Long Khánh cảnh cáo nói.
Thánh tông Gia Luật Long Tự vỗ vỗ đầu vai đệ đệ. "Ta hiểu được, dù sao còn có lão Tam!" Cũng khó trách đệ đệ sẽ có loại phản ứng này, nếu như hắn biết gả tới là một Đại mỹ nhân như vậy hắn đã sớm ra mặt hy sinh rồi, sao còn đến phiên Gia Luật Long Khánh kia chứ!
Trong điện ấm áp chung quanh rộng rãi, cho nên không cần mang mũ, mà ŧıểυ ŧıểυ kể từ khi ra mắt Thánh tông đứng dậy sau, vẫn núp ở phía sau Long Khánh buồn cười không dứt.
Gia Luật Long Khánh nghiêng đầu nhìn xuống ŧıểυ ŧıểυ, chỉ thấy nàng toàn thân phát run "ŧıểυ ŧıểυ, làm sao vậy?"
"Hắn... Hắn... Đầu..." Gia Luật Long Khánh lập tức minh bạch ý của nàng, hắn nghiêng mắt nhìn Thánh tông Gia Luật Long Tự một cái —— một đầu trọc lớn, tai hai bên thái dương để một nhúm tóc dài tới trước ngực, phía trên còn buộc mấy ŧıểυ nơ con bướm màu sắc rực rỡ.
Để tránh ŧıểυ ŧıểυ làm ra chuyện thất thố, Gia Luật Long Khánh gấp gáp hướng Thánh tông cáo lui ngay sau đó lôi kéo ŧıểυ ŧıểυ bước nhanh ra điện, song không đầy một lát, Thánh tông liền nghe được tiếng cuồng tiếu của ŧıểυ ŧıểυ từ ngoài điện truyền vào. "Nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Thánh tông mờ mịt tự hỏi.
Trong ba ngày lễ ở Liêu quốc, có các hạng mục tranh tài nhưng người tham gia nhiều nhất là hạng mục cưỡi săn, thật là hỗn loạn khiến cho người ta hoa mắt. Trừ những hoạt động ở trong cung, ngoài thành lại càng phi thường náo nhiệt, ŧıểυ ŧıểυ dĩ nhiên không chịu bỏ qua. Sáng sớm Liêu Thánh Tông đến chỗ Tiêu Thái hậu thỉnh an, ŧıểυ ŧıểυ liền lôi kéo Gia Luật Long Khánh ra bên ngoài chạy, ngay cả Thánh tông đuổi theo để nói câu kế tiếp cũng không nghe thấy.
"Long Khánh, ngươi có bằng hữu... Tìm... " . Thánh tông lắc đầu:” Cả ngày tìm không ra người, vừa trông thấy liền nháy mắt một cái biến mất cũng không biết là chạy đi đâu, thật là kỳ cục!"
Tiêu Thái hậu cười híp mắt nói: "Đại khái là mang theo ŧıểυ ŧıểυ ở chung quanh ngoạn, ŧıểυ ŧıểυ thật là làm cho người thấy liền thích, vừa đáng yêu vừa ngây thơ, có nàng ở bên người, chữ buồn cũng không biết là viết như thế nào!
Thánh tông thở dài một hơi:” Hình như có người tìm đến hắn nhưng không thấy, liền tìm đến ta đây nhắn cho hắn, trời mới biết làm Hoàng thượng mà ngay cả đệ đệ của mình cũng khó gặp mặt một lần."
Tiêu Thái hậu nhíu mày "Ngươi nói người kia là Lý Nguyên Hạo?"
"Đúng vậy!" Thánh tông không thể làm gì nói:” Long Khánh mời người ta tới tham gia thịnh hội, người ta tới rồi, mà mình ngay cả bóng dáng cũng tìm không ra. Lý Nguyên Hạo nói hắn đi Hằng Vương phủ tìm Long Khánh nhưng không thấy, không thể làm gì khác hơn là tìm tới ta đây mà hỏi."
"Hắn bây giờ ở..."
"Hắn và a di của hắn trước chỗ ở của lão Nhị."
"A di?"Tiêu Thái hậu không giải thích được hỏi.
Thánh tông nâng chung trà lên uống một hớp:” Sử La nhi, tuy nói là a di của Lý Nguyên Hạo, nhưng tuổi so với hắn còn nhỏ hơn mới vừa mãn mười tám, mỹ lệ đoan trang, hiền thục cao quý, người nào cưới nàng thật là có phúc."
