[Thu tổng, Dương tổng của Châu Nhĩ tới rồi.]
"Mời anh ta vào đi."
Thu Đồng Tâm mới vừa cúp điện thoại của thư ký, cửa văn phòng đã bị đẩy ra. Dương Cảnh Diệu một thân áo sơmi hồng nhạt ưu nhã bước chân vào, ngồi xuống trên ghế đối diện cô, cười nói: "Thu tổng."
Diện mạo người này rõ ràng là tiêu chuẩn của đàn ông phương Đông, mày kiếm mắt sáng, nhìn qua chính nghĩa nghiêm nghị như vậy nếu làm diễn viên, tuyệt đối thích hợp nhất là vai đại hiệp cổ trang hoặc cảnh sát hiện đại.
Nhưng kết hợp với một thân quần áo hồng phấn cộng thêm tươi cười ái muội trên mặt kia, từ đại hiệp chính nghĩa lại trở thành lãng tử phong lưu có vài phần ngả ngớn.
Thu Đồng Tâm cũng cười: "Bình thường đều là Hứa tổng liên hệ, hôm nay sao Dương tổng lại đích thân đến đây vậy?"
"Đây không phải là vì nhớ em sao?" Ánh mắt Dương Cảnh Diệu không chút nào che dấu dán vào áo sơmi trắng trên người cô, băn khoăn: "Màu đen."
Nội y cô màu đen, áo sơmi quá mỏng, liếc mắt một cái là có thể nhìn được hình dáng hoàn chỉnh bên trong.
Nếu là người khác tới cô đã mặc áo khoác vào, nhưng biết được là anh, như vậy cũng không còn quan trọng nữa.
Bởi vì bọn họ là cùng một loại người.
Ngày hôm qua từ tập đoàn Châu Nhĩ trở về, cô đã điều tra đơn giản tư liệu về Dương Cảnh Diệu.
Từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở Mỹ, ba là phú hào người Hoa nổi danh lừng lẫy trong giới tài chính Mỹ, mẹ là người mẫu quốc tế.
Chẳng qua sau khi tốt nghiệp tiến sĩ anh vẫn không ở lại Mỹ mà theo bạn cùng trường là Du Hạo Nam trở về Trung Quốc, thậm chí cùng Du Hạo Nam tiến vào tập đoàn Châu Nhĩ, từ vị trí cơ bản chậm rãi lên tầng quản lý.
Khi Du Hạo Nam đảm nhiệm Tổng giám đốc Châu Nhĩ thì anh là Phó giám đốc công ty. Cho đến khi Du Hạo Nam tiếp nhận vị trí chủ tịch từ ba anh ta, thì Dương Cảnh Diệu chính thức nhậm chức Tổng giám đốc.
Trên mạng còn nói hai người hợp lực đẩy ba Du Hạo Nam xuống, thâm nhập khống chế toàn bộ Châu Nhĩ. Không kể lời đồn là thật hay giả, hai người đàn ông trẻ tuổi vừa mới 30, trong mấy năm ngắn ngủi có thể khống chế quyền hành của một tập đoàn to như vậy, xác thật là nhân vật không thể khinh thường.
Hơn nữa từ các loại tin tức râu ria, cô còn biết được không ít lịch sử phong lưu của Dương Cảnh Diệu. Loại hoa hoa công tử "trong vạn bụi hoa, không một phiến lá dính thân" này, kết hợp với cô, tuyệt đối sẽ là bạn giường hơp ý nhất.
"Vậy anh thích bộ màu đen hôm nay, hay là thích bộ màu trắng hôm qua?" Thu Đồng Tâm cúi người về phía trước, bò trên bàn, bầu vυ" no đủ thẳng đứng bị đè ép, từ cổ áo sơmi hơi mở lộ ra một mảng nhũ thịt lớn.
Người đàn ông không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm ngực cô: "Tôi càng thích bộ dáng em không mặc gì hơn."
"Đáng tiếc," Thu Đồng Tâm chậm rãi đứng dậy, lấy tay gài lại hai nút áo vẫn luôn mở, "Nguyên tắc của tôi là, công việc trước."
"Châu Nhĩ hợp tác với tập đoàn Thu thị bọn em nhiều lần rồi, chút việc nhỏ này tự nhiên rất đơn giản. Cho nên trong chốc lát, tôi nhất định sẽ giống như ngày hôm qua vậy, ȶᏂασ em phát khóc."
Trong miệng nói những từ hết sức khiêu khích phóng đãng, nhưng vẻ mặt của anh đã bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, ngay cả dáng ngồi cũng điều chỉnh thật sự đoan chính, bắt đầu đĩnh đạc nói chuyện công việc.
