"Bạch Tấn, Cổ Tinh Lan, Nhiếp Thành..."
Trong miệng gọi ba cái tên, đồng thời ba cây phi tiêu cũng lần lượt rơi vào trên bảng phi tiêu.
Lúc trước trong văn phòng Thu Đồng Tâm vốn treo cái bảng phi tiêu. Vốn chỉ là nghĩ khi nhàm chán thì luyện tập để giảm bớt stress.
Giờ thì tốt rồi, khi đem bảng phi tiêu coi như bản mặt thúi của ba tên đàn ông kia, độ chính xác của cô bỗng chốc tăng lên không ít.
Lịch sử đen tối lớn nhất đời này của cô là ngày đó bị Bạch Tấn ȶᏂασ đến đi không nổi. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mấy thư ký và trợ lý bên ngoài, người đàn ông ôm cô vào thang máy.
Thu Đồng Tâm cô phong lưu nhiều năm như vậy, đã bao giờ từng có thời khắc chật vật như vậy đâu.
Cho nên ba tên đầu sỏ gây tội kia bị cô vắng vẻ toàn bộ kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn này.
Đương nhiên, cũng là vì dì cả của cô tới, nên mới không có đàn ông dám đến chạm vào cô.
Nhưng ở trong lòng cô âm thầm thề, về sau kiên quyết không để ý đến ba tên đàn ông thúi kia nữa.
1
Từ từ, xem trên phân lượng bọn họ đều là một đám cực phẩm hàng to lại xài tốt, vậy tạm thời không để ý tới đi, sau này vẫn có thể tiếp tục dùng để giải tỏa du͙© vọиɠ.
Nhưng hiện tại kỳ sinh lý mới vừa kết thúc, nhu cầu thật sự là có chút cao, thật muốn tìm đàn ông an ủi một chút.
Chẳng lẽ thật sự là cô yêu cầu quá cao sao? Sao bạn giường có thể suy xét đến lại ít như vậy chứ?
Rề rà lướt thông tin trên WeChat, nhìn thấy tên Phương Kinh Luân, cô đột nhiên có chủ ý.
***
"Tôi nói lo lắng có phải mình bị bệnh tâm thần hay không là nói giỡn, cô thật đúng là đưa tôi đến nơi này sao?"
Nhìn vẻ mặt Tả Ninh kinh ngạc vì bị cô hố đến cửa bệnh viện tâm thần, Thu Đồng Tâm gian trá mà cười cười: "Tôi biết cô không bệnh, chẳng qua hiện tại cô đến làm bộ như có bệnh."
5
Tả ninh: "..."
Thu Đồng Tâm cũng là thật là hết chiêu mới tìm Tả Ninh đảm đương làm máy bay yểm trợ. Băng sơn mỹ nam Phương Kinh Luân kia quá khó công phá. Nếu không phải trên WeChat cô nói với anh cô có một người bạn tinh thần có bệnh rất nghiêm trọng cần anh giúp, cô căn bản cảm thấy người đàn ông kia một cơ hội gặp mặt cũng không cho cô.
"Cô không phải nói người nọ dầu muối không ăn, chuẩn bị từ bỏ sao?"
"Đúng vậy, tôi vốn dĩ đã chuẩn bị từ bỏ rồi, chỉ là hai ngày trước đi quán bar đột nhiên gặp lại. Lúc anh ta nửa tỉnh nửa say có hỏi tôi một vấn đề. Tôi cảm thấy anh ta hẳn là thích tôi, chỉ là đã quen thói lãnh khốc, hơn nữa nội tâm có chút mơ hồ."
"Vấn đề gì?"
"Anh ta nói, nếu một cô gái bên cạnh có bốn năm người đàn ông, hơn nữa cô ấy với những người đàn ông đó dường như trong thời gian ngắn đều phát sinh quan hệ, vậy cô gái này đến tột cùng là tâm tư thái độ cô ấy là gì? Anh ta nói điều này còn không phải là tôi sao? Không nghĩ tới anh ta còn hiểu biết nhiều chuyện về tôi như vậy. Chẳng qua tình báo có chút nhầm, trong khoảng thời gian này tôi thật sự chỉ ngủ với ba người đàn ông, đâu ra bốn năm người nhiều như vậy chứ?"
