Nhất bái thiên địa -- nhị bái cao đường -- phu thê giao bái -- đưa vào động phòng!
Ở một loại tình huống, một câu nói cuối cùng, nhất định sẽ khiến cho tân khách tụ tập ở bốn phía xem buổi lễ và cười lớn kêu hoan hô, ầm ĩ muốn ép chú rể uống quá chén, muốn náo động phòng hoa chúc.
Nhưng hôm nay lại có điều bất đồng, hôm nay...Bắc Tống ngày 18, tháng giêng, năm thứ hai Cảnh Đức. Tại nơi biên cương hoang vắng này, ở nơi có khí hậu lạnh giá đất đai khô cằn, trong hôn lễ mà hai bên gia đình có thân phận cao quý đáng lẽ phải náo nhiệt, thế nhưng không có tiếng hoan hô, cũng không có ai nâng chén chúc mừng, tất cả mọi người đều giấu diếm ý căm hận, chán ghét lẫn nhau. Trong không khí nặng nề, tân nương được tất cả mọi người đưa vào động phòng. Hai bên cẩn thận ngồi xuống, hai bên nhìn nhau nồng đậm địch ý.
Chỉ có chú rể tựa hồ không bị không khí địch ý này lây nhiễm, giơ ly rượu lên bình tĩnh mỉm cười nhưng trong mắt hắn dường như không có nụ cười này.
"Mẹ nó! Tại sao là hắn?" Chú rể ở trong lòng căm giận thầm mắng, hắn đường đường là Vương gia Đại Liêu quốc, thống lĩnh trăm vạn đại quân binh mã - Chấn Thiên tương quân mà ngay cả nương tử cũng không được tự mình lựa chọn. Chết tiệt! lão Hoàng đế biết tự mình nói sẽ không lay động được hắn, liền mang Thái hậu tới dọa hắn, mà lão nương kia cũng thật quá đáng, rõ ràng là Thái hậu cùng lão hoàng đế thấy hắn gây dựng sự nghiệp to lớn, vì vậy cho rằng dễ dàng, quyết định tự mình ra trận dẫn binh vào đánh chiếm Bắc Tống, nhưng lại thua ngay trận đầu, sau cùng vì Đại Tống mưu cầu hoà bình, nên dùng hắn làm vật hy sinh vô tội đáng thương!
Mẹ kiếp ! Bọn họ cho rằng đây là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Nếu là do hắn lãnh binh, bằng kinh nghiệm nhiều năm chỉ huy của hắn, mỗi lần tác chiến là bất bại, Đại Tống sẽ dễ dàng có trong lòng bàn tay? Trời đánh đầm Uyên Chi Minh! ( ở trong lịch sử, sau vụ đầm Uyên Chi Minh, giữa hai nước Tống Liêu duy trì mấy trăm năm hòa bình. ) nghị hòa liền nghị hòa, cần gì hai nước liên hệ cưới xin chứ?
Gia Luật Long Khánh sau khi bị lừa gạt vào cuộc chiến, bởi vì một chiếu thư khẩn cấp, sau khi phong trần mệt mỏi, ra sức chạy về Nam Kinh mới bất ngờ phát hiện, ở bên trong có những người thân thuộc của hắn bao gồm: mẹ của hắn, thân huynh đệ tỷ muội. Tất cả đều là một đám ŧıểυ nhân hèn hạ, xấu xa! Chẳng những khiến hắn không chiến mà bại, còn liên hợp với nhau bán đứng hắn!
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tất cả hoàng tộc, đệ tử cùng gia quyến của các vương công đại thần, đều gấp rút chuẩn bị hôn sự, chỉ còn lại một mình Gia Luật Long Khánh hắn là Nhị đệ Hằng Vương Liêu thánh tông, đủ để gánh trọng trách đại sự lần này.
“Ta đã có nữ nhân! " Hắn kháng nghị nói.
“Con à! Những nàng ấy cũng chỉ là thị thiếp, vị trí Vương phi Hằng Vương vẫn còn trống!" Tiêu Thái hậu ôn hòa từ ái nói.
“Vương phi Hằng Vương sẽ do chính con lựa chọn..." Hắn vẫn kiên trì từ chối.
"Phổ Hiền Nô!" Tiêu Thái hậu kêu từng chữ tên hắn. " Hôn nhân đại sự vốn là để cha mẹ làm chủ, mẹ chính là vì cha ngươi đã mất", nàng cầm lấy khăn tay mà lau khóe mắt. "Nên mẹ mới vội vã làm chủ, vì con mà ưng thuận hôn sự này, vậy con nói có nên phản đối hay không?
Gia Luật Long Khánh giương lên hai hàng lông mày. " Mới không... "
"Không nên sao?" Trong nháy mắt Tiêu Thái hậu cúi mặt suy sụp.
“Ai! Mẹ cũng biết, phụ hoàng con không có ở đây, con sẽ không tôn trọng lời nói của mẹ". Nàng lấy khăn lụa mà che mặt. " Số của mẹ thật khổ! Phụ hoàng con chết sớm. Bỏ lại mẹ một mình lão bà cô đơn không ai để ý, không ai hỏi đến... hu hu"
Gia Luật Long Khánh dở khóc dở cười nói: "Mẫu hậu, ý con không phải vậy.."