Tiêu Thái hậu nhiếu mày "Nếu nàng coi trọng Long Khánh, vậy thật hỏng bét!"
Thánh tông rùng mình:” Ngài là nói..."
"Lý Nguyên Hạo trước kia cũng đã tới rất nhiều lần, ngươi có từng gặp hắn mang theo người ở bên cạnh không? Nhưng lần này lại mang theo một cô gái tuổi còn trẻ chưa lập gia đình, vừa tới liền vội tìm Long Khánh, nghĩ thôi cũng đoán được dụng ý của hắn là gì rồi."
Thánh tông cau mày trầm ngâm nói:” Nếu là như thế, thì thật có chút phiền!
"Ừ! Nếu là hắn đơn thuần chỉ muốn lấy đám hỏi để hai bên gắn bó hữu hảo, thế thì dễ làm cứ hứa làm trắc phi cho Lão tam, hoặc là ngươi một mình thu lấy đi dù sao ngươi cũng nói ai cưới được nàng thật có phúc. Nếu nàng không muốn làm nhỏ, Nam viện Đại vương Ba Cổ Tế mới vừa tang vợ cũng có thể cưới nàng, nhưng nếu nàng liên tục không đồng ý, đệ đệ của hoàng hậu là Tiêu Địch nổi tiếng là người nghiêm khắc! Chỉ sợ là..."
"Tự nàng coi trọng?" Thánh tông nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Thái hậu gật đầu:” Ngươi tốt nhất trước cẩn thận tính toán lại, tránh cho lúc khước từ có vấn đề giống như Hổ Na." Nàng thở dài một hơi:” Đến bây giờ vẫn còn không dứt, suốt ngày bám lấy ta mà làm ầm ĩ muốn ta giúp nàng làm chủ. Ta nói cho nàng biết Long Khánh không chịu cưới nhỏ, để cho nàng tìm người khác gả đi, nhưng nàng lại chết sống cũng không chịu cứ nhất định là phải gả cho Long Khánh, ta cũng nhanh bị nàng làm phiền chết!"
Thánh tông trầm mặc nghĩ ngợi.
"À! Đúng rồi, lần này ngươi muốn chọn người nào gả đi?"
"Ta mới vừa trở về, còn chưa nghĩ tới chuyện này, không ngờ Lý Nguyên Hạo tới nhanh như vậy."
"Đối phương là ai?" Tiêu Thái hậu hỏi.
"Đường ca của Lý Nguyên Hạo."
Tiêu Thái hậu suy nghĩ một chút. "Hổ Na thì sao! Đem nàng gả đi, tránh cho ở lại chỗ này thêm phiền!"
"Nàng chịu không?" Thánh tông hoài nghi hỏi.
"Bất kể nàng có chịu hay không! Hoàng mệnh không thể trái, nàng không chịu thì có thể thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn kháng chỉ sao?"
"Ta biết, nhưng là chỗ Ô Bất Lữ..."
Tiêu Thái hậu hiểu, Thánh tông không muốn đắc tội với nhà mẹ đẻ của mình, tránh cho nàng bị làm khó. "Giao cho ta, nếu là bên nhà mẹ ta, đương nhiên là để ta làm xử lý."
"Mẫu hậu thánh minh!" Thánh tông lúc này mới bật cười.
"Đi!" Tiêu Thái hậu cười mắng:” Ngươi mau thử nghĩ xem làm như thế nào ứng phó Lý Nguyên Hạo!"
"Nhi thần cẩn tuân ý chỉ!"
Ngoài thành mọi người chen chúc nhau đâu đâu cũng nhìn thấy cũng toàn là người, ŧıểυ ŧıểυ xinh xắn mặc dù cùng Gia Luật Long Khánh và hai hộ vệ bảo hộ, nhưng ở trong đám người Liêu quốc cao to lực lưỡng nàng vẫn bị chen chúc không thở nổi.
Gia Luật Long Khánh cảm thấy đau lòng không thôi, vội vàng mang nàng vào quán ăn lớn nhất ngoài thành để tránh né sóng người.
Một lát sau, bọn họ ngồi yên ở trên lầu gần cửa sổ, bên trong một phòng trang nhã. ŧıểυ ŧıểυ nhìn chằm chằm đồ trên bàn:” Đó là món gì vậy?" Nàng chỉ vào món thịt, rất giống....
