Mỗi một phòng thay đồ ở cửa hàng này đều là độc lập, khoá cửa một cái đó là một không gian hoàn toàn kín. Diện tích tuy không tính là lớn, nhưng cũng đủ chứa hai người.
Dương Cảnh Diệu hai tay cắm túi quần nghiêng nghiêng mà dựa vào vách tường, tư thái lười biếng, mắt hơi khẽ rũ, lẳng lặng thưởng thức cô gái đang thong thả cởi quần áo trước gương.
Thu Đồng Tâm vẫn là mặc độ đồ công sở sọc đen ở công ty kia, bởi vì hai ngày nay có hơi nóng nên khi ra cửa cô chỉ mặc áo sơ mi trắng, áo choàng bên ngoài, cũng không mặc áo vest.
Vốn là hình tượng nữ cường nhân, nhưng theo động tác cô khom lưng từ từ cởi quần tây sọc, hết thảy cũng đều trở nên kiều diễm.
Áo choàng sớm bị cô móc trên giá áo, cúc áo sơmi trắng mỏng xuyên thấu kia cũng đã bị cởi hoàn toàn, cứ lỏng lẻo treo trên vai như vậy. Từ góc độ Dương Cảnh Diệu có thể nhìn thấy rõ ràng móc cài trên dây lưng áo ngực màu đen.
Khi cô đang khom lưng cởi quần dài ra, cái mông căng tròn kia cứ như vậy đối diện với anh. qυầи ɭóŧ ren đen rất ít vải, khó khăn lắm cũng chỉ che khuất được kẽ mông và nơi tư mật nhất. Mắt sắc của anh thậm chí có thể nhìn thấy mấy sợi lông đen lộ ra ở hai bên, thật ngắn, hơi gợn nhẹ, dán sát vào thịt non trắng nõn, toả ra mị hoặc vô cùng.
2
Đem quần dài ném tới một bên trên ghế, Thu Đồng Tâm rốt cuộc xoay người lại đối mặt anh. Cô vươn tay ra ép hai bầu vυ" cao ngất lại với nhau, khoé miệng mỉm cười, thanh âm mềm mại: "Đàn ông các anh xoa nắn vυ" cách áo ngực như thế nào? Như vậy? Hay là như vậy?"
Ngón tay mảnh khảnh cách nội y màu đen không ngừng thay đổi góc độ vuốt ve bóp nắn tuyết nhũ đầy đặn. Thần thái sáng láng trên gương mặt xinh đẹp thanh thuần, vừa hồn nhiên, vừa vũ mị.
"Như vầy." Tiếng nói người đàn ông khàn khàn, hai tay phân biệt nắm lấy hai vυ" bị ngón tay cô cố ý đong đưa. Anh chậm rãi đè ép chúng vào giữa, tạo nên một đường rãnh thật sâu, rồi lại từ từ buông ra, ngón cái len vào xoa ấn trên đỉnh đồi.
Thu Đồng Tâm thấp thấp mà ưm một tiếng, giọng nói nũng nịu hờn dỗi: "Người ta rất là đứng đắn tới thử đồ lót đấy."
"Được." Bàn tay nóng rực từ bầu ngực chuyển qua sau lưng, quen thuộc cởi khoá áo ngực, hai luồng vυ" tuyết trắng nhảy ra, ở trước mắt anh nhẹ nhàng rung động.
Áo sơmi trắng vẫn không được cởi, nội y bên trong vừa vặn treo trên hai viên nụ hoa đang đứng thẳng, theo tiếng thở dốc của cô mà phập phồng lên xuống, cực kỳ mê người.
Cổ họng hơi lăn lộn, Dương Cảnh Diệu cúi đầu nâng ngực cô lên đưa vào trong miệng, ngậm lấy đầu vυ" phấn hồng, tinh tế nhấm nháp. Anh cảm thụ được dưới công phu môi lưỡi của anh chúng nó trở nên càng cứng càng nóng.
Thu Đồng Tâm cắn môi, hai tay từ sau lưng chống trên gương, ngực ưỡn về phía trước, dưới khiêu khích của anh hô hấp dần dần rối loạn.
Cảm giác tê dại không ngừng khuếch tán, giữa hai chân lại có chất lỏng chảy ra, ướt đẫm dính nhớp, hư không khó chịu.
Nghiêm túc mà ôn nhu bú mυ"ŧ vυ" hồi lâu, anh mới từ trước ngực cô ngẩng đầu. Nhìn du͙© vọиɠ lan tràn trong mắt cô, anh nâng khoé môi hơi mỉm cười, ngồi xổm xuống cởi qυầи ɭóŧ cô ra.
Bàn tay kéo qυầи ɭóŧ ren xuống một chút, mặt trong dính chất lỏng trong suốt bị lôi ra một lượng lớn, lại kéo theo sợi chỉ bạc.
Thu Đồng Tâm cúi đầu liền nhìn thấy một màn dâm mĩ này. Cô không thẹn thùng, ngược lại đè thấp thanh âm cười nói:"Em không gạt anh đúng không? qυầи ɭóŧ người ta thật sự ướt đó."
"Còn chưa đủ ướt." qυầи ɭóŧ rớt trên mặt đất, anh tách hai chân cô ra, đầu ngón tay chậm rãi đẩy lông ra, lộ ra viên hạch nhỏ đang sưng lên kia.
Dùng sức ấn trên hạch nhỏ mẫn cảm một chút, anh lập tức nghe được thanh âm cô hút khí, đầu ngón tay tiếp tục ấn xuống. Còn lại là hai cánh thịt mềm hồng nhạt hơi hơi khép mở, mặt trên còn dính bọt nước trong suốt sáng lấp lánh. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, một dòng chất lỏng dính nhớp từ miệng huyệt trào ra, hoà lẫn với bọt nước trên hai mảnh thịt, "tí tách" nhỏ giọt trên mặt đất.