“Vậy là con đáp ứng?" Nghĩ âm mưu được như ý, từ trong khăn tay, khuôn mặt của Tiêu Thái Hậu tươi cười mà ngước lên." Mẹ cũng biết là con nghĩ mẹ làm uất ức con, không có yêu thương con. Con yên tâm, mẹ có chuẩn bị mấy mỹ nhân để làm trắc Vương phi tuỳ con chọn, chỉ cần con biết điều một chút đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Đây chính là mẹ của hắn, nhiều năm chấp chưởng quân cơ đại sự Liêu quốc, dám làm dám chịu Thừa Thiên Hoàng thái hậu, chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, cho dù là hoàng đế lão ca cũng phải hết sức kiêng kỵ, mà nàng Tiêu thái hậu không để ý đại sự gì quan trọng, liền đem hôn sự không ai muốn này đưa đến trên đầu của hắn!
Từ trước đến giờ, cô nương của Tống triều không bước ra khỏi cửa, cổng kín cao tường, nói lớn tiếng một chút cũng có thể hù chết nàng; lực tay mà nặng một chút cũng có thể gãy thắt lưng. “Những người bị đưa tới hòa thân, không phải thiếu sót cái này cũng thiếu sót cái kia, ngay cả một tỳ nữ cũng không bằng, hoặc là lão xử nữ lớn tuổi không ai thèm lấy, hoặc là xấu xí cứng nhắc không nhận ra người. Nhị ca, huynh cũng nên chuẩn bị tâm lý một chút!" Tam đệ Tề Vương Gia Luật Long Hữu nói như thế.
Đồ không có lương tâm! Vì ngăn ngừa tai họa bất ngờ này, mấy tháng trước nàng cũng vội vàng đồng ý thành hôn thay cho tỷ tỷ nàng, vậy mà nàng ấy không đồng ý canh cửa để cho nàng ra ngoài. Hừ chờ coi? Cái tên Vương gia Đại Liêu khốn kiếp nàng sẽ giết hắn cho mà xem.
Để cho hắn chết! Thật đơn giản, chỉ cần đem chủy thủ đâm một nhát vào trái tim hắn liền đại công cáo thành, thừa dịp lúc ban đêm mà chuồn êm lại càng là sở trường của nàng, lúc đó thì thần không hay, quỷ không biết. Tiếp theo, một cỗ xe ngựa sẵn sàng để nàng chạy về biện kinh trong hai ngày. Sau đó Đức Phi ở bên tai Hoàng thượng nói một câu Chấn Thiên tướng quân Liêu quốc Gia Luật Long Khánh đã chết. Kế tiếp, Hoàng thượng sẽ thừa dịp Liêu quốc vô cùng đại loạn, mang quân đi chinh phạt Đại Liêu, sau đó thì ... Chính là luận công ban thưởng !
"Hắc hắc hắc"! Tân nương Trầm ŧıểυ ŧıểυ, tự mãn cười hắc hắc, đợi nàng làm nên công lao này, xem Lưu Hoàng hậu còn dám khi dễ Đức Phi cô cô của nàng hay không!
Trầm ŧıểυ ŧıểυ, vừa tròn mười sáu tuổi, người cũng như tên, ŧıểυ ŧıểυ như ngọc Hương Trụy Nhi, là cháu gái của Bắc Tống quang lộc Thiểu Khanh Trầm Kế Tông, nữ nhi của Đô chỉ huy sứ Trầm Thiệu Văn. Nếu thân là con cháu nhà võ tướng, cho dù là thân nữ nhi, cá tính hoạt bát nghịch ngợm khiến nàng ở trước mặt mọi người biểu lộ mình không phải là một cô nương mảnh mai yếu đuối, mặc dù chữ nghĩa nàng không biết mấy, nhưng cả quyển sách đối với nàng mà nói giống như cả một đại dương. Tam tòng tứ đức nàng không hiểu, nữ công tinh xảo lại càng không biết, nàng chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung và chuyên gây sự làm mọi người phải lo lắng.
Mặc dù bản tính nàng bướng bỉnh, hoạt bát hiếu động, nhưng ở kinh sư không người nào không biết, không người nào không hiểu, dung mạo diễm tuyệt, Đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhất là trên trán giữa đôi lông mày có một viên đỏ tươi ướt át như nốt ruồi Quan Âm, càng làm cho mọi người khi thấy nàng không khỏi hô to là Quan âm mỹ nhân. Hơn nữa, lúc nàng còn chưa tới tuổi cập kê đã có nhiều người cầu hôn cơ hồ muốn đạp phá cửa hạm, dĩ nhiên, sau khi nàng đến tuổi cập kê người cầu hôn lại càng đông như trẩy hội.
Nhưng, mỗi khi có người bởi vì mỹ mạo của nàng mà đến cửa cầu hôn, nàng luôn cầm một thanh kiếm nhảy ra hét lớn: "Thắng ta trước rồi hãy nói! ". Sau đó vù vù hai ba cái, bất kể là bà mai hoặc là bản thân người cầu hôn đều bị nàng làm cho sợ đến chạy trối chết.