Tập đoàn Thu thị quả thật đã hợp tác với Châu Nhĩ rất nhiều lần, chẳng qua Thu Đồng Tâm mới vừa về nước không bao lâu. Những lần công việc lúc trước cũng là tổng bộ tập đoàn hoặc là đích thân Thu Dật Mặc làm, cho nên cô mới có thể khéo như vậy mà không chạm mặt với Dương Cảnh Diệu.
Nói đến tập đoàn Châu Nhĩ so với Thu thị còn làm người ta tặc lưỡi hơn nhiều.
Tập đoàn Thu thị từ một công ty truyền thông tập trung vào điện ảnh và nghệ sĩ, mở rộng nghiệp vụ đến giải trí thực tế và giải trí internet. Kỳ thật dù ít hay nhiều cũng không thoát khỏi quan hệ với kinh doanh ban đầu.
Tập đoàn Châu Nhĩ lại không giống vậy. Một công ty chuyên chế tác và tiêu thụ châu báu, vào lúc công nghiệp điện ảnh phát triển không ngừng, đã dứt khoát đầu tư một lượng lớn vào hạng mục này. Loại kinh doanh vượt quy mô lớn như này kỳ thật là cấm kỵ của rất nhiều công ty, cố tình tập đoàn Châu Nhĩ còn thành công.
Hiện giờ tập đoàn Châu Nhĩ còn có vài hạng mục đang tiến hành hợp tác với Thu thị. Chẳng qua phần lớn đều là nối tiếp với tổng bộ tập đoàn trên kia, nơi này của Thu Đồng Tâm chỉ tập trung về điện ảnh và nghệ sĩ. Cho nên Dương Cảnh Diệu tới nói với cô cũng chỉ là ý đồ hợp tác một bộ phim, cùng với chuyện người phát ngôn hình tượng sản phẩm quý mới của Châu Nhĩ.
Những chuyện này đương nhiên không cần một Tổng giám đốc như anh tự mình tới tìm Thu Đồng Tâm, nhưng mà sau khi có tâm tư, rất nhiều sự vụ lớn nhỏ cần liên hệ với giải trí Tinh Tinh, tất cả đều được anh ôm vào người.
"Anh còn chưa nói cho tôi, đêm đó tại sao anh lại mang bộ dáng như vậy mà xuất hiện, chẳng lẽ là đi trải nghiệm sinh hoạt sao?"
Khi nói xong chuyện công việc, cùng ăn cơm trưa với Dương Cảnh Diệu ở nhà ăn gần khu vực công ty, Thu Đồng Tâm vẫn nhịn không được mà hỏi ra miệng.
"Tò mò như vậy sao?" Dương Cảnh Diệu lấy khăn giấy qua lau miệng, không chút để ý nhìn qua, "Du Hạo Nam nói tôi được phụ nữ hoan nghênh nhiều là bởi vì tôi có tiền. Tôi cược với cậu ta tôi mặc như vậy đi quán bar, phụ nữ đến gần tôi ít nhất cũng phải 50 người."
Gì? Vậy mà lại bởi vì loại nguyên nhân này?
Cho nên tối hôm đó hành vi anh ta làm mọi người nghĩ lầm là đang đợi phú bà thèm nhỏ dãi, thật ra là đang nghiêm túc đếm số lượng phụ nữ đến gần?
"Vậy anh thắng không?"
"Vốn dĩ có thể thắng." Dương Cảnh Diệu sâu kín mà nhìn cô, "Nếu em không chủ động dụ dỗ tôi."
*Ngô Ngạn Tổ diễn viên Hồng Kong, sn 1974.
"Tự tin như vậy sao?" Nghĩ đêm đó mọi người trong quán bar hiểu lầm anh, Thu Đồng Tâm không khỏi cười nhẹ ra tiếng, "Hỏi anh vấn đề này nhé, nếu anh là phụ nữ, giữa Ngô Ngạn Tổ lương tháng 1.000 với Cao Hiểu Tùng lương tháng 1.000 vạn, anh chọn ai?"
(*Ngô Ngạn Tổ, diễn viên người HongKong sn 1974.)
)
(*Cao Hiểu Tùng, MC người TQ
(*Cao Hiểu Tùng, MC người TQ.)
"Nếu không có lựa chọn Dương Cảnh Diệu, thì tôi đây phải lui về phương án tiếp theo, chọn Ngô Ngạn Tổ."
Người đàn ông này thật đúng là đủ tự luyến.
"Đáng tiếc nha..." Thu Đồng Tâm lắc đầu, "Phụ nữ lựa chọn Cao Hiểu Tùng, tuyệt đối nhiều hơn Ngô Ngạn Tổ."
