Thu Đồng Tâm thật cực kỳ thích cái loại thể nghiệm 'yêu đương vụng trộm' ở bên ngoài này, làm cô cảm thấy vừa sảng khoái vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cho nên căn bản là mặc kệ có thể bị người ta hoài nghi hay không, cũng mặc kệ anh chàng nhân viên đẹp trai có khả năng đang tìm cô ở bên ngoài, Thu Đồng Tâm lôi kéo Bạch Tấn dùng tư thế vào từ phía sau lại làm cô thêm một lần nữa.
Chờ khi cô cảm thấy mỹ mãn sửa sang lại quần áo chỉnh tề, Bạch Tấn vẫn chưa đã thèm: "Buổi tối nhớ đến chỗ anh đó."
Thu Đồng Tâm mỉm cười liếc anh một cái: "Anh không sợ bị em ép khô, tinh tẫn nhân vong* sao?"
*Tinh tẫn nhân vong: ý là tinh trùng cạn kiệt, người cũng 'lên đường' luôn.
"Có thể chết trên người của em, cũng được xem là một loại phong lưu."
Bạch Tấn vẫn tuỳ tiện ôm lấy vai cô, một chút cũng không có tự giác là bản thân mình đang ở WC nữ.
Hai người mới vừa trêu ghẹo nhau đi tới cửa liền đối mặt đụng phải một người, hai tay cắm túi, biểu tình giống như ai cũng thiếu mình mấy trăm vạn, Cổ Tinh Lan.
Bạch Tấn là từ WC nữ đi ra, mà Thu Đồng Tâm trên mặt ửng hồng còn chưa rút đi hết. Cho nên cơ hồ trong nháy mắt, Cổ Tinh Lan liền rõ ràng hai người này vừa rồi làm cái gì ở bên trong.
"Chào học trưởng."
Không giống như lúc ở đại sảnh còn có chút khoảng cách, hiện giờ nếu đã đụng phải Thu Đồng Tâm tự nhiên là muốn chào hỏi anh một tiếng.
Ba người thật sự đứng quá gần, Cổ Tinh Lan thậm chí có thể nhạy bén mà ngửi được trên người cô còn có mùi vị nhàn nhạt nào đó. Một loại khí vị thuộc về phụ nữ, đã từng làm anh dục hoả đốt người. Rồi một mùi dịch vị đàn ông khác hơi nồng với có chút tanh làm anh chán ghét.
Xuyên thấu qua chiếc váy thấp cổ, nhìn chổ xương quai xanh gợi cảm có hai dấu hôn một đậm một nhạt, Cổ Tinh Lan đột nhiên cười nhẹ ra tiếng:
"Thu đại ŧıểυ thư thật sự là không có đàn ông sẽ chết à."
"Đương nhiên sẽ chết, sẽ hư không tịch mịch mà chết." Thu Đồng Tâm bình tĩnh mỉm cười với anh: "Học trưởng không phải muốn đi WC sao, còn không mau đi vào? Để ý đừng để chỗ nào đó nghẹn hỏng nha."
Cổ Tinh Lan hừ lạnh một tiếng, ngẩng gương mặt kiêu ngạo như gà chọi lên, sải bước đi vào toilet nam bên cạnh.
3
Bất quá cuối cùng Thu Đồng Tâm vẫn không mua chiếc xe thể ȶᏂασ kia, bởi vì sau khi thử một vòng trở về, cô không thể không thừa nhận, đúng như lời Cổ Tinh Lan nói, cái xe kia quả thật là đẹp mã chứ không xài được. Thậm chí cô còn thấy nó không đáng giá 80 vạn.
Lúc trước cô đã đặt tiền cọc ở trên mạng, mà trong rất nhiều cửa hàng việc không trả lại tiền cọc cũng là bình thường. Cô vốn dĩ đã làm tốt việc chuẩn bị bị làm khó dễ, ai ngờ vừa mới nói không mua, nhân viên công tác lập tức ý cười dạt dào mà nói với cô đã giúp cô chuẩn bị xong thoả thuận trả lại tiền đặt cọc rồi, cô chỉ cần ký tên là được.
