Lần đầu tiên gặp Mộ Nghi Niên là lúc Thu Đồng Tâm còn ở Anh quốc.
Lúc ấy đúng là cô đang trong giai đoạn khẩn trương nhất của việc học thạc sĩ, mỗi ngày đều nặng nề, đã lâu rồi thường xuyên không được nghỉ ngơi.
Vất vả lắm mới có ba ngày nghỉ dài hạn, cô chuẩn bị một mình đến Edinburgh chơi.
Vừa đến sân bay là được gặp Mộ Nghi Niên.
Thật ra cô cũng coi như là khách quen của sân bay, chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ cùng bạn bè bay tới bay lui khắp nơi. Nhưng mà nhiều năm như vậy, nhìn thấy người mặc đồng phục phi công, vẫn là lần đầu tiên.
Hơn nữa Mộ Nghi Niên khi đó, dưới một thân đồng phục màu đen, quả thực soái đến sáng chói, làm vô số cô gái bên cạnh mắt lấp lánh đối với gương mặt anh.
Thu Đồng Tâm tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng sau khi nhìn mấy cô gái dù khuôn mặt hay dáng người cũng toàn ưu tú tiến đến gần đều bị cự tuyệt, cô không hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại xa xa mà quan sát động tĩnh người đàn ông.
Nhìn từ diện mạo anh, hẳn là con lai. Cha mẹ anh đại khái có một người là người Trung Quốc, hoặc ít nhất cũng là người Châu Á.
Cho nên, có lẽ anh sẽ nói tiếng Trung Quốc, như vậy lúc giao lưu sẽ càng chiếm ưu thế.
Nhìn thái độ anh cự tuyệt mấy người phụ nữ kia mà xem, đủ lễ phép đủ thân sĩ, nhưng cũng thực xa cách, đặc biệt không muốn để cho người khác đụng chạm đến mình.
Cho nên, hẳn là một người nội tâm cao ngạo lạnh lùng, hoặc là còn có thói quen sạch sẽ.
Nhưng mà...
Như thế nào anh trò chuyện với người bên cạnh lại cười rộ lên? Cười đến thoải mái như vậy, dường như phán đoán vừa rồi có chút không đúng nha.
Hơn nữa anh còn nhiệt tình chỉ đường cho mấy hành khách, chẳng lẽ là soái ca thích giúp đỡ mọi người?
Thu Đồng Tâm đang buồn bực, lại thấy một cô gái có gương mặt rõ ràng là người Châu Á đi đến chổ hai người đang nói chuyện phiếm: "Cơ trưởng Mộ sao lại rảnh rỗi đến nơi này vậy? Thật là khách ít đến mà."
Người đàn ông hơi hơi mỉm cười: "Đổi chuyến bay, tới đây tìm Lisa lấy mẫu đồ vật."
Câu chữ rõ ràng, hai người đều dùng tiếng phổ thông vô cùng tiêu chuẩn.
Cơ hội tới.
Thu Đồng Tâm vác túi bịch bịch bịch chạy tới, cười ngọt ngào với cô gái kia: "Chị gái nhỏ, chị là người Trung Quốc phải không? Em vừa rồi dường như nghe được chị nói tiếng phổ thông."
Cô gái gật gật đầu: "Làm sao vậy ŧıểυ mỹ nữ? Cần tôi hỗ trợ?"
Thu Đồng Tâm liều mạng gật đầu: "Em tiếng Anh không tốt lắm, giao tiếp với người khác có chút khó khăn."
"Vậy có gì cần tôi giúp sao?"
Thu Đồng Tâm ra vẻ ngượng ngùng, cắn cắn môi, đáng thương hề hề mà nhìn cô ấy: "Em muốn hỏi chị... mượn chút tiền."
Không đợi người trước mặt người từ trong kinh ngạc phản ứng lại, cô nhanh chóng bổ sung nói: "Chị yên tâm, em không phải kẻ lừa đảo, nếu chị có dùng WeChat, em có thể chuyển khoản cho chị. Em bị mất ví tiền, thẻ ngân hàng cũng mất, giờ lại cần chút tiền mặt, mọi người có thể giúp em hay không?"
Nhìn tình huống vừa rồi cơ trưởng soái ca với người đàn ông bên cạnh nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, thì người đàn ông thuần nước ngoài này hẳn là sẽ không nói tiếng Trung. Cho nên khi vẻ mặt hắn đang mờ mịt mà nhìn Thu Đồng Tâm, cô liền đương nhiên mà đem tầm mắt cố định vào nhân vật mục tiêu:
"Anh trai, anh cũng là người Trung Quốc sao? Anh hình như có thể nghe hiểu tôi nói, vậy anh bình thường có dùng WeChat không? Tôi có thể chuyển khoản cho anh."
Thu Đồng Tâm còn nhớ rõ, Bạch Tấn đã từng đánh giá cô là, mới nhìn là ŧıểυ bạch thỏ đơn thuần vô hại, nhìn kỹ lại là đồ hồ ly tinh đê tiện yêu diễm.
2
Cô cảm thấy đây quả thật là lời khen cấp bậc cao nhất.
Bởi vì có thể dựa vào gương mặt ngây thơ ŧıểυ bạch thỏ với dáng người cao gầy quyến rũ như hồ ly tinh, giữa hai loại nhân vật này tuỳ ý mà dùng.
Vừa vặn kỹ thuật diễn của cô không tồi, khí thế cũng có thể miễn cưỡng thu phóng tự nhiên, hai loại nhân vật đều có thể xây dựng trên cả tiêu chuẩn.
Mà hiện tại đối mặt với cơ trưởng cực phẩm từ chối đến gần nhưng lại nhiệt tình giúp đỡ người khác, thì hiển nhiên là giả dạng ŧıểυ bạch thỏ càng thích hợp hơn.