"Không nên hỏi, ăn thử đi, không lừa ngươi đâu, món này ăn ngon lắm. Ta vốn tưởng rằng trong cung mới có, không nghĩ tới ngoài thành cũng có."
ŧıểυ ŧıểυ híp mắt, thanh âm trầm thấp:” Đây là món gì?"
Gia Luật Long Khánh thở dài một hơi, biết nếu không giải thích nghi hoặc nàng tuyệt sẽ không bỏ qua:” Tì ly."
"Tì ly?"ŧıểυ ŧıểυ hồ nghi nhìn hắn:” Ít nói dong dài, nói đơn giản một chút, rốt cuộc là món gì?"
Lúc này, Gia Luật Long Khánh thở dài nói:” Là thịt chuột."
ŧıểυ ŧıểυ mở to miệng chỉ vào cái khay thức ăn, rồi sau đó đem đẩy nó ra xa, còn thiếu chút bởi vì dùng sức quá mạnh mà khiến nó rơi xuống bàn. Sau đó nàng lại chỉ vào một chén canh thang:” Đó lại món gì?"
"Đó là canh thang, rất ngon, ta bảo đảm ngươi..." Nhìn thấy vẻ mặt của ŧıểυ ŧıểυ, hắn liền ngậm miệng không nói nữa.
ŧıểυ ŧıểυ tà nghễ nhìn hắn hỏi:” Làm bằng cái gì?"
Gia Luật Long Khánh ngây người, theo cười nói:” Ngươi trước uống thử chút đi, uống rồi bảo đảm ngươi còn muốn nữa... "
"Ừ?" Nàng hướng hắn vươn ra ngón trỏ, rung xa
Gia Luật Long Khánh nhận thua. "Ngọc bản duẩn hòa..."
"Là cái gì?" Nàng làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Hắn thật to thở dài:” Thai thỏ trắng."
ŧıểυ ŧıểυ kinh thở gấp một tiếng, thấp giọng hô:” Trời ơi! Ngươi là người bình thường không ăn thức ăn bình thường được sao?"
"Nhưng những thứ này rất..."
"Ai quản ngươi chưng hay là nấu, ta mới không cần ăn những thứ này! Ở đó bán gì vậy?" ŧıểυ ŧıểυ chỉ ra ngoài cửa sổ có gánh bán hàng rong.
Gia Luật Long Khánh nhìn một cái, nhưng ngay sau đó mê hoặc nhìn nàng:” Đây không phải là mứt quả ở Đại Tống các ngươi sao?
Làm sao ngươi không biết?"
"Ta dĩ nhiên biết được đó là mứt quả" ŧıểυ ŧıểυ không nhịn được nói:” Ta là nói nhân của nó có những thứ kì quái không?"
"Không có!"
"Tốt, ta ăn cái đó!"
"Nhưng ..."
ŧıểυ ŧıểυ cong miệng nói:” Ta muốn ăn mứt quả! Ta muốn ăn mứt quả! Ta muốn ăn mứt quả! Ta muốn ăn...".
"Được, được, được! Ta đi mua, ta đi mua là được chứ gì?" Gia Luật Long Khánh giơ hai tay đầu hàng.
"Yến Ẩn vạn tuế!" ŧıểυ ŧıểυ lúc này mới mặt mày hớn hở vỗ tay hoan hô.
"Vậy ngươi phải biết điều một chút ở chỗ này đợi, ngàn vạn lần không được chạy loạn!" Gia Luật Long Khánh không yên lòng dặn dò .
ŧıểυ ŧıểυ gật đầu lia lịa:” Ta thề tuyệt không chạy loạn."
Gia Luật Long Khánh xuống lầu, ŧıểυ ŧıểυ lập tức ngó ra cửa sổ từ trên nhìn xuống, nàng thấy Gia Luật Long Khánh đi khỏi thực quán chen chúc về phía đường phố đối diện, nhưng ngay sau đó lại bị phương xa truyền đến tiếng hoan hô hấp dẫn, liền ngưng mắt nhìn lại, thì ra là có người ở Sema tới. Chút nữa kêu Yến Ẩn dẫn nàng đi xem một chút!
Nàng trở lại chỗ ngồi, bên ngoài người người chen chúc, người bên trong thực quán lại không nhiều, bởi vì toàn bộ mọi người đã đi xem náo nhiệt, hồi lâu sau, mới lại tới hai vị khách nhân. Đó là một nam một nữ trẻ tuổi, nam chừng hơn hai mươi tuổi, một thân áo da, mũ da cùng giày da, vóc người thuận dài, bộ dạng có chút anh tuấn, hơn nữa ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía tản mát ra khí thế cuồng ngạo tự phụ.