"Thật là mẫn cảm, chỉ nhìn thôi cũng có thể chảy nước."
Dương Cảnh Diệu cười nhẹ một tiếng, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ hai mảnh hoa môi âʍ ɦộ ướt dầm dề. Sau khi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô run rẩy một trận, anh lại dán môi lưỡi đến càng gần, trực tiếp ngậm lấy hai mảnh cánh hoa, dùng sức liếʍ láp mυ"ŧ vào.
Rốt cuộc chống đỡ không được, toàn bộ thân mình Thu Đồng Tâm đều dựa trên mặt gương phía sau, hai tay còn lại ôm đầu Dương Cảnh Diệu, bụng dưới liều mạng ưỡn về phía trước, đưa nơi tư mật nhất của mình đến trong miệng anh.
Mật dịch ào ạt mà ra, hai tay Dương Cảnh Diệu nắm lấy cánh mông tràn ngập co dãn kia của cô, đầu lưỡi lửa nóng liếʍ láp một vòng trên khắp bộ phận sinh dục, lúc này mới ngậm lấy hai mảnh môi âʍ ɦộ lần nữa, hút đến sụp soạt ra tiếng.
Thân mình Thu Đồng Tâm càng thêm run rẩy kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ xâm nhập khắp người, mắt thấy sắp leo lên tới đỉnh, đầu lưỡi mềm ướt giữa hai chân lại đột nhiên lui ra.
Dương Cảnh Diệu đứng lên, nhanh chóng cởi quần tây mình ra, đón nhận ánh mắt dục cầu bất mãn của cô, anh khẽ cười thấp giọng nói: "Đừng nóng vội, lập tức tới."
Để tránh quần bị làm ướt không thể đi ra ngoài, lúc này đây hạ thân anh cũng cởi trần trụi. Giữa hai chân dài rắn chắc đứng thẳng một cây gậy thịt cực lớn gân xanh quấn quanh, nhìn qua tràn ngập hơi thở hormone nồng đậm.
Thu Đồng Tâm không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng, bắt được động tác này của cô, trong mắt người đàn ông càng thêm đắc ý. Lật người cô lại dựa vào trên gương, rồi nâng mông cô lên, anh đỡ vật sưng to nóng bỏng giữa háng chậm rãi chen vào trong lỗ nhỏ lầy lội chịu không nổi kia.
"Ưm..." Đường đi ngứa ngáy được lấp đầy, Thu Đồng Tâm thoải mái rêи ɾỉ, mông vểnh ưỡn ra phía sau phối hợp với va chạm của anh.
Đây là lần đầu tiên Dương Cảnh Diệu không mang bao tiến vào bên trong cô. Cái loại cảm giác chặt khít ấm áp bao quanh này làm anh sướиɠ khoái đến da đầu tê dại, hô hấp càng thêm dày nặng.
"Nếu em tránh thai, về sau, tôi đều cắm em như vậy." Anh vừa hơi cong chân nhấn eo thọc vào rút ra, vừa kéo mặt cô qua khẽ liếʍ đôi môi đỏ hơi nhếch lên của cô: "Hương vị của em, nếm thử đi."
Thu Đồng Tâm chủ động cạy miệng anh ra, đầu lưỡi ở trong miệng anh mặc sức quấy loạn, cùng anh cho nhau truy đuổi trêu đùa.
Vừa rồi dưới môi lưỡi của anh cô thiếu chút nữa là tiết thân, hiện giờ có dươиɠ ѵậŧ cực lớn đâm khuấy chỗ sâu trong huyệt nhỏ như vậy, lấp đầy hư không, cho nên mới đâm thọc mười mấy cái cô liền nhịn không được run rẩy cao trào.
Dương Cảnh Diệu cười khẽ: "Mới cắm vài cái đã ra... không kiên nhẫn như vậy sao?"
Thu Đồng Tâm thở hồng hộc dán vào trên mặt kính, nhìn cô gái bên trong gương gần như trần trụi, mặt ửng hồng. Cô cảm thấy thật là da^ʍ đãиɠ đến cực điểm rồi, nhưng đồng thời cũng sảng khoái tới cực hạn, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Em nhìn em xem... có phải rất da^ʍ đãиɠ hay không?" Ánh mắt Dương Cảnh Diệu cũng rơi xuống trong gương. dươиɠ ѵậŧ thô to đang cắm vào rút ra giữa hai chân ướt đẫm của cô, chất lỏng không ngừng chảy ra cuồn cuộn theo đôi chân dài trần trụi từ từ chảy xuống sàn nhà, tạo nên một bãi nước ái muội, "Em làm từ nước sao? Chảy nhiều như vậy lát nữa tôi cũng xử lý không được."
"da^ʍ đãиɠ, nhiều nước, lại không dính người, không cần tiền cũng không cần anh chịu trách nhiệm, đây chẳng phải là loại hình đàn ông các anh thích 'chơi' nhất sao?"
Dương Cảnh Diệu cười trầm thấp, lại lần nữa ngậm lấy cánh môi kiều diễm ướt át của cô.
Màn hoan ái ở trong phòng thử đồ này vốn nên lén lút đánh nhanh thắng gọn. Nhưng ngược lại so với ở văn phòng ngày hôm qua, hai người hôm nay làm càng thêm triền miên, dạo đầu hết sức khiêu khích, quá trình thọc vào rút ra đặc biệt chậm rãi. Không hề giống với hai người lòng mang ý xấu chạy tới nơi công cộng yêu đương vụng trộm, ngược lại càng giống một đôi tình nhân cầm lòng không được quấn quýt say mê.