"Em cố ý có phải không?"
Nghe được người đàn ông hỏi câu này, Thu Đồng Tâm hiểu rõ anh hỏi cái gì, nhưng vẫn giả ngu trêu đùa anh: "Cố ý cái gì? Cố ý vào tắm rửa với anh sao?"
"Cố ý mặc như vậy tới phòng tôi, cố ý ở trước mặt tôi... rớt khăn tắm."
"Đúng vậy, chính là cố ý câu dẫn anh."
Cô trả lời rất dứt khoát, một chút cũng không có tự giác bản thân mình chơi trò tâm cơ lừa người ta: "Không phải đến bây giờ anh mới phát hiện ra chứ?"
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống: "Như vậy... phòng em cúp điện, còn có em..."
"Tôi cố ý làm hỏng thẻ phòng rồi*, đương nhiên là không thể có điện, cùng lắm thì bồi thường ít tiền cho khách sạn, tôi thông minh phải không?"
*Trong khách sạn, khi vào phòng phải cắm thẻ phòng vào mới có điện. Nên chị làm hỏng thẻ sẽ ko kết nối với nguồn điện được.
Thu Đồng Tâm đắc ý mà nhìn anh: "Hơn nữa, thẻ ngân hàng cũng không mất, tiếng Anh cũng không kém, cuối cùng tôi tới Luân Đôn không phải du lịch, mà là du học. Đúng rồi, trường học tôi cách nơi này không xa, anh có muốn đến tham quan không?"
Nghe cô thẳng thắn, sắc mặt Mộ Nghi Niên càng ngày càng khó coi, Thu Đồng Tâm cũng có thể cảm thấy được anh đang phẫn nộ.
Nhưng nếu cô đã dám thừa nhận, tất nhiên sẽ không sợ chọc giận anh.
"Anh sao lại muốn tức giận vậy? Tuy rằng là tôi dụ dỗ anh, nhưng vừa rồi, rõ ràng là anh chủ động cắm vào nơi này của người ta nha."
Thu Đồng Tâm lại làm ra một bộ dáng ủy khuất, cố ý ở trước mặt anh bẻ ŧıểυ huyệt đang có tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra:
"Anh xem, đồ của anh còn ở bên trong đấy. Nếu anh không cứng, sao có thể đem mấy thứ này bắn trong cơ thể của người ta chứ? Người ta chỉ là một cô gái mềm yếu trói gà không chặt thôi, chẳng lẽ còn có thể cưỡng gian được anh? Nếu anh không muốn anh có thể đẩy tôi ra mà, chỉ là vừa rồi anh dùng sức cắm như vậy, rõ ràng anh cũng rất sướиɠ, sao bây giờ lại rút điểu vô tình? Tôi chính là bị anh ȶᏂασ đấy, anh nhìn xem ŧıểυ huyệt người ta, đều sưng lên rồi, anh rất thô lỗ."
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô, thần sắc không ngừng biến hóa, sau phẫn nộ còn có ảo não và tự trách, lại là một câu cũng nói không nên lời.
Cô nói không sai, là anh không đẩy cô ra, cũng là anh chủ động hôn cô, chủ động đột phá một bước cuối cùng.
Rũ mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ giữa háng anh đã càng thêm thô to, Thu Đồng Tâm cười duyên, lại lần nữa đến gần, vươn hai tay vòng lấy cổ anh, nhón mũi chân đem hoa huyệt ướt đẫm đưa lên, nhẹ nhàng dùng miệng huyệt kẹp lấy đỉnh lửa nóng của anh cọ xát qua lại.
"Cơ trưởng Mộ, tôi chỉ đếm tới năm nha, nếu anh không ȶᏂασ tôi, tôi đây sẽ đi ngay. Tuy rằng ŧıểυ huyệt của người ta rất ngứa, rất muốn ©ôи th!t lớn của anh, nhưng người ta là công dân tuân thủ kỷ cương pháp luật, mới không làm ra loại chuyện cưỡng gian đàn ông này đâu. Anh không ȶᏂασ tôi, tôi đây đi tìm đàn ông khác ngăn ngứa đấy."
"Một..." ŧıểυ huyệt cọ xát đến lợi hại hơn.
"Hai..." Eo thon vặn vẹo đến càng khoa trương, đã đem quy đầu anh nuốt vào hơn phân nửa.
"Ba... ahh..." Mộ Nghi Niên đột nhiên chụp lấy cái mông đẫy đà của cô, thẳng lưng dùng sức, rốt cuộc cắm xuống, làm hai người đều sảng khoái mà than thở một tiếng.
"A... Thật thoải mái... anh ȶᏂασ người ta thật sướиɠ..."
Thu Đồng Tâm một bên phóng đãng mà rêи ɾỉ, một bên dùng vυ" tròn trịa va chạm ngực anh. Cô vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ cánh môi, hai mắt mê ly mà nhìn anh:
"Cơ trưởng Mộ, người ta không có cưỡng gian anh nha... ân... a... rõ ràng là anh chủ động ȶᏂασ người ta đó... ©ôи th!t lớn của anh tự mình muốn vào ăn ŧıểυ huyệt người ta..."
Mộ Nghi Niên hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu chặn lại đôi môi, không cho cô nói ra những lời phóng đãng nữa.
Nâng hai đùi cô lên, anh đỡ mông cô, trực tiếp để cô dựa vào trên vách tường, nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thẳng eo bắt đầu tấn công kịch liệt.