Nữ thì chưa tới hai mươi, mỹ lệ hào phóng, ôn nhu uyển ước, mặc trường bào rộng rãi, áo khoác ngắn tay, chân đi hồng giày, hai đuôi sam vừa đen vừa dày để ở trước ngực. Bọn họ ngồi cách ŧıểυ ŧıểυ hai bàn gần cửa sổ, kêu chút thức ăn sau liền tùy ý đánh giá bốn phía.
ŧıểυ ŧıểυ cũng rất tò mò nhìn bọn hắn chằm chằm. Bọn họ quần áo rõ ràng không phải là đồ Tống, nhưng cũng không phải đồ Liêu, đến tột cùng là quần áo ở đâu? Mà nam nhân kia ánh mắt đảo qua đến ŧıểυ ŧıểυ, liền giật mình ngây ngốc ngó chừng nàng, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ cùng điên cuồng si mê.
Nào có thể nhìn người như vậy! ŧıểυ ŧıểυ mất hứng quay đầu lại không nhìn nữa, thấp giọng hừ hừ.
Nam nhân kia nói nhỏ với thiếu nữ mấy câu sau liền đứng dậy đi tới phía ŧıểυ ŧıểυ, hắn đứng trước bàn của nàng ưu nhã mở miệng nói:” Ta tên là Lý Nguyên Hạo, có thể thỉnh giáo phương danh của cô nương không?"
"Không thể!" Hắn làm sao có thể ngó chừng nàng như vậy được, trên mặt thì nở nụ cười càn rỡ, hắn cho là mình bộ dạng đẹp mắt ? Hừ! Hắn sao có thể sánh bằng Yến Ẩn của nàng chứ, Yến Ẩn so với hắn đẹp hơn gấp trăm lần! ŧıểυ ŧıểυ ở trong lòng thầm nghĩ.
Lý Nguyên Hạo không tức giận, tiếp tục hỏi:” Có thể xin hỏi cô nương là đi một mình hay đang đợi người?"
"Không thể." Nàng trong lòng thầm mắng: ”Quản ngươi cái rắm a! Làm gì ta phải nói với ngươi?"
"Có thể nói cho ta biết tại sao không?
"Không thể! Ngươi có phiền hay không! Ngươi thật đáng ghét!"
"Cô nương..."
"Không thể! Không thể! Không thể! Bất kể ngươi muốn hỏi điều gì, câu trả lời của ta cũng là không thể!" ŧıểυ ŧıểυ không nhịn được cả giận nói.
Lý Nguyên Hạo thất thần , mình nói như thế nào mới có mấy câu liền nhạ hỏa nàng? Hắn rốt cuộc nói sai cái gì? Hắn bất quá là muốn biết nàng mà thôi! Hắn liền nghĩ tới các cô nương ở trong tộc không người nào là không mê hắn, cứ bám lấy hắn không tha, cầu tình yêu của hắn? Nhưng hắn không bao giờ liếc mắt đến các nàng, bây giờ thật vất vả mới thích một cô nương, làm sao nàng cứ như vậy chán ghét hắn?
Thiếu nữ ngồi cùng bàn với hắn cho là Lý Nguyên Hạo đắc tội cô nương nhà người ta, bận rộn tới đây thay bồi tội:” Thật xin lỗi, cô nương, Nguyên Hạo hắn có chút lỗ mãng, ta thay hắn nói xin lỗi với ngươi, hy vọng cô nương không tức giận."
ŧıểυ ŧıểυ mặc dù tức giận nam tử này tự cho mình là đúng, cũng không tức giận với thiếu nữ ôn nhu thanh tao lịch sự này, nhìn nàng kia bộ dáng duyên dáng yêu kiều, ôn nhu, nàng trong lòng tức giận cái gì cũng không còn. ŧıểυ ŧıểυ phất tay một cái:” Tính cũng không có gì to lớn. Các ngươi là từ nơi nào tới vậy? Làm sao xiêm y giống như không phải như người ở Đại Liêu chúng ta?"
"Chúng ta là Đảng hạng tộc nhân từ Thà Hạ tới."