"Ồ."
"Không tin? Anh đêm đó còn không phải là chứng minh tốt nhất sao? Cái quán bar lớn như vậy, nếu như anh ăn mặc một thân như này đến, người đến gần anh một giây cũng phải trên một trăm. Làm sao sẽ có chuyện nhiều người coi anh như là vịt nghèo kiết hủ lậu đi câu phú bà..."
Chữ "vịt" mới vừa thốt ra, trong miệng Thu Đồng Tâm đã bị nhét một khối thịt to.
Dương Cảnh Diệu thừa dịp lúc thu đũa trở về dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bị căng đến phúng phính của cô: "Còn nhắc lại từ ấy nữa, tôi sẽ không khách khí."
"Chữ nào?" Thu Đồng Tâm có ý trêu anh, chẳng qua đồ ăn trong miệng quá nhiều, lời nói ra cũng là mơ hồ không rõ, "Vịt sao? Tôi còn tưởng rằng anh để ý nhất chính là 3.000 chứ."
Dương Cảnh Diệu trừng mắt liếc nhìn cô một cái, chậm rãi chồm sát vào người cô thấp giọng nói: "Chờ lát nữa xem tôi làm thế nào ȶᏂασ chết em."
1
Thời gian cơm trưa nhà ăn này thật sự quá đông, phục vụ quá nhiều việc lo liệu không hết. Hai người dứt khoát trực tiếp đến quầy thu ngân xếp hàng tính tiền.
Nhìn nữ nhân viên thu ngân cùng với mấy nữ sinh phía sau đang xếp hàng chờ không ngừng trộm ngắm Dương Cảnh Diệu, thậm chí còn thấp giọng bàn tán, mặt đầy xuân tình, Thu Đồng Tâm đột nhiên nổi hứng trêu đùa. Cô tới gần kéo cánh tay anh thân mật nói: "Nếu vợ anh phát hiện phải làm sao bây giờ?"
Trong nháy mắt, tất cả những ánh mắt ái mộ đó đều biến thành khinh bỉ. Thu Đồng Tâm nhịn không được cười thầm, ngẩng đầu chuẩn bị xem biểu tình xấu hổ của Dương Cảnh Diệu.
Ai ngờ người đàn ông ngược lại ôn nhu cười, ôm chặt Thu Đồng Tâm: "Cô ấy dù sao cũng là chị ruột của em, sẽ không làm gì em đâu."
11
Ánh mắt khi bỉ tra nam nɠɵạı tình vừa rồi, toàn bộ động tác đều nhất trí mà rơi xuống trên người Thu Đồng Tâm, sự chán ghét còn sâu hơn nữa.
Thu Đồng Tâm nhướng mày với Dương Cảnh Diệu, lập tức bày ra bộ dáng uỷ khuất nói: "Lúc trước rõ ràng là anh rể nói chờ em thành niên sẽ lập tức ly hôn cưới em. Anh đã nói anh không yêu chị, vì sao bây giờ còn không chịu ly hôn? Anh rể có phải anh vẫn luôn gạt em không?"
3
"Cặn bã..." Phía sau truyền đến một tiếng mắng tức giận rất nhỏ.
Thu Đồng Tâm nỗ lực nghẹn cười, tiếp tục chờ mong biểu tình biến hóa của Dương Cảnh Diệu.
Người đàn ông lại vẫn ôn nhu cười nhéo nhéo khuôn mặt Thu Đồng Tâm: "Đồ ngốc, bắt đầu từ lúc em lén thổ lộ với anh ở hôn lễ của anh với chị gái em, anh đã từ từ từng chút bị em hấp dẫn rồi, làm sao sẽ lừa em đây?"
"Không biết xấu hổ..."
"Đúng vậy, tôi mà có em gái như vậy dứt khoát bóp chết rồi tính."
Nghe phía sau lại truyền đến vài tiếng chửi nhỏ tràn ngập khinh bỉ, Thu Đồng Tâm cuối cùng vẫn nhịn không được phụt cười ra tiếng.
Dương Cảnh Diệu nhận lấy thẻ nhân viên thu ngân viên đưa trở về, ôm cô ra cửa, nhìn dáng vẻ buồn cười đáng yêu kia của cô, anh trực tiếp cúi đầu hung hăng hôn lấy môi cô.
Thấy đôi "tra nam tiện nữ" này vậy mà ở hành lang không kiêng nể gì hôn môi như vậy, chỗ thanh toán ở nhà ăn truyền đến một tiếng thở dài thật sâu: "Thói đời ngày nay thật là!"