Đàm Chá biết rõ dáng vẻ khi cô cao trào. Giọng điệu nhẹ nhàng đầy nhột nhạt, như thể sắp phát khóc vậy, mỗi lần như vậy khiến cơn tìиɧ ɖu͙© của anh gần như mất kiểm soát, cứ nhất định phải nằm trên giường đυ. cho đến khi cô phát khóc mới được.
“Ừm.”
Máy trứng rung chỉ còn một đầu sợi dây ngắn bên ngoài cửa huyệt, Ninh Ngôn nhìn sao cũng thấy đỏ mặt. Cô cảm thấy tủi vô cùng, “Em nhét nó vào rồi, nhưng em ...”
“Sao thế?” Đàm Chá đột nhiên căng thẳng. Chẳng lẽ em ấy chơi đùa quá đà, mà vào trong nhà vệ sinh bị phát hiện.
Ngay khi anh chuẩn bị đi qua trường, Ninh Ngôn nghẹn ngào nói.
“qυầи ɭóŧ em bị ướt rồi. Hu hu hu, giữa hai chân cũng ướt át, khóe váy cũng hơi lấm tấm, làm sao đây? Thật xấu hổ.”
Thì ra là có quá nhiều nước chảy.
Nghĩ đến việc cô bị máy trứng rung chơi ướt cả thân dưới, Đàm Chá cảm thấy cảnh này vô cùng khiêu dâm.
Anh muốn ôm cô gái nhỏ vào lòng và hôn, sau đó kéo máy trứng rung ra khỏi huyệt thịt, và đặt chiếc dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng hơn gì kia đút mạnh vào bên trong.
Lúc này, bên tai là tiếng kêu cứu tủi thân của Ninh Ngôn.
Hạ thân cương cứng đau nhức.
Đàm Chá cảm thấy mình đúng thật là tự làm tự chịu mà.
“Dùng khăn giấy lau trước đã, nhịn một chút. Khi lau nhớ nhẹ tay…”
“Ư, không cần đâu, em… em cúp máy…” Ninh Ngôn không dám nghe anh nói nữa, khi anh nói, cô lại bắt đầu phấn khởi mà chảy nước.
“Được.” Đàm Chá nghe theo ý muốn của cô gái nhỏ mà im bặt, “Buổi chiều tôi đón em tan học.”
“Hả?”
Điện thoại bị cúp. Ninh Ngôn bị câu nói vừa rồi làm cho hoảng sợ vô cùng.
Cô bất đắc dĩ dọn dẹp đống hỗn độn dưới thân, lại mặc trở vào chiếc qυầи ɭóŧ dâu tây ẩm ướt, khi trở lại chỗ ngồi, mặt cô vẫn còn đỏ bừng.
“Ngôn Ngôn, cậu không sao chứ?” Long Bao Bao vừa ăn thỏi sô cô la vừa sờ trán Ninh Ngôn: “Sao cậu lại cau mày nhăn nhó, bị sốt à?”
“Tôi ...” Ninh Ngôn thật sự không hiểu ý của Đàm Chá.
Lần này, cô phải giải thích thế nào với người nhà về việc cô với anh rể tương lai ở cùng nhau?
Lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao?
Chị gái cô sẽ bóp chết cô mất, và mẹ cô sẽ đánh cô một trận rồi đuổi cô ra khỏi nhà. Ngay cả cha cô cũng sẽ không nói giúp cô thêm lời nào.
“Chẳng lẽ cậu đang nghĩ đến chuyện hẹn hò? Nên mặt đỏ như vậy?” Long Bao Bao đưa ra gợi ý: “Hẹn hò, cửa hàng đồ ăn Nhật Bản mới khai trương gần đây rất tuyệt! Chính là chỗ này!”
Nhìn vào căn phòng nhỏ yên tĩnh trong hình, nếu dùng nó cho một cuộc hẹn hò ...
Ninh Ngôn cứ nghĩ đến lần ở trên xe đó.
Khi trong lòng cô đang rối bời, điện thoại của cô ấy vang lên.
Người gọi: Ninh Man.
Ninh Ngôn bị kích động, nói chuyện lắp bắp, may mắn thay, Ninh Man mỗi lần gọi cô chỉ thông báo đơn phương, cô chỉ cần nói rằng cô biết rồi là được.
“Chị vừa hẹn với Đàm Chá đi ăn tối, để cảm ơn anh ta đã chăm sóc em hôm qua.” Ninh Man dặn dò nói: “Lái xe đến cổng trường không dễ dàng, em đi đến bến xe buýt đợi chị. Nếu em có tiết thể dục buổi chiều thì xin nghỉ, đừng có mồ hôi nhễ nhại, chị mới rửa xe.”
“Á……”
Ninh Ngôn nghe thấy vẻ chán ghét của Ninh Man, trong tiềm thức muốn trốn tránh: “Khỏi đâu, Đàm Chá sẽ tới đón em.”
“Cái gì?” Ninh Man đột nhiên tăng âm lượng lên ba quãng tám, giọng nói trở nên cực kỳ sắc bén, “Anh ta tới đón em? Chuyện là sao? Ninh Ngôn em nói rõ với chị.”
Ninh Man đã nghĩ đến việc hai người ở lại qua đêm với nhau, Ninh Ngôn sẽ làm chuyện không biết xấu hổ để dụ anh rể tương lai của mình.
Thực sự là biết người, biết mặt mà không biết lòng. Cô nói mà vẻ ngoài ngoan hiền của Ninh Ngôn đều là giả vờ cả.
“Em muốn trả lại đồ cho anh ấy.” Nhìn thấy chiếc túi vải dâu tây màu hồng để trên bàn học, Ninh Ngôn lắp bắp nói dối: “Sáng nay em ngủ quên, Đàm Chá bỏ bữa sáng vào hộp cơm cho em. Em không muốn lấy đồ của anh ta, lại không dám làm phật ý anh, nên hẹn tối nay tan học sẽ trả lại cho anh. Anh ấy tới lấy cơm hộp sẵn tiện đón em, chị thì không cần phải đặc biệt chạy một chuyến tới đón em nữa.”
“Ồ, như thế à.”
Ninh Man chợt nghĩ đến khi trên bàn ăn Đàm Chá không chút khẩu vị, thì ra là do anh ấy tự nấu ăn.
Chồng tương lai của cô không những đẹp trai, giàu có mà còn biết nấu ăn.
Ninh Man vui vẻ háo hức cúp máy.
“Phù…”
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Ninh Ngôn đột nhiên đứng hình.
“Chị gái lại mắng cậu sao?” Long Bao Bao nhận ra Ninh Ngôn hình như sắp phát khóc.
“Tôi không sao.”
Sắp phát khóc rồi sao có thể không sao chứ.
Vừa rồi cô hồi hộp quá, hình như cô đã nuốt chửng cả máy trứng rung vào bên trong huyệt. Làm sao đây? Chẳng lẽ ngậm trứng rung đi gặp chị sao?