"Oa! Thà hạ tới!" ŧıểυ ŧıểυ bận rộn lôi kéo thiếu nữ đến ngồi ở bên cạnh mình:” Nói cho ta biết một chút về tộc nhân các ngươi đi ở đó có chuyện gì thú vị không? Ta đối với dân tộc các người rất có hứng thú."
Thiếu nữ ngồi xuống, Lý Nguyên Hạo dĩ nhiên cũng không cần nàng đồng ý hay không cũng ngồi xuống, còn âm thầm kéo kéo ống tay áo của thiếu nữ, thiếu nữ hiểu ý:” Ta tên là sử La nhi, cô nương..."
"Trầm ŧıểυ Giáo." ŧıểυ ŧıểυ đáp: ” Y phục của ngươi rộng như vậy, hpạt động có không cảm thấy khó khăn không?"
"Không có! Ta đã quen rồi."
"Các ngươi tới đây tham gia lễ hội sao?"
"Cũng có thể nói như vậy, bằng hữu mời chúng ta tới." Vẻ mặt Sử La Nhi bỗng nhiên lộ ra chút ảm đạm. "Nhưng là chúng ta vẫn chưa tìm được hắn."
"Không sao, ngươi theo chúng ta cùng nhau đi dạo là được, bảo đảm khiến cho ngươi đã ghiền."
"Không cần, chúng ta còn..."
"Cái gì không cần?" Lý Nguyên Hạo vội vàng ngắt lời Sử La Nhi.
ŧıểυ ŧıểυ và sử La nhi cùng nhau nhìn chằm chằm Lý Nguyên Hạo:” Ta hỏi ngươi sao?" ŧıểυ ŧıểυ không khách khí hỏi.
Lý Nguyên Hạo lúng túng ho khụ. ŧıểυ ŧıểυ bĩu môi nói:” Ta hỏi nàng, không phải..."
"ŧıểυ ŧıểυ, ngươi đang làm gì đó?" Một thanh âm trầm thấp vang lên.
Một bàn ba người đồng thời quay đầu đi nhìn về phía người tới.
"Mứt quả đâu!" ŧıểυ ŧıểυ đầu tiên nhảy dựng lên hướng về phía trước.
"Gia Luật đại ca!" Sử La Nhi đứng lên.
"Long Khánh!" Lý Nguyên Hạo cũng kinh ngạc đứng lên.
"Nguyên Hạo, Sử cô nương!" Gia Luật Long Khánh một bên bận rộn chào hỏi người quen cũ, một bên ứng phó ŧıểυ ŧıểυ thô lỗ cướp đoạt:” ŧıểυ ŧıểυ, đừng nóng vội, không có người đoạt với ngươi, cẩn thận rớt sẽ không được ăn."
ŧıểυ ŧıểυ ôm bao lớn bao nhỏ trở lại chỗ ngồi, hưng phấn hỏi:” Làm sao mua nhiều mứt quả như vậy?"
"Đồ ăn ở thực quán ngươi không ăn được, cho nên ta giúp ngươi mua thêm mấy thứ điểm tâm nhỏ, nếu như ngươi đói bụng, có thể lấy ra ăn." Hắn mở ra trong đó một ít bao. "Đây! Mứt quả của ngươi ở chỗ này, trước cầm ăn đi!"
ŧıểυ ŧıểυ thật vui vẻ nhận lấy mứt quả. "Ngươi muốn ăn không? Cái này ăn ngon lắm!" Nàng hỏi Sử La Nhi.
Sử La Nhi buồn bực lắc đầu, tại sao thoạt nhìn Gia Luật đại ca cùng ŧıểυ ŧıểυ vô cùng... Thân mật?
"Ta đây một mình ăn!" ŧıểυ ŧıểυ lập tức ngồi một bên ăn mứt quả. "Các ngươi thực ngốc, đồ ăn ngon như vậy cũng đều không biết hưởng thụ!"
Gia Luật Long Khánh sủng nịch vuốt đầu nàng. "Thật xin lỗi, ŧıểυ ŧıểυ chính là bộ dạng chưa trưởng thành để cho các ngươi chế giễu rồi." Mặc dù hắn nói với Lý Nguyên Hạo cùng sử La nhi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ŧıểυ ŧıểυ, không nỡ dời đi, cho nên không nhìn thấy hai người đối diện kia thần sắc quái dị.
"Long Khánh, Trầm cô nương là...." Thanh âm Lý Nguyên Hạo có chút quái dị hỏi. Ông trời phù hộ cho nàng không phải là người yêu hoặc vị hôn thê của Gia Luật Long Khánh và vân vân!"