“Không ra thể thống gì! Không ra thể thống gì!" Gia gia mỗi một lần như thế cũng sẽ gầm lên. Mà cha nàng nhiều khi sợ gia gia giận quá sinh bệnh cũng chỉ đánh vào lòng bàn tay của nàng hoặc phạt nàng quỳ, mẫu thân thì chỉ biết lắc đầu thở dài. Có thể dạy nàng được sao? Trên thực tế không có tác dụng gì, nàng vẫn không thay đổi, thậm chí càng làm trầm trọng thêm. Nhưng, cũng bởi vì nàng bướng bỉnh, Trầm gia mới dám lớn mật bố trí mưu kế, phó thác cho nàng.
Sau khi nhận được thánh chỉ, Trầm gia liền lâm vào không khí u ám, hơn nữa khi bọn hắn biết nàng được gả cho người thân cao tám thước, đầu lớn như cái đấu, mắt như chuông đồng, miệng to như chậu máu, khuôn mặt dữ tợn, hung tàn ác độc, giết người như ngóe Chấn Thiên Đại tướng quân Liêu quốc, nữ trung nhiều tuổi nhất Trầm gia chưa gả là Trầm Âm Nhi lập tức che mặt khóc rống.
“Như Nhi, ngươi không muốn gả đi sao?" Trầm mẫu vừa thương tiếc vừa an ủi Trầm Âm Nhi. Với tính tình Âm nhi, sợ là gả đi không tới hai ngày thì mất mạng. Cá tính khá điêu ngoa bốc đồng, Trầm Như Nhi trả lời:
“Con không muốn! Muốn con gả cho kẻ dã man này, con đây tình nguyện cả đời không lấy chồng! Huống chi tháng sau con sẽ phải gả đi Lý gia , mẹ muốn hủy hôn sao?" Trầm Như Nhi phản đối la lên.
Biết đường này không thông, Trầm mẫu chỉ đành phải chuyển hướng Hương nhi, nhưng miệng mới mở ra chưa kịp nói, Hương nhi đã nhanh như chớp chạy thoát, để lại tiếng vọng:
"Đừng quên con cũng đã đính hôn ! "
Trầm mẫu bất đắc dĩ thở dài, chỉ còn ŧıểυ ŧıểυ, nhưng nàng còn nhỏ, tính tình vẫn còn trẻ con, cũng không thể gọi ŧıểυ cô nương hồ lý hồ đồ đi hy sinh ?
Không nghĩ tới ŧıểυ ŧıểυ vỗ ngực một cái, hào khí can vân nói:” Để cho con đi đi!"
“Con? " Trầm mẫu ngạc nhiên hỏi, Trầm Âm Nhi lại càng khiếp sợ ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Trầm ŧıểυ ŧıểυ.
“Được rồi! Được rồi! Đại Hắc Hùng con đều gặp, mới không sợ hắn cao lớn bao nhiêu, hung tàn bao nhiêu! Nếu hắn dám không khách khí với con, con liền trước đâm hắn hai đao rồi hãy nói, tuyệt sẽ không để cho hắn khi dễ con.
“Nhưng ... " Trầm Âm Nhi do dự trong chốc lát, như cũ lắc đầu. " không được! Tỷ không thể để cho muội thay tỷ chịu khổ nạn lần này, hay là tỷ ——"
"Tứ tỷ! " ŧıểυ ŧıểυ trợn mắt. " Nếu để cho tỷ gả đi, sớm muộn gì tỷ cũng sẽ bị hắn hành hạ chết, muội lại phải mắc công đi trả thù cho tỷ hay sao? Thật lắm phiền phức! Vẫn là tùy muội đi, nói không chừng vừa bắt đầu muội đã lấy cái đầu chó của hắn trước" .
Vì một câu nói như vậy, Trầm kế tông vốn cúi đầu thầm than, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm ŧıểυ ŧıểυ:” Đúng vậy, chỉ cần nắm giữ Đại nguyên soái binh mã Liêu quốc, cũng chính là Chấn Thiên tương quân Liêu quốc lúc đó có thể hô phong hoán vũ, một mạng chầu trời, đáng tiếc chính là Đại Tống không thể một nhát tiêu diệt Đại Liêu?
Cho nên, một kế sách hoang đường trải qua một đêm cặn kẽ thảo luận được mọi người đồng ý, quyết định tùy ý ŧıểυ ŧıểυ thay tỷ tỷ thành thân. Khiêu chiến đánh nhau chính diện có lẽ không được, nhưng có thể ngầm ám toán, cho dù không có mười phần nắm chắc, cũng có chín phần cơ hội, ŧıểυ ŧıểυ nói như vậy.
Ở Tống triều hòa thân, Liêu quốc đặc biệt phái một vị ngữ lão sư Khiết Đan đi theo, dạy Hằng Vương phi tương lai ngôn ngữ Khiết Đan. Nếu nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ŧıểυ ŧıểυ đương nhiên là tận tâm học tập, mặc dù ngữ lão sư Khiết Đan nghĩ Hằng Vương biết nói tiếng Hán, nên Vương phi có thể từ từ học, nhưng có lẽ nàng thật sự có thiên phú về nói tiếng Khiết Đan, không tới ba tháng, với giao tiếp bình thường nàng có thể tự nhiên đối đáp.