Nói nói, Thu Đồng Tâm lại đột nhiên cảm thấy giống như chỗ nào đó có vấn đề.
"Ai cha, không đúng. Hình như hơn hơn một người... Má ơi! Tôi thật sự ngủ bốn người đó! Anh ta làm sao mà cái gì cũng biết vậy? Không phải là theo dõi tôi chứ?"
Tên Phương Kinh Luân này bên người cô có bao nhiêu đàn ông đều rành mạch như vậy, muốn nói không phải yêu thầm cô cô cũng không tin.
Chỉ là thực nhanh cô đã bị hung hăng vả mặt.
Bởi vì người đàn ông vẫn luôn lạnh như băng với cô, một giây khi thấy Tả Ninh, trực tiếp kích động đến nỗi từ trên ghế làm việc giật bắn lên.
Hình tượng băng sơn mỹ nam, ở trong mắt Thu Đồng Tâm bắt đầu sinh ra khe nứt đầu tiên.
"Phương Kinh Luân à, ở trong ấn tượng của tôi vẫn luôn nhiệt tình như ánh mặt trời, lạc quan rộng rãi, ừm, chỉ là có đôi khi hơi lỗ mãng một chút, tính tình cũng rất dễ nổi nóng."
Nghe Tả Ninh miêu tả, trong nháy mắt trong đầu Thu Đồng Tâm nhảy ra một câu lời kịch rất nổi tiếng: ŧıểυ yêu tinh này đúng là hai mặt!
Nghĩ lại tên đại ca mặt ngoài lạnh như băng với cô kia kỳ thật lại là cái loại muộn tao*, cô đột nhiên lại có chút tò mò, Nhiếp Thành cũng có khuôn mặt lạnh giống vậy, thì trong xương cốt lại là cái dạng gì đây? Có phải cũng hai mặt hay không?
(*Muộn tao: ý nói những người bên ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm lại mãnh liệt như lửa.)
Giờ phút này, cô đột nhiên nhớ đến người đàn ông phiền phức kia.
[Thầy Nhiếp, có người lột biểu tượng lạnh băng ra là một cái lò lửa, có người vạch trần tất cả mặt nạ lạnh nhạt ra đều là muộn tao. Vậy xin hỏi mổ xẻ bề ngoài cao ngạo lạnh nhạt lại thần bí của ngài ra, giấu bên trong là cái gì vậy?]
Mười phút sau, người đàn ông trả lời lại, chỉ ngắn ngủn có một chữ: [Em.]
6
Gì? Trong nháy mắt hô hấp Thu Đồng Tâm có chút đình trệ, anh là muốn nói, giấu trong lòng anh chính là cô?
Đây là nói lời âu yếm với cô sao?
Người đàn ông kia khi nào lại biết thả thính như vậy?
Lúc cô đang ngây người, đã thấy Nhiếp Thành lại gửi hai chữ theo sát phía sau: [Có bệnh.]
Liên tục chính là: Em có bệnh.
4
Quả thực, cô nghĩ quá nhiều rồi, lão già kia mà nói lời âu yếm cái rắm ấy!
Giờ phút này cô đang ăn cơm với Tả Ninh ở một nhà hàng rất có tiếng. Mỹ nam cho rằng đã đến miệng lại bay mất như vậy cô cũng không khổ sở. Dù sao thiên hạ mỹ nam nhiều vô số, không thể ai cũng bị cô bắt lấy, cũng phải cho những cô gái khác đường sống đúng không?
Chỉ là hiện tại cô đối với Tả Ninh quả thật là nghiêm túc kính nể phục sát đất. Bởi vì Phương Kinh Luân nói người trong thời gian ngắn phát sinh quan hệ với bốn năm người đàn ông không phải cô, mà là Tả Ninh.
Ừm, mà hai người anh trai mà cô cảm thấy rất ưu tú, đều ở trong đó.
Nhưng mà hai người đó đều là chuyện đã qua rồi, bạn trai hiện tại của Tả Ninh là chủ tịch của tập đoàn Châu Nhĩ Du Hạo Nam, một người đàn ông Thu Đồng Tâm đã sớm nhắm tới nhưng còn chưa kịp ra tay.
