"Cổ tiên sinh, thương thế của ngài khôi phục rất tốt, đã có thể xuất viện rồi."
Cổ Tinh Lan dựa vào trên sô pha, ôm cánh tay liếc nữ bác sĩ đối diện: "Bệnh viện còn có thể đem người bệnh đuổi ra bên ngoài? Lúc trước không phải cô nói để tôi bó thạch cao nằm viện sao?"
"Đúng là như vậy, bó thạch cao là vì cố định nơi bị thương của ngài, để tránh bị đụng phải. Kiến nghị ngài nằm viện cũng là vì để tiện quan sát. Nhưng qua mấy ngày khôi phục này, vết thương của ngài đã có thể về nhà tĩnh dưỡng, không cần thiết phải nằm viện. Là bác sĩ, chúng tôi có chức trách nói cho ngài biết tình huống thật. Vì dù sao nếu tiếp tục nằm viện, tiêu phí mỗi ngày sẽ rất cao."
"Không sao, không thiếu chút tiền ấy, tôi vẫn muốn tiếp tục ở lại."
3
Nữ bác sĩ sửng sốt, nhưng vẫn là lễ phép mỉm cười: "Được, nếu ngài kiên trì muốn tiếp tục nằm viện, cũng vẫn có thể."
"Chờ một chút." Liếc mắt nhìn thạch cao trên đùi, Cổ Tinh Lan đột nhiên gọi nữ bác sĩ đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, "Cái thạch cao này của tôi, có thể làm dày thêm một chút hay không?"
"Hả?" Nữ bác sĩ nghi hoặc mà nhìn anh, "Ý Cổ tiên sinh là..."
"Ừm, chính là..." Cổ Tinh Lan ho khan, nghiêm trang nói, "Cảm giác thạch cao này hơi mỏng, tác dụng cố định không quá tốt, đắp thêm chút nữa được không?"
4
Chờ nữ bác sĩ kia đi rồi, ở cửa mới truyền đến một tràng âm thanh cười ầm lên. Tần Hiên đẩy cửa bước vào, biểu tình giống như vừa phát hiện ra đại lục mới:
"Ta nói lần trước bị thương thành như vậy cũng vội vã xuất viện, Cổ đại thiếu mỗi giây mỗi phút đều nhớ thương thi đấu. Lần này sao lại bình tĩnh như vậy, thì ra là như thế này nha."
Cổ Tinh Lan lười nhác nhìn anh ta một cái: "Là như thế nào?"
"Nghe nói học muội tới thăm cậu, còn đem cơm tới, cho nên..." Tần Hiên phe phẩy một đầu kính, chậc chậc ra tiếng, "A Cổ yêu dấu của tôi ơi, cậu vậy mà lại sa đoạ đến nỗi giả vờ bệnh ở lại bệnh viện để lấy sự đồng tình của con gái người ta. Thật đáng buồn, thật đáng buồn mà!"
"Ai giả bệnh? Vết thương của tôi không phải cậu biết rõ sao?"
"Bác sĩ, tôi không cần xuất viện, tôi muốn tiếp tục nằm viện, cho dù vết thương lành rồi tôi cũng muốn nằm viện. Bác sĩ, cô bó thạch cao cho tôi dày thêm một chút nữa, như vậy nhìn mới càng nghiêm trọng, người trong lòng tôi mới có thể càng đồng tình tôi, càng đau lòng tôi."
4
Nhìn Tần Hiên nhái giọng anh bộ dáng kệch cỡm, Cổ Tinh Lan xách gậy lên không chút khách khí thọc vào bụng anh ta một cái: "Cút, đừng tới phiền tôi!"
"Ha? Giờ có gái tới chăm cậu rồi, lại mạnh mẽ hơn rồi? Lúc trước là ai từ sân bay mất hồn mất vía mà trở về..."
"Cậu con mẹ nó không nhắc tới chuyện lúc trước sẽ chết à?" Cổ Tinh Lan lại lấy gậy chọc anh ta một phát nữa, "Tôi đói bụng, cậu đi mua cơm cho tôi đi."
"Không phải có người đưa cơm sao, làm sao lại có thể chịu đói vậy?"
Cổ Tinh Lan tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, không nói một lời.
Đưa cơm cái rắm! Thu Đồng Tâm sau lần đưa cơm đó, mấy ngày nay chưa từng ló mặt đến.
Thấy Tần Hiên muốn ra cửa, Cổ Tinh Lan lại đột nhiên vươn tay: "Cậu đi mua cơm, còn điện thoại đưa cho tôi mượn."
"Cậu cũng không phải không có..." Nói đến đây, Tần Hiên đột nhiên như bừng tỉnh cười, "À, hiểu hiểu."
Anh ta đưa điện thoại cho Cổ Tinh Lan, lúc này mới nhỏ giọng nói thầm: "Em ấy cũng không có kéo cậu vào blacklist, phải đến mức như này sao? Chết vì sĩ diện!"
Cổ Tinh Lan tìm tên Thu Đồng Tâm trong danh sách bạn tốt Wechat mà không thấy. Một lúc sau vẫn là thông qua cái số Wechat mà anh vẫn luôn nhớ rõ kia mới tìm ra được. Vừa thấy Tần Hiên ghi chú vẫn là 'Chị dâu' anh không khỏi đắc ý mà nhếch mắt.
[Chị dâu, hai ngày nay sao chị không tới thăm Tinh Lan?...
Nhìn dòng chữ mình gõ ra, nghĩ nghĩ, Cổ Tinh Lan lại nhanh chóng xoá đi đổi thành: [Học muội, hai ngày nay sao em không đi thăm Cổ Tinh Lan?]