Nhưng khi tin tức mỹ nhân quan âm Trầm ŧıểυ ŧıểυ sắp lấy chồng ở phiên bang xa xôi được truyền ra, nhất thời khiến cho Vương công quý tộc, danh môn hào phú trong kinh thành đấm ngực dậm chân, liên hợp phản đối, thậm chí quyết định không để cho đội ngũ đưa hôn ra kinh thành, khiến cho đội ngũ đưa hôn vốn đường đường chính chính ra kinh, đành phải chọn lúc nửa đêm trăng sáng lặng lẽ chuồn khỏi kinh.
Vừa đến tửu quán Ngọc Môn Quan, ŧıểυ ŧıểυ liền xuống kiệu, không nhịn được tò mò nhìn trộm vị hôn phu của mình. Úi trời! Đầu tóc thì rối bời giống như ác quỷ vừa từ Địa Ngục xông ra, râu ria xồm xoàm che hết ngũ quan không thấy được khuôn mặt, thân thể cao lớn khôi ngô thì lại như cái thùng phuy, mà hai bắp đùi của hắn tựa như hai cái cây khô bước đi, cánh tay thì...
Đang lúc nàng lảo đảo thất thần, ŧıểυ ŧıểυ liền bị đẩy mạnh vào tửu quán, sau đó thay quần áo, bái đường hành lễ, trình tự đưa vào động phòng.
Lúc này, chỉ thấy ŧıểυ ŧıểυ tràn đầy lo lắng, đứng ngồi không yên ở mép giường, mũ phượng giống như có mấy trăm cân nặng ép tới cổ khiến nàng không thở được, vóc dáng cũng tựa hồ nhỏ bé đi vài phần. Nàng sờ sờ chủy thủ trong giày, không nhịn được nghĩ tới đại Tinh Tinh kia rốt cuộc lúc nào mới chịu đi vào?
Cùng thời khắc đó, ở bên ngoài, trước tất cả mọi người, Gia Luật Long Hữu đang khổ công ép nhị ca Gia Luật Long Khánh của mình đi vào động phòng.
Gia Luật Long Khánh miễn cưỡng quét mắt nhìn quanh mình một cái, quả nhiên chỉ thấy Tống thất mọi người đang mong đợi hắn đi chịu chết ; mà thuộc hạ Liêu quốc thì đang chờ muốn nhìn xem hắn bị chê cười, thậm chí còn có người đặt cược rối rít cùng suy đoán tân nương không biết có tật bệnh gì không!
Gia Luật Long Khánh thở ra một hơi dài. không thể kéo dài được nữa sao?
"Mất đầu chém đầu cũng là một đao, nhị ca" Gia Luật Long Hữu cố gắng nghẹn cười. " Hay là sớm một chút chấm dứt đi! "
“Mẹ kiếp ! Tại sao là ta? " Gia Luật Long Khánh lẩm bẩm nói thầm.
Gia Luật Long Hữu hít mạnh một ngụm khí lớn, mới đè ép được tiếng cười lớn. " Nhị ca, ách... huynh vào phòng trước, tốt nhất trước sửa sang lại một chút nghi dung, tắm rửa, đổi lại bộ quần áo, trên người của huynh... Ừm! Thật sự không dễ ngửi, còn có, tốt nhất là cũng cạo râu cho sạch, về phần đầu tóc? "—— hắn đánh giá Gia Luật Long Khánh đầu đầy tán loạn tóc dài. " Trước lên tới là tốt, nếu không lấy bộ dạng đức hạnh này của ngươi, trước tiên sẽ hù chết đại cô nương mảnh mai nhà người ta, mẫu hậu không đem ngươi tháo thành tám khối mới là lạ đó! "
Gia Luật Long Khánh nhắm hai mắt, thấp giọng lẩm bẩm một câu. " Ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục?" Ai! nhưng ngay sau đó mở mắt ra, bỗng nhiên đứng lên, xoay người đi về phía trước hai bước liền dừng lại, quay đầu lại hướng Gia Luật Long Hữu đang vội vàng thu hồi sắc mặt cuồng tiếu, nói nhỏ: "Đừng có bày trò trêu chọc cô dâu chú rể, cẩn thận ta tức giận, đem tất cả bọn ngươi làm thịt cho chó ăn hết! Hừ.."
Gia Luật Long Hữu ngậm chặt miệng, hắn sợ mình vừa mở miệng sẽ không nhịn được lại bật cười, cho nên chỉ có thể gật mạnh đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ở trước mấy chục ánh mắt, Gia Luật Long Khánh chậm chạp đi vào tân phòng. Nhìn bộ dáng kia của hắn, thật đúng là bất đắc dĩ!
Gia Luật Long Khánh nghe lời tắm rửa, cạo chòm râu, còn chải sơ lại đầu tóc! Thời gian đương nhiên là trì hoãn không ít, nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi cơn ác mộng này.
Cuối cùng cũng tới giờ khắc này, trong lòng hắn ngập đầy cảm giác không cam lòng mà đẩy cửa ra, một chân vừa bước vào tân phòng, lập tức kinh ngạc dừng bước, hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm trước giường bóng dáng xinh xắn đang khom người cùng mũ phượng chiến đấu hăng hái. Chỉ thấy kia hồng khăn cùng mấy lọn tóc đen đều quấn quanh trên mũ phượng, giống như là sợi tóc cùng nàng có cừu oán, cho dù ŧıểυ ŧıểυ đang cầm mũ phượng, nghiêng đầu, nàng nghĩ: rụng vài cọng tóc với so sánh với rụng cả cái đầu thì tốt hơn! Cổ của nàng đều nhanh bị sức nặng mũ phượng đè suy sụp !