"A? Ta vẫn chưa nói cho các ngươi biết sao?" Gia Luật Long Khánh kinh ngạc hỏi.
Lý Nguyên Hạo lắc đầu.
"Nhìn xem ta thật là hồ đồ, bị ŧıểυ ŧıểυ hồ nháo liền quên mất giới thiệu cho các người biết!" Gia Luật Long Khánh cười xin lỗi nói:” ŧıểυ ŧıểυ là Vương phi của ta, chúng ta vừa mới thành thân chưa tới hai tháng, bởi vì là thời gian cấp bách, cho nên chưa kịp xin... Hai vị làm sao vậy? Sắc mặt đột nhiên trở nên khó nhìn như vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Sử La nhi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt khiếp sợ mà thống khổ. Lý Nguyên Hạo bết bát hơn, chẳng những sắc mặt khó coi, vẻ mặt lại càng tối tăm kinh khủng.
"Sử cô nương, ngươi ngã bệnh sao?" ŧıểυ ŧıểυ cũng quan tâm hỏi:” Có muốn xem đại phu hay không?"
Sử La nhi vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.
"Vậy... Các ngươi bây giờ ở chỗ nào? Có muốn đưa các ngươi trở về nghỉ trước không?" Gia Luật Long Khánh hỏi.
"Lần trước ngươi đến chỗ của ta đâu nghe ngươi nhắc tới việc thành hôn sao bây giờ ngươi lại nói mình thành hôn rồi?" Lý Nguyên Hạo không đáp mà hỏi ngược lại, giọng nói cơ hồ mang một ít ý vị chất vấn.
Gia Luật Long Khánh kinh ngạc nhìn Lý Nguyên Hạo:” Ta nói rồi thời gian rất gấp, cho nên..."
Lý Nguyên Hạo còn ngây ngốc nhìn ŧıểυ Giáo đang liếʍ mứt quả:” Cho nên ngươi không cho chúng ta biết, ngươi đã thành thân? Đáng chết! Hắn vốn tưởng rằng trước khi Gia Luật Long Khánh thành thân có thể đi trước một bước cướp đi ŧıểυ ŧıểυ!
"Một mình?" Gia Luật Long Khánh ngạc nhiên nhìn lại Lý Nguyên Hạo, Lý Nguyên Hạo thì vẫn ngây ngốc ngó chừng ŧıểυ ŧıểυ, ŧıểυ ŧıểυ đối với hắn le lưỡi rồi đem mặt chôn ở trong ngực Gia Luật Long Khánh; Lý Nguyên Hạo trong mắt đột nhiên chứa đựng ghen tỵ. Gia Luật Long Khánh hiểu , hắn dùng hai tay ôm thật chặt lấy ŧıểυ Giáo:” Nguyên Hạo, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?" Gia Luật Long Khánh trầm giọng nói.
"Ta dĩ nhiên biết ta đang nói cái gì." Lý Nguyên Hạo lạnh giọng nói.
"Tại sao?"
"Tại sao?" Lý Nguyên Hạo tựa hồ mất đi lý trí:” Ngươi tại sao không nói cho ta biết ngươi đã thành thân? Nếu như ngươi báo cho ta, nàng sẽ phải...."
"Nguyên Hạo!" Sử La Nhi thất kinh kêu ra tiếng.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Gia Luật Long Khánh cùng Lý Nguyên Hạo nhìn nhau chăm chú:” Nguyên Hạo, ý của ngươi là trước ngày thành thân của chúng ta sẽ đem nàng cướp đi sao?"
"Đúng vậy, Long Khánh, ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng ta lần đầu vừa thấy được nàng liền mất hồn, mất tâm, Long Khánh, ta muốn nàng, nghĩ đến điên rồi!" Lý Nguyên Hạo cũng không ngại ngùng mà thừa nhận.
"Gia Luật đại ca, thật xin lỗi, Nguyên Hạo hắn không biết mình đang nói cái gì, hắn nhất thời hồ đồ, ngươi không nên trách hắn." Sử La Nhi vội la lên.
"Không nên như vậy, Nguyên Hạo, Gia Luật đại ca, các ngươi là bạn tốt mười mấy năm!"