Tần Hiên giờ đã đổi xưng hô gọi là học muội, mà tên kia trừ những lúc ngẫu nhiên sẽ gọi anh là 'Tinh Lan', thì những lúc bình thường đều gọi thẳng tên anh. Lúc này mới giống phong cách nói chuyện của Tần Hiên.
Mà một từ 'đi' này, vừa vặn nói lên Tần Hiên không ở bệnh viện, càng tăng thêm sự lẻ loi hiu quạnh của người phải nằm viện.
Ừm, dùng từ thật sinh động, như vậy là chuẩn không cần chỉnh rồi.
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu rồi nhưng vẫn không được trả lời.
Chờ Tần Hiên mang bữa tối về cho anh, anh ăn uống no đủ rồi, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên, cách ba giây là nhìn điện thoại của anh, Tần Hiên không khỏi cười nhạo: "Đến mức này luôn hả? Còn như vậy không bằng cậu trực tiếp gọi qua đi."
Cổ Tinh Lan không để ý đến anh ta, lại đợi đại khái hai mươi phút mới nhận được tin nhắn của Thu Đồng Tâm: [Anh ta còn chưa xuất viện sao?]
Cổ Tinh Lan nhanh chóng trả lời: [Chưa, vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói có khả năng sẽ chuyển biến xấu, phải quan sát.]
2
Thu Đồng Tâm: [Lại chuyển biến xấu cũng không chết được, tôi không có sức đi quản anh ta.]
Vẻ mặt Cổ Tinh Lan tối xuống, nghĩ nghĩ vẫn chưa từ bỏ ý định nói: [Học muội, em đi thăm cậu ấy một chút thôi. Em biết cậu ta bị thương không dám để trong nhà biết, một mình ở bệnh viện quá đáng thương.]
Thu Đồng Tâm: [Không phải còn có đám bạn bè các anh sao?]
Cổ Tinh Lan: [Mọi người đều rất bận, không có thời gian chăm sóc cậu ấy. Học muội, lúc trước không phải em đi thăm cậu ấy sao, hai ngày nay sao lại không đi? Rất bận hả?]
Thu Đồng Tâm: [Bận sấp mặt. Anh hai tôi đã về tổng bộ tập đoàn rồi, học muội của anh giờ đã chính thức nhậm chức rồi.]
Cổ Tinh Lan: [Chúc mừng học muội lên làm Tổng giám đốc, chờ đợt này em hết bận có thể đi thăm cậu ấy không?]
Thu Đồng Tâm: [Học trưởng, dứt khoát tôi vẫn nên nói thật với anh đi. Thật ra ba năm trước đây, tôi đã cho Cổ Tinh Lan đội nón xanh.]
Cổ Tinh Lan kinh ngạc, vội ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần hiên. Còn may là cậu ta lấy điện thoại khác chơi game, căn bản không chú ý tới bên này.
Không đợi anh nói cái gì, Thu Đồng Tâm lại gửi một tin nhắn tới: [Được rồi, thật ra cũng không phải tôi cho anh ta đội nón xanh, là anh một hai phải tự mình ôm trên đầu. Anh cũng biết anh ta rồi đấy, kiêu ngạo ương ngạnh, tự cho là đúng, không coi ai ra gì. Dù sao cũng tuỳ anh ta đi, giờ bên cạnh tôi đã có người. Cho nên học trưởng, anh vẫn là chết tâm đi, tôi với anh ta, mười tám cây gậy đánh tới cũng không chung một chỗ được đâu.]
Tần Hiên đang đánh tới khúc cao trào, đột nhiên nghe thấy một trận âm thanh bùm bùm bên cạnh. Giật mình đến mức trực tiếp từ trên sôpha đứng lên, hai bước đã nhảy ra thật xa.
Mâm đựng trái cây trên bàn thuỷ tinh bị Cổ Tinh Lan một chân đá văng trên mặt đất vỡ thành mấy mảnh, ly nước cũng ngã trên bàn nước chảy lênh láng.
"Đại ca à, lấy cái đó trút giận làm gì?" Nhìn gương mặt thối của Cổ Tinh Lan đang phẫn nộ tới cực điểm, Tần Hiên bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, "Học muội nói cái gì vậy?"
Nén giận, trả điện thoại cho Tần Hiên. Cổ Tinh Lan vẫn là xoá hết lịch sử cuộc trò chuyện vừa rồi.
Nếu để Tần Hiên biết anh bị đội nón xanh, sau này anh còn lăn lộn như thế nào?
Một mình ngồi trên giường đem đối thủ trong trò chơi đánh gần chết mới thôi. Sau hai giờ phát tiết, anh lấy điện thoại vào vòng bạn bè của Thu Đồng Tâm, vừa vặn nhìn thấy 5 phút trước có trạng thái mới:
[Mệt sống mệt chết một tháng, rốt cuộc...con mẹ nó nghênh đón những ngày tháng càng bận rộn hơn! Cho nên hành động hôm nay gọi là hồi quang phản chiếu*.]
(*Hồi quang phản chiếu: hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời. Hiện tượng này được ví với hình ảnh ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng trước khi lụi tàn..)
Trạng thái này không có định vị, nhưng ảnh chụp ghế dài trong quán bar, Cổ Tinh Lan liếc mắt một cái là có thể nhận ra quán bar Thợ Săn bạn Thu Đồng Tâm mở, lúc trước cô đã dẫn anh qua.
Thấy Cổ Tinh Lan đột nhiên từ trên giường leo xuống, vội vã mặc quần áo, chống gậy đi ra ngoài, Tần Hiên sửng sốt: "Cậu muốn làm gì vậy?"
"Bắt gian."