Được rồi! Nếu xé không xong, nàng không thể làm gì khác hơn là...Gia Luật Long Khánh đang muốn tiến lên giúp đỡ, liền hoảng sợ nhìn bóng dáng ŧıểυ ŧıểυ một tay cố gắng ôm lấy mũ phượng, một tay kia thì từ bên trong giày rút ra một thanh... Chủy thủ? Chỉ thấy nàng không chút nào suy nghĩ, gọn gàng cắt mấy lọn tóc cuốn lấy mũ phượng, rồi thuần thục đem chủy thủ nhét trở lại bên trong giày, sau đó phanh một tiếng, đem mũ phượng tùy ý vứt rơi trên mặt đất.
ŧıểυ ŧıểυ yêu mị tự nhiên vung đầu, đem sợi tóc tán loạn đẩy về phía sau, nàng đưa khuôn mặt Thanh Lệ tuyệt thế nhìn về phía cửa, Gia Luật Long Khánh xoay người mở to miệng, nước miếng cơ hồ sắp chảy đầy đất, thiếu chút nữa chết đuối vài con kiến nhỏ.
“A? Ngươi là ai? Làm sao tự xông vào mà không gõ cửa?" ŧıểυ ŧıểυ ngoài ý muốn đánh giá người đang đứng ngây ngốc ở cửa, bộ dạng hắn mặc dù tục tằng, nhưng không mất gợi cảm, nàng trong lòng bình luận "Phi! Phi! Người Liêu quốc, có cái gì anh tuấn? Có cái gì khêu gợi? ŧıểυ ŧıểυ tiến lên trước hai bước, hai tay chống nạnh nói:” Trời! Ngươi là người ngốc, hay là người điếc? Làm sao không hiểu được trả lời?" Nàng chất vấn không khách khí.
Gia Luật Long Khánh chợt hoàn hồn, từ từ ngậm miệng lại, nháy mắt mấy cái, phát hiện mỹ nhân xinh đẹp trước mắt không biến mất, khóe môi bất giác hiện ra nụ cười. Hắn bước vào trong phòng, trở tay khóa cửa lại.
“Trời? Ngươi thật to gan, lại dám..." A! Mắt của ngươi cũng màu lam! đang chuẩn bị hướng hắn vấn tội, ŧıểυ ŧıểυ chợt đổi lời nói kinh hô, hai ba bước liền vọt tới trước mặt Gia Luật Long Khánh, nhún cao mũi chân cẩn thận nhìn rõ ràng.
Không được, vẫn không đủ cao! Không chút nghĩ ngợi, ŧıểυ ŧıểυ đưa tay một phát bắt được vạt áo của Gia Luật Long Khánh kéo xuống, Gia Luật Long Khánh không thể làm gì khác hơn là theo tay nàng cúi người xuống cùng nàng mặt đối mặt.
Thật là đẹp! Thật thật là đẹp! Gia Luật Long Khánh ở trong lòng thầm than , hắn chưa từng thấy người nào đẹp như vậy, ngay cả đệ nhất mỹ nữ Liêu quốc Hổ Na cũng thua xa. Lông mày nhỏ nhắn cong cong giống như hai vành trăng non, lỗ mũi đĩnh trực khéo léo, đôi môi mềm mại đỏ bừng, làn da trắng nõn bóng loáng, cặp mắt đen láy phảng phất dịu dàng như mùa thu, Thanh Thanh phát sáng, chỉ cần nhìn một cái, là có thể hút đi linh hồn nhỏ bé của mọi người, thật là một mỹ nhân hoạ thuỷ !
Đồng dạng, ŧıểυ ŧıểυ cũng nhịn không được sợ hãi than, hai con ngươi màu xanh kia làm nàng nghĩ đến trời quang xanh thẳm, còn có lông mi dài rậm, từ khi sinh ra bây giờ nàng mới thấy, thậm chí nàng theo bản năng dùng một cái tay khác vuốt lông mi của hắn... Ừm! Không phải là giả, ánh mắt kia cũng vậy?
Gia Luật Long Khánh ngăn tay nàng lại. " Không phải giả, là thật."
ŧıểυ ŧıểυ hồ nghi nhìn hắn. "Ngươi nói ta liền tin sao, ngươi cho rằng ta là con nít không hiểu chuyện?"
Gia Luật Long Khánh đành phải kéo bàn tay đang cầm chặt vạt áo của hắn mới có thể đứng lên " Ngươi thoạt nhìn biết ngay là ŧıểυ nhân, sợ rằng chỉ mới hơn mười tuổi, đúng không?
ŧıểυ ŧıểυ không khỏi đưa bộ ngực đẫy đà của mình lên." Ít xem thường người khác đi, ta đã mười sáu tuổi, không còn nhỏ nữa! Hừ..."
Gia Luật Long Khánh cố nuốt nước miếng, dời cặp mắt từ bộ ngực của nàng đi nơi khác, "Ừ! Không phải nhỏ."