Vào văn phòng, Thu Đồng Tâm liền thu hồi dáng vẻ ngoan ngoãn trước đó, bắt đầu không kiêng nể gì lên tiếng: "Bằng Thạc sĩ cũng có thể vào loại trường đại học này, lại còn có văn phòng riêng, thầy Nhiếp thật là làm người ta lau mắt mà nhìn đấy!"
Nhiếp Thành đứng ở cạnh bàn làm việc, lạnh lùng mà đánh giá cô gái đã tự mình ngồi xuống ghế.
Cô mặc cái đầm dây xám đen, thiết kế cổ chữ V lộ ra xương quai xanh gợi cảm, dáng ngồi một chút cũng không ưu nhã làm váy ngắn vốn chỉ che khuất nửa đùi lại kéo lên trên một đoạn. Nếu không phải cô lưu manh dựa vào rồi bắt chéo chân, thì từ góc độ của anh chỉ sợ có thể hoàn toàn nhìn thấy giữa hai chân.
Khuôn mặt đáng yêu hoạt bát chỉ trang điểm nhẹ xứng với nụ cười thiên chân vô tà*, nhìn thế nào cũng giống một cô gái nhỏ không rành thế sự. Nhưng cô lại có dáng người cao gầy đầy đặn quyến rũ, thời thời khắc khắc đều tản ra hơi thở mê người.
*Thiên chân vô tà: vô cùng chân thật, không có một chút xấu xa.
Đặ biệt là đã được chứng kiến sự 'bưu hãn' của Thu Đồng Tâm, sau lại nhấm nháp qua hương vị của cô, anh càng thêm hiểu rằng cô gái trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm.
Cảm nhận được ánh mắt cực nóng, Thu Đồng Tâm nháy mắt che ngực lại, vẻ mặt đơn thuần mà nhìn anh:
"Thầy Nhiếp à, thầy gọi học sinh tới văn phòng, không phải là muốn làm chuyện bậy bạ chứ? Em phải cảnh báo thầy, tuy rằng nơi này của thầy vị trí hẻo lánh, em không có cách tìm cứu viện, cũng trốn không thoát, nhưng em là học sinh của thầy, thầy đừng xằng bậy nha..."
Thấy cô diễn mà không hề có tâm, Nhiếp Thành cười lạnh một tiếng, đi qua khoá trái cửa, lại thẳng tắp mà đứng trước mặt cô:
"Mặc như vậy, lại muốn câu dẫn ai?"
"Oa! Thầy Nhiếp chẳng lẽ chính là nam thẳng ung thư* trong truyền thuyết? Thời tiết nóng như vậy, người ta chẳng qua là ăn mặc mát mẻ một chút thôi, sao thầy lại có thể mắng người ta như vậy chứ?"
*Cụm từ nay ta giữ nguyên theo bản cv. Ta nghĩ đây là tiếng lóng của TQ ấy, ta ko hiểu đc nghĩa
2
Nhìn bộ dáng ra vẻ vô tội của Thu Đồng Tâm, ánh mắt Nhiếp Thành càng sâu hơn. Đột nhiên một tay anh túm cô lên, có thể xuyên qua cổ áo trễ xuống nhìn thấy một nửa của hai luồng cao ngất dính sát vào trên ngực rắn chắc của anh.
Thu Đồng Tâm không giãy giụa chút nào, ngược lại tiếp tục cười duyên:
"Thầy Nhiếp, ngài học luật pháp đấy, biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?"
"Tôi chẳng qua là làm chuyện mà vào hai tháng trước chúng ta cũng đã làm thôi."
Bàn tay to của Nhiếp Thành duỗi ra, đã đem khoá kéo sau lưng cô cởi bỏ: "Khi đó không phải em vẫn luôn câu dẫn tôi sao? Bây giờ, như ý em muốn."
