Cổ Tinh Lan dường như không chịu chút ảnh hưởng nào từ cái chân bị thương, sức lực anh vô cùng lớn, Thu Đồng Tâm căn bản không cách nào từ dưới thân anh tránh thoát ra.
Đua xe không phải hoàn toàn là đua về kỹ thuật, thể năng* của tay đua cũng rất quan trọng. Cho nên người đàn ông này tuy rằng dáng người rất cân đối, nhìn không lực lưỡng bao nhiêu, nhưng kỳ thật thể trạng kia chỉ sợ không khác với một vận động viên đứng đầu cho lắm.
(*Thể năng: năng lực về mặt thể lực.)
Kỹ thuật phòng thân của Thu Đồng Tâm ở trước mặt anh, quả thật giống như trò con nít.
Cho nên bắt đầu từ một phút bị đè kia, cô cũng đã từ bỏ phản kháng: "Tôi còn mệt lắm, anh nhẹ chút."
Cổ Tinh Lan rất thích dáng vẻ thức thời này, nhưng nghĩ đến vì sao cô kêu mệt, anh lại nén không được lửa giận thiêu đốt, thô lỗ tốc váy cô lên cởi qυầи ɭóŧ cô xuống: "Tối hôm qua em với hắn làm bao nhiêu lần?"
"Tôi làm sao nhớ rõ?"
"A..." qυầи ɭóŧ bị ném trên mặt đất, ngón giữa anh không chút khách khí mà cắm vào ŧıểυ huyệt khép kín, nháy mắt tiếp theo lại bỗng nhiên đen mặt.
Bởi vì anh cảm giác được có cái gì chảy ra.
Không phải chất lỏng cô phân bố ra bởi vì động tình, mà đó là...
"Mẹ nó!" Cúi đầu nhìn nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống tay mình bởi vì miệng huyệt bị căng ra, trong mắt Cổ Tinh Lan quả thực muốn phun ra lửa: "Hôm nay Nhiếp Thành từng ȶᏂασ em đúng không?"
Thu Đông Tâm vừa định hỏi anh dựa vào cái gì có thể kết luận là Nhiếp Thành, thì nghe người đàn ông hung tợn nói: "Chiếc xe kia quả thật là hắn."
Ghét bỏ lấy khăn giấy lau sạch tay, vài động tác Cổ Tinh Lan đã lột sạch quần ra, đỡ dươиɠ ѵậŧ chưa hoàn toàn cương cứng đâm vào trong huyệt nhỏ.
2
"A... Đau..." Bên trong tuy rằng để lại một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa được rửa sạch sẽ, nhưng kích cỡ của gia hoả này vốn kinh người, hiện giờ còn chưa làm bất cứ màn dạo đầu nào, dịch bôi trơn còn chưa chảy ra. Cho dù anh chưa cương đến kích cỡ lớn nhất, cũng căng đến nỗi Thu Đồng Tâm có chút không thoải mái.
Vách thịt chặt khít siết chặt du͙© vọиɠ anh, dươиɠ ѵậŧ mẫn cảm có thể cảm nhận rõ ràng thứ đồ mà người đàn ông khác để lại bên trong. Cổ Tinh Lam cảm thấy cả thân thể và tâm lý đều không dễ chịu. Dưới cơn thịnh nộ anh cắn răng một cái, nửa cây dươиɠ ѵậŧ lộ ra bên ngoài cũng không có đi vào.
"Cổ Tinh Lan anh con mẹ nó bị điếc? Tôi nói đau!"
"Em mẹ nó cũng biết đau sao? Vậy em biết tối hôm qua nghe được giọng nói của em, ông đây có bao nhiêu đau không hả?"
Đụng phải ánh mắt cô, anh lại lướt nhanh qua mặt, tránh né ánh mắt ấygiải thích: "Ông đây nói đó là phía dưới cương đến đau!"
"Mẹ nó vậy sao anh không tự mình loát?"
"Tự loát ông đây không bắn ra được."
Hai người giương cung bạt kiếm quát đối phương, tiếng này càng lớn hơn tiếng kia. Chờ khi đột nhiên an tĩnh lại mới nghe được tiếng thở dốc thô nặng của nhau.
2
Mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy trong chốc lát, vẫn là Thu Đồng Tâm không có tính tình trước, dường như hờn dỗi nhìn anh: "Vậy bây giờ không phải anh ȶᏂασ tôi sao? Anh nhẹ chút cho tôi, cùng một ngày liên tiếp bị ba người đàn ông ȶᏂασ, cho rằng bà đây là làm bằng sắt sao?"