"Này! Nói đàng hoàng, làm sao ngươi có được đôi mắt màu lam kia vậy?"
Gia Luật Long Khánh cười cười, hai lúm đồng tiền ở hai gò má hiện lên "Ngươi nên đi hỏi mẫu thân của ta trong bụng của nàng có cơ quan gì, chính nàng tạo thành ta như vậy. "
ŧıểυ ŧıểυ không nhịn được hỏi:” Ở Liêu quốc các ngươi có rất nhiều mắt màu lam sao? "
"Có một chút. Hơn nữa phần lớn là hoàng tộc."
ŧıểυ ŧıểυ lui về phía sau mấy bước, ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, khiêu lên hai chân, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá vóc người cao lớn khôi ngô của Gia Luật Long Khánh. " Người Liêu quốc các ngươi vóc người tất cả đều như vậy sao... ?" Nàng đo thân thể của hắn. ừ... To lớn.
Gia Luật Long Khánh cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, " Ta so với người khác cao hơn một chút". Hắn tự tay cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót ra hai ly rượu. " Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không? "
Nàng cầm lấy ly rượu đưa lên mũi ngửi, mặt mày nhăn nhó để ly rượu lại trên bàn." Ngươi không biết muốn hỏi tên người khác trước hết phải nói tên mình trước sao?"
Gia Luật Long Khánh uống một ngụm rượu, " Gọi ta Yến Ẩn! Yến trong Chim én, ẩn trong sĩ ẩn." Hắn lại châm thêm một ly rượu.
"Yến Ẩn..." ŧıểυ ŧıểυ ở trong miệng lẩm nhẩm. " Tên ngươi thật dễ nghe. Ta tên Trầm ŧıểυ Giáo cứ gọi ta là ŧıểυ ŧıểυ,"
“ŧıểυ hiệp. . ." Hắn nhìn kĩ trên dưới của nàng, liền gật đầu." Ừ! Tên rất hay, rất hay... "
ŧıểυ ŧıểυ mặt nhăn nhăn, lỗ mũi hếch lên. "Bớt nói nhiều, ta biết ta thấp bé, nhưng ngươi cũng đừng dùng ánh mắt như vậy vũ nhục người! "
“ŧıểυ ŧıểυ, ngươi nhìn lầm rồi," Gia Luật Long Khánh cười nói. " Ta đây là dùng ánh mắt thưởng thức ngươi thôi! "
"Coi như huề nhau! Nam nhân nói không có câu nào là thật cả." Nàng phất tay một cái." Không nói những lời nhàm chán này với ngươi nữa, ta muốn hỏi ngươi ... " Nàng vừa nhìn ra cửa phòng, vừa giảm thấp thanh âm xuống. "Ngươi cũng biết ta không thể đi ra ngoài, cho nên chỉ có thể hỏi ngươi. Ngươi có biết đại Tinh Tinh kia lúc nào sẽ tới không?"
“Đại Tinh Tinh? "° Gia Luật Long Khánh không giải thích được chau lông mày lên.
“Ai! Chính là người kia, cái gì Nguyên soái, cái gì tướng quân, cái gì Vương gia đó! "
Hắn là đại Tinh Tinh? không thể nào? Mặc dù hắn không phải là một trong hai mỹ nam tử, nhưng là ở Liêu quốc trên dưới cũng có không ít thiếu nữ xinh đẹp ở trong bóng tối ngưỡng mộ hắn, hắn khi nào biến thành Tinh Tinh chứ?
“Ngươi... Nhìn trộm hắn?" Trong lòng hắn bực bội hỏi.
ŧıểυ ŧıểυ biết mình không tốt le lưỡi nói." Lúc vừa tới có trộm liếc một cái, nhưng nhìn một chút cũng đủ rồi. Vóc người hắn cao lớn, tóc tai thì bù xù, còn khuôn mặt thì râu ria xồm xoàm, nhìn không ra đôi mắt, lỗ mũi, miệng giấu tại nơi nào, ta đoán hắn căn bản cũng không có ngũ quan, là một người vô mặt...
Gia Luật Long Khánh đột nhiên phát ra tiếng cười, làm ŧıểυ ŧıểυ không vui nhìn hắn chằm chằm. " Bản thân ta không biết ta khi nào lại nói thú vị như vậy."
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta chỉ .. Xin lỗi, không phải là cố ý, thật xin lỗi... " Hắn cố gắng nuốt tiếng cười vào, nhưng khóe miệng vẫn còn nụ cười dạt dào.
ŧıểυ ŧıểυ nheo mắt lại, giống như uy hiếp nói: " Ngươi rốt cuộc có nói hay không? "
Gia Luật Long Khánh vẫn mỉm cười. " Sao vậy? Ngươi vội vã muốn vào động phòng như vậy? "
Mặt ŧıểυ ŧıểυ bỗng thoáng đỏ lên. "Cái rắm! Ai muốn cùng hắn vào động phòng! Ta hận không được làm thịt... " Nàng vừa nói vừa lấy tay mò tới chủy thủ trong giày đột nhiên giật mình thu hồi tay, rồi sau đó vung tay bưng lên rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch để che dấu sự lỡ lời của mình, luôn miệng ho khan.