Nhiều năm tình nghĩa từng giọt từng giọt tích lũy xuống tới, cũng là lấy thời gian khá dài xây lên, chẳng lẽ trong nháy mắt sẽ phải biến mất sao? Tại sao Nguyên Hạo không thể hiểu rõ ŧıểυ ŧıểυ là vợ của Gia Luật Long Khánh này, vĩnh viễn không thể thuộc về hắn? Thôi nói với hắn cũng vô ích hắn sẽ không hiểu.....
Nghĩ đến đây, Gia Luật Long Khánh đột nhiên ôn nhu hỏi:” ŧıểυ ŧıểυ, ngươi yêu ta sao?"
ŧıểυ ŧıểυ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Gia Luật Long Khánh: "Ngươi điên rồi, Yến Ẩn, làm sao ngươi có thể..." Nàng ngượng ngùng nhìn một chút Sử La Nhi cùng Lý Nguyên Hạo, lại đem đầu chôn vào trong ngực Gia Luật Long Khánh:” Ngươi làm gì tự nhiên hỏi ta vấn đề này?"
"Ngươi yêu ta sao?" Gia Luật Long Khánh vẫn cố chấp hỏi.
ŧıểυ ŧıểυ lại một lần nữa ngẩng đầu lên hồ nghi nhìn biểu hiện quái dị của Gia Luật Long Khánh, chỉ thấy hắn vẫn cùng Lý Nguyên Hạo nhìn nhau chăm chú, ŧıểυ ŧıểυ quay đầu nhìn Lý Nguyên Hạo một chút, rồi quay lại ngó chừng Gia Luật Long Khánh, càng thêm cảm giác được không khí có cái gì không đúng, chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là lạ ở chỗ nào rồi?
"Ngươi yêu ta sao?" Gia Luật Long Khánh lần thứ ba hỏi, thanh âm vẫn dịu dàng như cũ.
Nàng thật sự không rõ hắn tại sao muốn vào lúc này, ở trước mặt mọi người hỏi nàng vấn đề như vậy, thật làm người ta khó có thể trả lời, nhưng là, nàng có thể cảm nhận được câu trả lời của nàng đối với hắn rất quan trọng, cho nên ở nàng lại đem đầu chôn vào trong ngực của hắn, làm thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
"Ta yêu ngươi, Yến Ẩn." Thanh âm của nàng từ trong ngực của hắn truyền tới:” Mặc dù ngươi là chỉ đại Tinh Tinh, ta vẫn yêu ngươi."
Gia Luật Long Khánh cười thỏa mãn, Lý Nguyên Hạo sắc mặt thì càng thêm âm trầm.
ŧıểυ ŧıểυ đột nhiên lại ngẩng đầu:” Còn ngươi? Yến Ẩn, ta cũng nói cho ngươi biết là ta yêu ngươi, làm sao ngươi không nói cho ta biết ngươi có yêu ta hay không?" ŧıểυ ŧıểυ bỉu môi, bất mãn nói:” Như vậy không công bằng! "
Gia Luật Long Khánh cúi đầu thâm tình đưa mắt nhìn nàng:” Ta dĩ nhiên yêu ngươi, ŧıểυ ŧıểυ, so với với ngươi yêu ta còn nhiều hơn."
"Nói loạn! Mới không nhiều hơn ta! Ta yêu ngươi rất nhiều!" ŧıểυ ŧıểυ không nhận thua nói.
"ŧıểυ ŧıểυ, ta yêu ngươi sâu đậm đến nỗi ngươi khó có thể tưởng tượng được đâu."
"Ít nói nhảm ! Dù sao chính là ta yêu ngươi rất nhiều, giống như ánh sao trên trời vậy, giống như cá trong hải lý, giống như cát trong sa mạc." ŧıểυ ŧıểυ ngưỡng ngưỡng cằm, đắc ý nói:” Ngươi còn có thể so với ta nhiều không?"
Gia Luật Long Khánh mỉm cười.
ŧıểυ ŧıểυ nói xong thì cảm thấy không ổn nhìn xung thì thấy mọi người trong thực quán đang nhìn chằm chằm nàng trong mắt đầy ý cười, có người còn cất tiếng cười to, khuôn mặt ŧıểυ ŧıểυ vì xấu hổ mà đỏ bừng cả lên lần nữa trốn vào trong ngực Gia Luật Long Khánh:” A! Đều tại ngươi cả! Hại ta xấu hổ muốn chết sau này ta làm sao dám nhìn người! Đều tại ngươi, đều tại ngươi!"