"Ba người?"
Trong lòng Thu Đồng Tâm nhất thời lộp bộp, lại nói sai rồi.
4
"Đờ mờ!" Cổ Tinh Lan chửi thầm một tiếng, thẳng lưng dùng sức thúc mạnh vào trong lỗ nhỏ của cô vài cái.
Thẳng cho đến khi nghe cô thống khổ than nhẹ anh mới dừng động tác lại. Hai tay anh cởi áo trên của cô, đẩy nịt ngực lên trên, rồi cúi đầu ngậm lấy một đầu vυ" mυ"ŧ cắn tựa như cho hả giận. Một tay xoa bóp bộ ngực mềm mại, một tay anh tìm được chỗ giao hợp, vỗ về chơi đùa âm đế và cánh hoa.
"Ưm..." Thu Đồng Tâm cong người lên, bắt lấy bàn tay to đang nhào nặn nhũ thịt chuyển qua đỉnh, ý bảo anh an ủi đầu vυ" phát ngứa một chút. Đồng thời hai chân quấn lấy eo bám vào trên thân hình cao lớn của anh mà vặn vẹo, chậm rãi dùng vách thịt cọ xát đồ vật lửa nóng càng lúc càng lớn.
Phía dưới cô trước giờ luôn nhiều nước, bây giờ chỉ đâm vài cái như vậy Cổ Tinh Lan có thể cảm giác được bên trong lỗ nhỏ, ©ôи th!t bị tưới nước.
"Chuẩn bị xong rồi?"
"Ưm... có thể động."
Bởi vì chân còn bị thương, anh chỉ có thể duỗi thẳng chân cứ như vậy ghé vào trên người cô, đôi tay vuốt ve hai luồng nhũ thịt đong đưa, một trước một sau từ trên xuống dưới thẳng lưng ở trong đường đi của huyệt nhỏ thọc vào rút ra, động tác giống nhau lặp đi lặp lại mạnh mẽ khuấy đảo hoa tâm.
Huyệt thịt chặt hẹp bị đâm đến cực hạn, mỗi một chút cọ xát đều làm kɧoáı ©ảʍ tăng gấp bội. Thu Đồng Tâm cũng theo bản năng mà đi theo tiết tấu luật động của anh, không ngừng co rút vách thịt bao bọc lấy ©ôи th!t thật lớn của anh.
Khi cô đang không ngừng thở dốc rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ không ngừng, Cổ Tinh Lan đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ ra, trở mình ngồi ở mép giường. Anh kéo cô đến trên đùi ngồi đưa lưng về phía mình, đỡ dươиɠ ѵậŧ ướt dầm dề để ở miệng hậu huyệt.
Thân mình Thu Đồng Tâm run lên, nháy mắt hiểu rõ anh muốn chơi cái gì, trong lòng vừa khẩn trương lại hưng phấn, hoa huyệt còn chưa được thoả mãn lại trào ra một dòng mật dịch thật lớn.
"Muốn?" Cổ Tinh Lan khẽ cười một tiếng, lấy cây gậy rung qua mở bao bên ngoài ra rồi đưa đến trước mặt cô, "Muốn thứ này đâm phía trước hay là mặt sau?"
Đương nhiên là trước hay sau đều được.
Thu Đồng Tâm xoay đầu trừng anh một cái: "Cái này thật là của ba năm trước đây? Còn có thể dùng sao?"
"Mua cái mới." Cổ Tinh Lan đem gậy rung chậm rãi tới gần miệng huyệt, "Yên tâm, diệt khuẩn rồi mới bọc lại, em không phải thích trò này nhất sao?"
"Ha a..." Tìm đúng vị trí, gậy rung bị đẩy vào từng chút, kích cỡ không thua cây ©ôи th!t kia của Cổ Tinh Lan chút nào, căng đến nỗi cả người cô tê dại, "Chậm... chậm một chút."
Cổ Tinh Lan căn bản không quản cô ngâm nga xin tha, bỗng nhiên nhấn mở nút, âm thanh gậy rung ong ong, cây gậy silicon cực lớn rốt cuộc cắm vào. Thân gậy bên trong lập tức rung mạnh, phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ hình lưỡi bên ngoài cũng run run nhanh chóng phủ lên hoa hạch, miệng Đồng Tâm còn chưa kịp thét lên đã run rẩy đến cao trào rồi.