Làm thịt hắn? Gia Luật Long Khánh trầm tư nhìn ŧıểυ ŧıểυ, đây là ý của mình nàng, hay là Tống thất hoàng đế sai sử? Bất quá, không lâu sau, hắn tự hiểu không thể nào là Tống thất hoàng đế sai sử, bởi vì hắn biết Tống thất hoàng đế không thể nào phái nàng làm sát thủ. Như vậy, là ý của mình nàng? Là vì hai nước ở giữa thế cục đối địch? Hay là... Hắc hắc! Cùng hắn, không cam lòng bị người định đoạt? Hoặc là... Đều đúng?
Bất kể như thế nào, chỉ cần không phải Tống thất hoàng đế cố ý phá hư đàm phán hoà bình giữa hai nước, chuyện gì cũng dễ giải quyết, coi như là... Hắn tuyệt đối không buông tha nàng, đời này kiếp này hắn đã định nàng làm ŧıểυ Vương phi của hắn! Hắn liếc trộm về phía giày của nàng, có lẽ ŧıểυ mèo hoang này cần phải thuần phục tuy có phiền toái một chút, nhưng hắn tự phụ địa vị của mình trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó Gia Luật Long Khánh hắn!
Đã có chủ ý trước, hắn liền nhàn nhã đi đến bên bàn rượu, giống như vô tình nghe không rõ hỏi lại : " Ngươi mới vừa nói gì? Ta không nghe rõ, có thể nói lại lần nữa hay không... "
“Không có, không có, ta cái gì cũng không nói, ta chỉ ho vài tiếng mà thôi, ngươi nghe lầm rồi." ŧıểυ ŧıểυ bối rối phản bác nói, để tránh sợ hãi liền uống một ly rượu xuống bụng.
“Phải không? " Gia Luật Long Khánh tiếp tục rót thêm cho nàng một ly rượu. " Ta thật sự giống như nghe thấy ngươi nói cái gì muốn làm thịt... "
“A! Rượu này uống rất ngon, chúng ta cùng nhau uống, cùng nhau uống " Nàng vội vã nói sang chuyện khác.
“Tốt! Chúng ta cùng nhau uống, nhưng, ta thề vừa mới nghe ngươi có nói đến muốn... "
“Uống, uống, đừng nói nhảm, uống!" Nàng giả vờ cười tiếp tục mời rượu, chính mình cũng uống một ngụm vừa cạn liền tự mình rót thêm một chén.
Qua một lúc lâu, nàng ngu ngơ cười nói: " Này... Phòng... Làm sao... Chuyển...... Rồi? "
“Ngươi say, ta ôm ngươi lên giường, ngủ một đêm là khỏe." Gia Luật Long Khánh - đại Dã Lang rốt cục nhe răng chảy ra nước miếng.
“Ta... Không say!" nàng lắp bắp nói.
“Ừ, ừ, không say, không say. " Chẳng qua là mơ mơ hồ hồ đến để ta ăn ngươi, hắn thầm nghĩ.
“Ta... Nóng quá... "
“Ta giúp ngươi cởi y phục xuống sẽ không nóng." Hắn thuận thế nói, trong lòng thì thầm nghĩ: con vịt trước khi bị quay thì phải vặt lông.
Sau một màn hài hước, nàng mơ mơ màng màng hỏi: " Ngươi... Tại sao... Cũng cởi... Y phục?"
“Ta cũng nóng! " hắn nói.
“Ừm..." nàng gật đầu, không nhịn được ra bật ra một tiếng yêu kiều." Ngươi... Ngươi đang ở đây... Làm gì? "
“Ngươi không phải nóng sao? Ta giúp ngươi thổi hơi!" hắn tựa vào tai của nàng thì thầm, hơi thở nóng rực thổi tới trên mặt nàng.
“Nhưng ngươi... Khiến cho ta...Thật khó chịu... Hơn nữa ta... Ta càng nóng ... "
“Ta đây dùng lực thổi." hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, đôi tay ở chung quanh dao động vuốt ve da thịt bóng loáng như tơ của nàng. Bàn tay to đặt lên ngực của nàng, trêu chọc màu hồng phấn đính đoan, khiến chúng đứng lên. Hắn kiên nhẫn thăm dò thân thể mềm mại của nàng, khiến toàn thân nàng giống như bắt lửa, khó nhịn.
“Thả lỏng, bảo bối, thả lỏng. " Hắn khàn khàn nói nhỏ, hôn nàng lần nữa. Tay của hắn trườn tới bụng của nàng bởi vì thở dốc mà phập phồng, sau đó dò vào giữa hai chân của nàng ôn nhu lục lọi, cho đến khi hắn tìm được nơi mẫn cảm nhất của nàng, sau đó bắt đầu xoa nắn , hắn một mặt mềm nhẹ hoàn toàn vuốt ve nàng, một mặt ở lỗ tai nàng lẩm bẩm trấn an nàng.
Một cổ nóng bỏng liệt hỏa từ trong cơ thể nàng bùng lên, cái cảm giác này cơ hồ khiến nàng trở nên điên cuồng, nàng không tự chủ được chủ động đưa thân thể gắn chặt lấy thân thể hắn.