Gia Luật Long Khánh ôm lấy nàng, mỉm cười ở trên đỉnh đầu nàng hôn một cái, nhưng ngay sau đó thu lại nụ cười nhìn thẳng Lý Nguyên Hạo.
"Người nàng yêu chính là ta." Ánh mắt hướng về Lý Nguyên Hạo thị uy:” Nàng có lựa chọn của mình, lòng của nàng là của ta, ngươi muốn nàng có tác dụng gì? Cho nên, ngươi tốt nhất nhanh chóng chết tâm đi, đừng đánh chủ ý đối với nàng."
Lý Nguyên Hạo khẽ cắn răng:” Vậy thì như thế nào? Sở trường lớn nhất của nữ nhân là thay lòng, hôm nay nàng yêu chính là ngươi, ngày mai nàng yêu tại sao không thể là ta?" Hắn cũng dùng ánh mắt phản bác.
Gia Luật Long Khánh tức giận nói:” Nguyên Hạo, chúng ta là bằng hữu cũ, ta cũng không muốn vì chuyện như vậy mà mất đi tình bằng hữu này.
Ánh mắt Lý Nguyên Hạo lóe lên:” Ngươi thật coi trọng tình bằng hữu của chúng ta?"
Gia Luật Long Khánh nặng nề gật đầu:” Chẳng lẽ ngươi không như vậy?"
Lý Nguyên Hạo híp híp mắt nói:” Ngươi có biết Sử La Nhi lần này cùng ta tới đây có mục đích gì không? Nàng đã yêu ngươi nhiều năm rồi.....
"Nguyên Hạo!" Sử La Nhi kinh hô, mặt tái nhợt nhanh chóng đỏ lên.
Gia Luật Long Khánh kinh ngạc đến nỗi mở to miệng.
ŧıểυ ŧıểυ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sử La Nhi, hảo cảm đối với nàng từ nãy giờ toàn bộ bay đến ngoài chín tầng mây đi, trong lòng nghĩ:” Nàng muốn cướp đi Yến Ẩn của ta!" ŧıểυ ŧıểυ không nói tiếng nào đặt mông ngồi lên bắp đùi của Gia Luật Long Khánh, hai tay ôm thật chặt hông của hắn. Mặc kệ có thể diện hay không nàng phải giữ chặt lấy Yến Ẩn, không cho người nào cướp đi hắn!
Gia Luật Long Khánh cúi đầu nhìn ŧıểυ ŧıểυ giống như thằn lằn bám chặt lên người hắn, vỗ về nàng một chút rồi ngẩng đầu nói:” Cảm tạ Sử cô nương đã có lòng, nhưng Long Khánh đã có người thương, sợ rằng chỉ có thể cô phụ cô nương một phen tình ý."
Sử La Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng không dám ở trước mặt mọi người thừa nhận tâm ý của nàng.
Lý Nguyên Hạo trong lòng một phen tính toán rồi nói:” Long Khánh nếu như ngươi thật coi trọng tình nghĩa giữa chúng ta, bản thân ta có một chủ ý vẹn toàn cả đôi bên."
Gia Luật Long Khánh khẽ chau mày:” Chủ ý gì ngươi nói đi?"
Lý Nguyên Hạo xảo trá nói:” Chúng ta có thể bí mật làm trao đổi, Sử La Nhi cho ngươi, Trầm cô nương cho ta, mọi người đều... "
"Câm miệng!" Gia Luật Long Khánh xanh mặt gầm lên.
Lý Nguyên Hạo không cam lòng cố gắng thuyết phục: "Tại sao không thể? Ngươi đã nói ngươi coi trọng tình bạn giữa chúng ta..."
"Ta buông tha!" Gia Luật Long Khánh quả quyết nói.
"Buông tha cái gì?" ŧıểυ ŧıểυ ngồi tại chỗ trừng to mắt nhìn hắn đợi hắn trả lời.
"Ta tình nguyện buông tha không quen biết người bằng hữu như ngươi, trên thực tế, từ khi ngươi có ý định với ŧıểυ ŧıểυ đã không đủ tư cách làm bằng hữu của ta !" Gia Luật Long Khánh mắt nhìn xuống ŧıểυ ŧıểυ:” Trừ phi ta chết, nếu không ŧıểυ ŧıểυ vĩnh viễn là thê tử của ta!"
"Trừ phi ngươi chết?" Lý Nguyên Hạo nheo lại mắt thầm nghĩ: Gia Luật Long Khánh, muốn ngươi chết cũng không phải là không thể nào!