Không giống với vừa rồi ngây ngô lại mang chút khắc chế, lúc này anh giống như một con mãnh thú mới vừa được người ta thả từ trong lồng ra. Cả người anh đều toả ra tính hoang dã và hung mãnh như muốn cắn nuốt người.
2
Đầu lưỡi bị anh ngậm lấy dùng sức liếʍ mυ"ŧ, lực đa͙σ khi nặng khi nhẹ, mật ngọt trong khoang miệng cũng bị anh không ngừng hấp thu, phát ra âm thanh rõ ràng. Chổ giao hợp dưới hạ thể càng vang lên tiếng phốc xuy, mật dịch văng khắp nơi, thân thể va chạm đến cực kỳ vang dội, nghe vào ái muội mà dâm mĩ.
Vách thịt mềm mại bị dươиɠ ѵậŧ thô to cọ xát qua lại, hoa tâm yếu ớt bị dươиɠ ѵậŧ cực nóng đâm vào hung hăng va chạm, kɧoáı ©ảʍ tới vừa nhanh vừa mạnh. Toàn bộ thân mình Thu Đồng Tâm nhịn không được run lên, rồi lại vô cùng hưởng thụ tính ái kịch liệt như vậy.
Lúc này đây, người đàn ông thực kéo dài, còn cô cao trào lặp đi lặp lại, mật dịch chảy đầy đất, mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả người.
Sau khi phun ra ở trong huyệt đa͙σ chặt khít của cô, Mộ Nghi Niên cũng không tạm dừng lâu lắm, trực tiếp ôm cô ra khỏi phòng tắm. Anh để cô lên giường lớn, thay đổi tư thế rồi lần nữa chống bên hông cô, gậy thịt nóng bỏng lại lần nữa hung hăng ȶᏂασ vào.
Đàn ông vừa khai trai quả thực đều thật đáng sợ, nhưng cô xác thật cũng rất sướиɠ!
Trong mơ mơ hồ hồ, cô cảm giác được người đàn ông phát tiết xong dùng khăn giấy giúp cô lau sạch hạ thể lầy lội, kéo chăn qua đắp lên cho cô.
Mệt đến nỗi không muốn mở mắt nên cô cũng lười để ý tới. Chờ ngủ đến lúc không sai biệt lắm mới bị tiếng chuông điện thoại trên bồn rửa mặt đánh thức. Giãy giụa đứng dậy mới phát hiện, người đàn ông không biết đã đi đâu.
Bạn học gọi điện thoại cho cô, luận văn xảy ra chút tình huống, giáo viên phụ trách bên ấy có chút khó giải quyết. Cuối cùng, cô vừa chửi má nó vừa về phòng mình mặc quần áo, cầm theo đồ chạy lấy người.*
*Câu đúng là Bỏ của chạy lấy người, còn chị đã chạy rồi mà đồ cũng không tha >.<
Đến nỗi lúc sau Mộ Nghi Niên nói anh không phải tức giận bỏ đi mà là đi mua thuốc cho cô, thay vì nói cô không nghĩ tới, thì chi bằng nói là cô căn bản không để bụng anh đi làm gì, thì có gì mà phải tức giận.
Cô cuối cùng cũng đã thành công ngủ với người đàn ông cực phẩm này rồi, thì còn quan tâm chuyên khác làm gì?
"Tôi đã đi tìm em, đều hỏi thăm hết các trường đại học của Luân Đôn, chỉ là không hỏi được du học sinh Trung Quốc nào họ Đồng. Nếu không phải sau này trên diễn đàn tin tức bát quái ở thành phố S nhìn thấy tin nội đấu gia tộc của tập đoàn Thu thị, nhìn thấy tên và ảnh chụp của em, tôi cũng không biết thì ra em họ Thu, lại nghiêm túc dò hỏi mới phát hiện, em đã tốt nghiệp về nước."
Ôn tồn qua đi, Mộ Nghi Niên gắt gao ôm cả người trần trụi của Thu Đồng Tâm, một trận mưa hôn nhẹ nhàng như có như không rơi xuống sau cổ trắng nõn của cô.
Một lần thâu hoan dưới hành lang tối đen sâu thẳm hiển nhiên không làm hai người tận hứng. Vì thế anh lại mang theo cô trở về chung cư ở tạm trong nước của anh.
Hai người tắm rửa qua loa một cái, lại tình cảm mãnh liệt triền miên vài tiếng đồng hồ mới dừng lại.
1
Thu Đồng Tâm đã mệt đến không muốn nói chuyện, lại vẫn là nhịn không được trêu chọc nói: "Đừng nói với tôi, anh là vì tôi mới về nước."
"Nếu tôi nói phải thì sao?"
"Tôi đây sẽ làm bộ không nghe thấy."
Thu Đồng Tâm xoay người đối mặt anh, đắc ý mà chớp chớp mắt với anh: "Nếu anh có thể nhìn thấy tin tức của tôi trên cái loại diễn đàn bát quái này, thì hẳn là biết tác phong bình thường của tôi không tốt lắm. Lúc trước không chỉ có trò cười tranh đoạt đàn ông với mẹ ruột mình, còn có thấy đàn ông cực phẩm là muốn lên giường, tật xấu ngủ xong một lần là ném. Anh hẳn là nên chuẩn bị chút tâm lý nha, cơ trưởng Mộ."
3
Mộ Nghi Niên yên lặng nhìn cô, đột nhiên nâng khóe miệng cười cười, xoay người đem cô đè ở dưới thân:
"Vừa rồi không phải em nói thích tôi ȶᏂασ sao? Được, chúng ta tiếp tục."