“Ngươi là của ta." Hắn dùng hàm răng cắn vành tai của nàng, đầu lưỡi dọc theo vành tai xuống dưới cổ nàng, bằng một thanh âm êm ái rù rì nói: " Mỗi một phần cơ thể của ngươi đều thuộc về ta... Từ trong ra ngoài, toàn bộ là của ta..."
Nàng hoàn toàn không nghe được lời của hắn, chỉ muốn đẩy hắn ra, giải trừ cảm giác đau đớn, nhưng hắn vẫn bắt nàng không tha. Môi của hắn che môi của nàng không cho nàng nói, khẽ liếʍ bờ vai mảnh khảnh rồi nhẹ nhàng trấn an nàng. Mặc dù hắn nghĩ cần vội vã phát tiết, tất cả giác quan của hắn gần như muốn bùng nổ, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, để cho nàng quen với sự có mặt của hắn trong cơ thể nàng.
“Ngươi... Tại sao dùng cây gậy... Đâm vào người ta... Đau quá..." nàng nghẹn ngào nói.
“Xuỵt —— thật xin lỗi, ta bảo đảm sau này sẽ không đau đớn nữa, ta bảo đảm! " Hắn cắn chặt răng gầm nhẹ . " Trời ạ, đừng động!" Hắn thầm ngâm lên một tiếng.
Nàng không thoải mái giãy dụa muốn đẩy hắn ra: " Nhưng ... Thật... Đau quá . . . Hu hu....Đi ra cho ta...Đau quá..."
"Như vậy khá hơn chút nào không?" Hắn thầm thì bên tai nàng, chậm rãi di chuyển thân thể.
ŧıểυ ŧıểυ cả người run rẩy. "Ta... Ta không... Không biết... "
"Không biết cái gì?" hắn khàn khàn hỏi.
Nàng không cách nào trả lời, đôi môi hé mở muốn nói nhưng lại không thể nào phát ra tiếng. Hắn bắt đầu di động, mềm nhẹ mà chậm chạp, nàng cho là hắn cuối cùng cũng muốn dịch chuyển cây gậy ra khỏi người nàng, nhưng hắn không có, ngược lại từ từ đẩy vào, rồi rút ra lại đẩy vào, liên tiếp vỗ về chơi đùa nàng. Một hồi lâu sau, thống khổ bớt đi, chỉ còn lại có thâm trầm áp lực, cùng với một cổ thư sướиɠ từ trong người nàng dâng lên làm nàng không chịu nổi mà rêи ɾỉ.
Hắn ở trong cơ thể của nàng tiến quân thần tốc, đem nàng đẩy tới chỗ tiên cảnh tuyệt đẹp. Hai tay của nàng bắt được bờ vai ướt đẫm của hắn, toàn thân không biết phối hợp theo hắn, mỗi một động tác làm nàng càng thêm nóng rực, rêи ɾỉ càng to, nàng cảm thấy mình từ từ lạc lối đến chốn thiên thai, cho đến khi nàng không nhịn được.
“Không được..." nàng thở gấp. "Ta... Không chịu được ! "
Đôi mắt màu lam của hắn loé lên. "Không, ngươi có thể ! " hắn vẫn tiếp tục đong đưa trong cơ thể nàng, cho đến khi nàng leo lên cực lạc cao trào, nàng bám thật chặt lên cơ thể cao to kiên cố của hắn, cảm giác như mình bay lên.
Khi nàng rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm, nhưng hắn vẫn còn ở trong cơ thể nàng, càng di chuyển nhanh hơn, sau đó nàng cảm thấy mình như bay lên, trong óc của nàng chỉ còn một mảnh hư vô, phảng phất như cả người tiến vào một thế giới rực rỡ, nàng cảm thấy hoàn toàn giải phóng. Nàng như trôi lơ lửng ở trong sóng biển, lại nghe thấy thanh âm của hắn, hắn lại một lần nữa chạy nước rút, cuối cùng hắn dừng lại ở chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng. Thân thể của hắn chợt run nhẹ, hắn gầm nhẹ rồi đem mầm mống nóng bỏng của mình bắn sâu vào trong cơ thể nàng. Bọn họ ôm lấy nhau, cùng nhau rơi vào đám mây mềm nhẹ.
Có thật lâu, thời gian thật lâu, thân thể của bọn họ vẫn kết hợp ở chung một chỗ, sau đó, môi của hắn nhẹ nhàng xẹt qua trán của nàng, lướt qua lỗ mũi đĩnh trực của nàng rồi đi tới trên môi của nàng, nhưng ŧıểυ ŧıểυ hồn nhiên không cảm nhận được,vì nàng ở một khắc khi đạt đến cao trào đã chìm vào ngủ say trong thoả mãn.
ŧıểυ vương phi của hắn vừa khả ái vừa mơ màng, không biết ngày mai tỉnh lại nàng sẽ như thế nào đây? Nàng tuyệt đối không nghĩ tới mình ẩn dấu một thanh chủy thủ chuẩn bị đâm người, lại bị một cây....cây gậy đâm lại... Hắn cười khẽ. Muốn thương tổn người ! Trước phải chịu chút ít dạy dỗ mới được.
Ban đêm, cây gậy của hắn không nhịn được lại cứng lên, dĩ nhiên hắn cũng lợi dụng để giáo huấn vị kia....vừa khả ái....vừa ngây thơ...ŧıểυ vương phi !