Thu Đồng Tâm đã uống rượu, cô định bắt taxi về, nhưng Nhiếp Thành lại kiên quyết muốn đưa cô về. Nếu hắn đã nhất quyết như thế thì cô cũng không từ chối.
Nhìn thấy Nhiếp Thành nắm cổ tay mình lôi đến trước đèn xe quan sát, Thu Đồng Tâm bật cười: “Anh làm gì thế?”
“Em vừa mới nói lúc trước anh ta đâm em một dao? Là ở chỗ này?”
Thu Đồng Tâm gật đầu: “Đừng nhìn nữa, không thấy được đâu. Vết thương lúc đó không sâu, anh trai tôi cũng tìm bác sĩ giỏi nhất cho tôi nên sau này không để lại sẹo.”
“Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Hồi năm cuối đại học.”
Nhiếp Thành dừng một chút: “Sau khi tôi cãi nhau với em?”
“Đúng vậy.”
Hai người đều yên lặng không nói gì.
Nhiếp Thành buông tay cô ra, dựa lưng vào ghế lái, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mâu thuẫn lần đó thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả chuyện Cổ Tinh Lan lao tới nhà phá vỡ chuyện ân ái giữa cô và Nhiếp Thành.
Ít nhất thì lần đó Cổ Tinh Lan đã đoạn tuyệt quan hệ với cô. Một năm đó cô sang Anh làm sinh viên trao đổi, Nhiếp Thành vẫn tới thăm cô.
Năm thứ hai cô về nước tiếp tục học, hắn vẫn giảng dạy tại trường như cũ.
Giống như cô dự đoán, hắn vì cô mới tiếp tục làm giảng viên đại học, bởi vì muốn chờ cô trở về học tiếp.
Nhưng một năm đó bọn họ đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc.
Bởi vì Thu Đồng Tâm nói hồi là sinh viên trao đổi cô đã được giáo sư viết đơn giới thiệu, sau khi quay về sẽ tiếp tục học cao học và tiến sĩ.
Học thạc sĩ ở Anh chỉ mất một năm, một năm hắn có thể chờ được. Nhưng nếu cô muốn học lên tiến sĩ thì sao? Cô phải học mấy năm mới có thể trở về?
Nhanh thì ba bốn năm, chậm thì sáu bảy năm, hắn phát hiện ra mình không chờ nổi.
Hắn hỏi cô liệu có thể không đi được không? Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc sang Anh với cô, nhưng hắn lại quên mất vấn đề quan trọng nhất.
Hắn và cô chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Ngay từ lúc bắt đầu cô đã nói bọn họ chỉ là bạn bè xác thịt thuần túy, giữa bọn họ chỉ có tìиɧ ɖu͙© chứ không có tình cảm.
Nhưng hắn lại luôn mơ tưởng đến cô, mơ tưởng đến mức chính bản thân hắn cũng cảm thấy căm hận chính mình.
“Lúc đó em nói học thạc sĩ xong sẽ tiếp tục học lên thạc sĩ, có phải là cố ý lừa tôi không?”
Đèn trong xe đã tắt, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường hắt vào bên trong, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gò má cô.
“Ừ.” Thu Đồng Tâm gật đầu, xoay người nhìn hắn, cười như không cười: “Bởi vì tôi muốn làm người tốt.”
Làm người tốt, giúp hắn cắt đứt hoàn toàn những ảo tưởng về mối quan hệ không có kết quả này.
Dù sao thì ban đầu cũng là cô chủ động trêu chọc hắn, thỉnh thoảng lương tâm của cô trỗi dậy cũng cảm thấy hơi có lỗi với hắn.
Nhưng không biết tại sao cô vừa về nước đã có cơ hội gặp lại hắn rồi.
Trong xe lại là một sự yên lặng kéo dài.
Một lát sau, Nhiếp Thành đập tay lên vô lăng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Nhát dao đó là vì Bạch Tấn à?”
“Ừ.”
“Em và anh ta cũng là sau này mới... phát sinh quan hệ?”
“Đúng vậy, thời gian đó ngày nào anh ấy cũng chăm sóc tôi, cô nam quả nữ ở chung một phòng không tránh khỏi củi rơm bén lửa.”
Nghe được giọng điệu đùa cợt của cô, Nhiếp Thành khẽ mấp máy môi, muốn nói nhưng lại không nói ra được.
“Tôi nói này luật sư Nhiếp, không phải anh nói muốn đưa tôi về nhà sao? Sao anh mãi không chịu lái xe đi thế? Chẳng lẽ vừa rồi anh cũng uống rượu à?”
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt cô, rạng rỡ và hờ hững, giống như chuyện gì cũng không ảnh hưởng được đến cô vậy.
Nhiếp Thành thở dài một tiếng, Thu Đồng Tâm còn chưa kịp nói tiếp thì thân thể đã ngã nhào về một bên, hắn lôi cô lại, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Thu Đồng Tâm không phản kháng mà thản nhiên há miệng để đầu lưỡi của hắn tiến vào bên trong.