Thân gậy bên trong lập tức rung mạnh, phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ hình lưỡi bên ngoài cũng run run nhanh chóng phủ lên hoa hạch, miệng Đồng Tâm còn chưa kịp thét lên đã run rẩy đến cao trào rồi
Đây là mẫu gậy tương tự như của Đồng Tâm dùng ấy nha. Có phần gậy thọc vào bên trong và phần lưỡi giả bên kí©ɧ ŧɧí©ɧ hột le bên ngoài. Có điều cây trong truyện dài hơn, cây này chỉ có 23cm và đường kính 3,3cm thôi. Địa chỉ mua trên hình luôn ấy, nàng nào có nhu cầu thì liên hệ hen
9
Nhưng mà tần suất của đồ vật đáng sợ kia vẫn tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trong lẫn bên ngoài cơ thể cô, không cho cô một chút cơ hội để thở dốc.
Thừa dịp Thu Đồng Tâm đang chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ thật lớn, Cổ Tinh Lan lấy mật dịch trong tay bôi lên hậu huyệt cô, rồi dựa vào thứ bôi trơn tự nhiên này, đem đồ vật cực lớn giữa háng kia cũng chậm rãi nhét đi vào.
"A..." Cả người Thu Đồng Tâm căng chặt, cơ hồ là muốn khóc lên thành tiếng.
Tần suất chấn động phía trước vốn làm cô chịu không nổi, mặt sau không có gel bôi trơn cũng không mang bao, vừa chặt vừa khô, mỗi một chút thâm nhập đều là tra tấn đối với cả hai.
"Tự mình cầm." Cổ Tinh Lan buông gậy rung ra, tay ngược lại siết chặt eo cô, một tay tiếp tục lau mật dịch chỗ miệng hoa huyệt bôi vào phía sau, trợ giúp đồ vật to lớn kia chậm rãi thẳng vào, "Thả lỏng."
Thu Đồng Tâm run rẩy nắm gậy rung, cắn chặt môi thả lỏng thân thể để anh từng bước đẩy mạnh vào. Cho đến khi ©ôи th!t đi vào tận cùng bên trong, hai người mới đồng thời than nhẹ một tiếng, phối hợp với nhau chậm rãi thọc vào rút ra.
"sướиɠ không? Anh ȶᏂασ em sướиɠ hay là bọn họ ȶᏂασ em sướиɠ?"
Thu Đồng Tâm không nói gì, đây là câu tụng ngoài miệng của bọn đàn ông sao? Như thế nào mà mỗi người lúc ȶᏂασ cô đều thích hỏi loại vấn đề nhàm chán này?
Thấy cô không trả lời, Cổ Tinh Lan ở phía sau cong eo thúc mạnh hơn, bàn tay to đặt trên mu bàn tay cô nắm giữ gậy rung rút ra một đoạn rồi lại cố ý nhét vào bên trong.
"Bọn họ có ȶᏂασ em như vậy không? Trừ anh ra, còn có ai từng ȶᏂασ phía sau của em không?"
"Không... không có... chậm một chút nha... A a a... anh lợi hại nhất... anh ȶᏂασ em sướиɠ nhất... ưm... a... căng quá... muốn tới..."
Hoa huyệt bị chà đạp quá độ vừa tê dại vừa mỏi lại căng, Thu Đồng Tâm chỉ cảm thấy tay chân không còn sức lực, bụng dưới ngăn không được từng luồng chất lỏng nóng ấm liên tục trào ra.
kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cô mơ mơ hồ hồ, ngay cả trước mắt cũng là từng mảng trắng xoá. Nhưng khi quay đầu lại cô vẫn tinh tường nhìn thấy người đàn ông phía sau cầm điện thoại của cô.
Điện thoại để gần chỗ hai người giao hợp, nhìn góc độ không giống như là chụp ảnh, đó chính là...
"Anh gửi cho Lão Bạch?"
"Không sai." Cổ Tinh Lan liếʍ liếʍ gương mặt ửng hồng của cô, "Gậy ông đập lưng ông."
Đậu má...
3
Thu Đồng Tâm không khỏi ai thán ra tiếng ở trong lòng, lại mẹ nó chơi quá trớn rồi.
Cô không nên kéo Lão Bạch đội cái nồi này.