Cô ý thức sâu sắc rằng, ở phương diện thông đồng với đàn ông cực phẩm này, Tả Ninh mới là kình địch của cô.
4
Đáng tiếc cô không có cái tâm tư hóa thân thành nữ phụ trong phim truyền hình đoạt lấy những người đàn ông đó, nếu không vở kịch này nhất định rất xuất sắc.
"Là cô?"
Thu Đồng Tâm đang cúi đầu ăn điểm tâm ngọt, đột nhiên nghe được một giọng nói dường như đã từng quen biết.
Giây phút ngẩng đầu thấy rõ gương mặt người đàn ông kia, cô trực tiếp chịu kinh hách: "Anh... anh..."
Du Hạo Nam muốn đến đây ăn cơm với Tả Ninh thì cô biết, thậm chí vẫn là cô nhiệt tình mời. Chỉ là người đàn ông đến cùng Du Hạo Nam kia...
Đó không phải là là tên trai bao ở quán bar Thợ Săn cô từng ngủ lúc trước sao?
Nhưng bộ dáng hiện tại của anh ta... khác biệt này cũng quá lớn rồi.
"Thứ này là ai?" Vẻ mặt cô ngơ ngác nhìn về phía Tả Ninh, "Ý tôi nói là, thân phận anh ta là gì? Sao lại ăn mặc xuất sắc như vậy?"
"Tổng giám đốc của tập đoàn Châu Nhĩ, Dương Cảnh Diệu."
3
Tập đoàn Châu Nhĩ... Tổng giám đốc...
Nhớ tới người đàn ông ngày đó ăn mặc keo kiệt, cưỡi xe đạp đến quán bar, còn bị mọi người coi như trai bao. Giờ phút này nhìn lại người đàn ông ấy một thân hàng hiệu, số lượng có hạn, bất kể nɠɵạı hình hay khí chất đều không thua Du Hạo Nam chút nào. Thu Đồng Tâm đột nhiên bộc phát ra một tràng cười kinh thiên động địa: "Ha ha ha ha... anh vậy mà lại là... Ha ha ha ha..."
3
Tả Ninh và Du Hạo Nam đều bị phản ứng này của cô làm cho không hiểu ra sao. Chỉ có Dương Cảnh Diệu từ lúc nhìn thấy cô thần sắc liền phức tạp, cho đến khi bị cô cười thì cả khuôn mặt đều đen đi, anh bước nhanh đến phía cô.
Tả Ninh theo bản năng che trước người Thu Đồng Tâm: "Anh muốn làm gì?"
Mặt Dương Cảnh Diệu đầy vẻ tức giận, hét lên với Du Hạo Nam: "Kéo người phụ nữ của cậu ra!"
Du Hạo Nam ngược lại khoanh hai tay, biểu tình như đang xem diễn: "Chuyện gì có thể làm cậu tức thành như vậy?"
Thấy Dương Cảnh Diệu muốn lướt qua Tả Ninh tới túm mình, Thu Đồng Tâm đang cười ầm lên rốt cuộc mới hoà hoãn lại chút: "Anh vậy mà lại là Tổng giám đốc của Châu Nhĩ, tôi còn tưởng anh là... ha ha ha ha... tôi vậy mà lại chi 3.000 đem tổng giám đốc của tập đoàn Châu Nhĩ ngủ... ha ha ha ha..."
Du Hạo Nam nghe xong lời cô nói từ lâu đã cười đến nổi không thẳng người được rồi. Dương Cảnh Diệu oán hận trừng mắt liếc anh ta một cái, trực tiếp vòng qua Tả Ninh còn chưa rõ ràng nguyên nhân hậu quả, túm lấy cánh tay Thu Đồng Tâm đi ra ngoài.
Thu Đồng Tâm đã cười đến cả người không sức lực, cũng không giãy giụa, tùy ý anh lôi ra cửa như vậy.
Cô phát hiện trên con đường ngủ sai người này, hình như là cô không quay đầu lại được rồi.
Lúc trước nhận định Nhiếp Thành làm ŧıểυ chó săn mẹ già muốn bao nuôi, hiện giờ lại đem đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Châu Nhĩ thành trai bao mà ngủ, hơn nữa một đêm 3.000. Nhân sinh của cô thật đúng là rất truyền kỳ.