Đây là xe của Nhiếp Thành, không gian rất lớn, khoảng cách giữa ghế điều khiển và ghế phụ hơi xa. Một lát sau, Thu Đồng Tâm đã cảm thấy hơi đau lưng, cô không chịu được tư thế này.
Nhiếp Thành cũng nhanh chóng nhận ra điểm ấy, hắn thở hổn hển, trực tiếp đi sang ghế của cô.
Giống như lần đầu tiên của bọn họ vậy, hai người đều ngồi ở ghế phụ. Nhưng lần này Nhiếp Thành ôm lấy cô đặt lên đùi mình.
Bộ lễ phục của cô rất trơn, hắn nhẹ nhàng sờ từ bắp đùi cô lên phía trên, bàn tay luồn vào bên trong thăm dò một chút, phát hiện ra cô mặc qυầи ɭóŧ chữ đinh.
“Sao lại mặc cái này?” Hắn rất phản cảm với loại quần này.
“Bộ váy này bó sát, mặc thế mới không bị cộm lên.”
“Lần sau đừng mặc bó như vậy.”
“Không mặc thì chẳng phải uổng phí thân thể mà ông trời ban cho sao... Ưm...” Nhiếp Thành đột nhiên bóp nhẹ hột le của cô khiến cô phải hít sâu một hơi.
Chiếc váy kéo ở sau lưng, hắn cúi đầu dùng răng kéo khóa váy của cô. Chiếc váy từ từ được cởi ra, để lộ tấm lưng trần vô cùng thanh tú.
Những nụ hôn lập tức rơi chi chít trên lưng cô. Tay trái Nhiếp Thành kéo áo lót của cô xuống, nhanh chóng chơi đùa hai bầu ngực căng tròn, khiến hai núm vυ" của cô từ từ thẳng đứng lên.
Thu Đồng Tâm rêи ɾỉ không ngớt, cô liên tục vặn vẹo eo, cọ xát bờ mông của mình với đũng quần hắn. Rất nhanh sau đó, cô cảm nhận được một vật thể hình trụ vừa thô vừa cứng đang cọ vào mông cô.
Mỗi lần ở trước mặt cô thì du͙© vọиɠ của Nhiếp Thành đều cuồn cuộn như thủy triều. Hắn nhanh chóng vươn tay xuống cởi khóa quần, nhưng bàn tay nhỏ bé của Đồng Tâm đã nhanh hơn một bước, cô chủ động cởi quần cho hắn.
dươиɠ ѵậŧ to lớn lập tức bắn ra. Thu Đồng Tâm cầm lấy nó, cảm giác thứ trong tay mình càng lúc càng lớn lên. ŧıểυ huyệt của cô bắt đầu ướt át, dâm thủy từ bên trong chảy ra không ngớt, cả lòng bàn tay Nhiếp Thành đều ướt nhẹp.
Hắn nhéo vách thịt mềm mại của cô, hứng lấy những giọt dâm thủy chảy xuống, sau đó nâng mông cô lên để ŧıểυ huyệt hướng thẳng với dươиɠ ѵậŧ.
Quy đầu nóng bỏng bắt đầu nới rộng miệng ŧıểυ huyệt chật hẹp, xông thẳng vào bên trong. Sự thỏa mãn vì được lấp đầy khiến Thu Đồng Tâm thở dài một hơi, hai tay chống lên cặp đùi rắn chắc của hắn, chủ động di chuyển để nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn.
Thỉnh thoảng lại có mấy chiếc xe lướt qua xe của họ, nhưng trong xe có rèm chắn nên cả hai cứ thoải mái mà phi nước đại. Trong xe ngập tràn tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ và những tiếng da thịt chạm nhau.
Dâm thủy theo mỗi cú va chạm mà chảy ra ngoài, ŧıểυ huyệt chật hẹp bị dươиɠ ѵậŧ to lớn nghiền nát, đầu ngực tê dại vì bị trêu chọc. Những cảm giác này khiến toàn thân Thu Đồng Tâm ngứa ngáy khó chịu, cả người cô mềm nhũn, không còn sức di chuyển nữa, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào lồng ngực Nhiếp Thành mà làm nũng: “Tự anh di chuyển đi.”
Bàn tay Nhiếp Thành chuyển từ ngực đến eo cô, hắn giữ chặt thân thể mềm mại của cô, nhanh chóng di chuyển thắt lưng, đem dươиɠ ѵậŧ đâm càng sâu hơn vào bên trong âm đa͙σ.
Thu Đồng Tâm rêи ɾỉ không ngớt, cô như một con mèo nhỏ kêu gào không ngừng, kɧoáı ©ảʍ vô tận khiến cô không muốn hắn ngừng mà càng muốn hắn di chuyển nhanh lên.
dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn mỗi lần đâm vào đều chạm tới điểm G của cô, quy đầu không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nụ hoa yếu ớt.
Chờ đến khi Thu Đồng Tâm lên đỉnh lần thứ ba thì Nhiếp Thành mới thở hổn hển phun hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào trong âm đa͙σ của cô. Hắn hôn lên mặt cô, vẫn yên lặng không nói một lời.