Váy hai dây bị kéo xuống treo ở bên hông, lộ ra một đôi vυ" tròn trịa bị giấu trong nội y. Hầu kết Nhiếp Thành lăn lộn, anh không chút khách khí mà kéo nội y xuống, cúi đầu liền ngậm lấy một mảng lớn nhũ thịt trắng nõn.
Thu Đồng Tâm phát hiện ra, trong bụng người đàn ông có lửa. Có lẽ bắt đầu từ lần tan rã không vui của hai tháng trước, anh đã tích luỹ một cơn lửa giận thật lớn đối với cô. Cho nên giữa lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, thỉnh thoảng anh sẽ tăng thêm lực, làm cô đau đến hít khí lạnh.
Lúc này Thu Đồng Tâm đối với chuyện nam nữ còn chưa có thuần thục như vậy, thân thể mẫn cảm đến đáng sợ, chỉ bị anh tuỳ ý trêu chọc vài cái đã bắt đầu phát run, giữa hai chân cũng rất nhanh đã ướt át.
Cô ẩn ẩn có thể cảm giác được, người đàn ông này cũng vẫn giống như hai tháng trước, ở phương diện này trúc trắc mà không có kỹ xảo. Nhưng anh không ôn nhu như lần trước, cực kỳ giống một con sư tử bị người ta chọc giận, muốn một giây đem cô nuốt vào trong bụng.
"Ưm..."
Tiếng rêи ɾỉ không khống chế được nật ra từ giữa môi, Thu Đồng Tâm theo bản năng mà ôm sát cổ anh, làm môi lưỡi anh ở trên đầu vυ" ngứa sưng to tiếp tục liếʍ hút.
Tay người đàn ông theo bên người trần trụi một đường đi xuống, chen vào trong váy sờ đến giữa hai chân, phát hiện cô đã ướt một mảnh. Anh liền một tay chặn ngang bế cô lên, đặt lên trên bàn làm việc có không ít văn kiện.
Thu Đồng Tâm mềm cả người, ánh mắt mê ly, nhưng vẫn thoáng nhìn qua dưới quần tây anh đã phồng lên một khối.
"Thầy Nhiếp nhanh như vậy liền cứng nha!"
Cơ thể cô không kháng cự được, nhưng ngoài miệng một chút cũng không muốn yếu thế.
Nhiếp Thành kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, bẻ hai đùi trắng nõn thẳng tắp của cô ra, ngón tay thon dài dùng sức xoa nắn cánh hoa, sau khi lôi ra vài đợt mật dịch, mới giơ tay lên trước mắt cô quơ quơ: "Em càng ướt."
"Đây là do thầy chọc nha, người ta một tay trói gà cũng không chặt, chỉ biết làm học sinh ngoan ngoãn nghe lời thầy nói, thật sự rất đáng thương mà, bị giáo sư gọi tới văn phòng còn chịu khổ bị cưỡng gian..."
"Đây còn không phải là điều em muốn sao?"
Nhiếp Thành cởi dây kéo quần, ©ôи th!t lớn với đầy gân xanh gồ lên được phóng ra, để ở miệng huyệt cọ xát vài cái rồi nhanh chóng cắm 'phụt' đi vào.
"Ân..."
Tuy rằng đã đủ ướt át nhưng nơi đó của cô quá mức nhỏ hẹp, mà anh lại thật sự to lớn, Thu Đồng Tâm vẫn cảm thấy có chút đau đớn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, Nhiếp Thành thả chậm tốc độ lại. Một tay anh đưa vào chỗ giao hợp của hai người vuốt ve âm đế, làm cô càng chảy ra nhiều mật dịch.
"A... Ha a..." Thu Đồng Tâm nắm chặt cánh tay anh, không ngừng vặn vẹo thân thể mềm mại, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm những tiếng ngâm nga đầy xấu hổ không tự chủ được mà tràn ra. Nhưng trên miệng cô vẫn không chịu nhận thua:
"Nhiếp Thành... lần này là anh... ưm... chủ động trêu chọc tôi, sau này...đừng nghĩ giống như lần trước... a a... ý đồ muốn tôi chịu trách nhiệm với anh..."