Ít nhất hiện tại, hai người nghe hiểu được cuộc nói chuyện trước mặt cô đây cũng chưa hoài nghi.
"Đừng có gấp." Thanh âm người đàn ông trầm thấp lại dễ nghe, tuy rằng không có gì cảm tình ở bên trong, nhưng vô tình lại cho người ta một loại cảm giác an toàn: "Cô muốn tranh thủ đăng ký phải không? Thủ tục làm xong chưa?"
Thu Đồng Tâm lắc đầu: "Bạn tôi hôm nay có việc gấp nên không đến, tôi đã đổi vé rồi, giờ chuẩn bị đến khách sạn. Nhưng mà thẻ ngân hàng tôi đã gọi điện báo mất rồi, giờ khẳng định là không đặt được phòng. Tôi cũng chỉ có tiền trong ví Wechat, ở nước ngoài sẽ rất phiền toái."
"Tiền mặt thật ra tôi không có, nhưng mà đêm nay cơ trưởng Mộ hẳn là cũng muốn ở lại khách sạn phải không? Mang ŧıểυ mỹ nữ đi cùng, giúp cô ấy đặt một phòng không phải được rồi sao?"
Nghe được lời này của chị gái xinh đẹp, Thu Đồng Tâm thật hận không thể nhảy dựng lên ôm cô hung hăng hôn hai cái, trợ giúp ở đâu ra mà tốt như vậy chứ? Quả thực đỡ cho cô hơn phân nửa sức lực.
Nhưng cô vẫn kiềm chế kích động trong lòng, tiếp tục giả bộ một dáng vẻ cẩn thận đáng thương vô cùng nhìn người đàn ông: "Có thể chứ? Anh yên tâm, tôi nhất định trả tiền cho anh, anh xem trong ví tiền Wechat của tôi xác thật còn tiền, tôi sẽ không lừa gạt anh."
Hết thảy hướng sự chú ý vào hai đề tài 'tiền' và 'lừa' này là được rồi. Như vậy mới có thể làm cho bọn họ hoàn toàn bỏ qua khả năng cô có mục đích khác.
Người đàn ông do dự một chút, vẫn là gật gật đầu: "Không có việc gì, tôi tin tưởng cô, đi thôi, tôi mang cô đi khách sạn."
Bởi vì là ŧıểυ bạch thỏ nhân thiết, Thu Đồng Tâm dọc theo đường đi đều vô cùng "Ngoan", nɠɵạı trừ cung kính nói lời cảm ơn với người đàn ông, ngẫu nhiên tò mò chỉ dò hỏi một chút về đồng phục và công việc của anh, cũng không đem lực chú ý đặt trên người anh.
Cô như vậy, xác thật làm người đàn ông hoàn toàn không có lòng cảnh giác, cho đến khi... Cô tắm rửa xong, một đầu tóc dài ướt đẫn, bọc khăn tắm gõ vang cánh cửa phòng của người đàn ông sát vách.
Người đàn ông đã thay đồng phục cơ trưởng kia ra rồi, đồng dạng cũng là tắm rồi, bởi vì tiếng đập cửa quá gấp, ở bên ngoài Thu Đồng Tâm kêu gọi nghe cũng thật nôn nóng, cho nên lúc anh mở cửa, thậm chí cũng chưa kịp mặc áo khoác vào, toàn thân trên dưới cũng chỉ có một cái khăn tắm.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người trong mắt đều có chút kinh ngạc.
Người đàn ông kinh ngạc chính là Thu Đồng Tâm vậy mà sẽ lấy dáng vẻ này tới gõ cửa phòng anh. Thu Đồng Tâm kinh ngạc chính là dáng người anh so với trong tưởng tượng của cô còn muốn 'ngon' hơn.
Lúc ấy trong đầu cô chỉ có hai chữ: Muốn ngủ!!!
"Làm sao vậy?" Nhìn bên ngoài Thu Đồng Tâm dường như thực sốt ruột, người đàn ông nhăn nhăn mày, "Có việc gấp sao?"
"Tôi vừa mới tắm rửa, trong phòng đột nhiên mất điện, bên trong tối đen như mực, hơn nữa tôi... tôi còn chưa sấy tóc..." Thu Đồng Tâm làm bộ thẹn thùng lại sợ hãi, "Anh có thể giúp tôi gọi cho lễ tân để bọn họ cử người đến xem? Còn có... tôi có thể mượn phòng tắm của anh một chút, để sấy khô tóc được hay không?"
Người đàn ông vẫn chưa lập tức đồng ý, ngược lại mở miệng nói: "Trước tiên để tôi đi xem giúp cô, vấn đề mạch điện tôi cũng hiểu một ít."
Thu Đồng Tâm vẻ mặt kinh hỉ: "Thật vậy sao? Vậy thật tốt quá, nếu anh có thể sửa được tôi cũng không cần nhờ phòng anh. Cả ngày hôm nay đều phiền toái anh, tôi thật sự rất ngại."
Phản ứng tự nhiên này của cô rõ ràng làm một chút hoài nghi kia trong lòng anh cũng tiêu trừ. Đặc biệt sau khi anh tận mắt nhìn thấy trong phòng cô xác thật không có điện, rốt cuộc cũng để cô vào cửa.
Đối với chiêu mà Thu Đồng Tâm am hiểu nhất này, trên cơ bản xem như đã thành công.
Đến nỗi vì sao trong phòng cô bị mất điện? Trời biết cô vì im hơi lặng tiếng mà phá hỏng cầu dao điện, đến tột cùng tiêu phí biết bao nhiêu công phu?