Bởi vì hôn lễ là của bạn thời đại học, cho nên không hề ngoài ý muốn Thu Đồng Tâm lại gặp Nhiếp Thành ở nhà hàng. Hơn nữa cô dâu chú rể cũng rất hiểu ý xếp bạn đại học bọn họ với thầy giáo ngồi mấy bàn kề nhau. Thu Đồng Tâm trùng hợp ngồi cùng bàn với Nhiếp Thành.
"Hai ngày trước em còn nhìn thấy tên thầy Nhiếp trên tin tức, không ngờ thầy mới từ chức một năm đã dẫn dắt đoàn luật sư nổi danh như cồn. Thầy Nhiếp thật lợi hại."
"Tất nhiên rồi, trước khi dạy chúng ta thầy Nhiếp đã là một luật sự rất giỏi rồi, bằng không trường học sao có thể đặc cách mời thầy Nhiếp dạy môn Pháp luật kinh tế chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Thầy Nhiếp siêu lợi hại. Lúc đại học mình thi tốt nhất là môn Pháp luật kinh tế đó. Ít nhiều nhờ thầy Nhiếp mình mới có thể giành được học bổng."
Nghe nữ sinh cùng bàn khen cái khối băng kia không ngừng, Thu Đồng Tâm tự nhiên cảm thấy có chút nổi da gà.
Trong đám nữ sinh ngày xưa vẫn luôn lén lút nói Nhiếp Thành là băng sơn mỹ nam hệ cấm dục, vừa cao nhã lại thần bí.
Nhưng mà làm sao đám nữ sinh đó biết nam thần cấm dục trong miệng bọn họ đã từng vô số lần lấy danh nghĩa thầy giáo điên cuồng làʍ t̠ìиɦ với cô ở khắp nơi trong trường. Họ mà biết chuyện này thì ảo tưởng sẽ tiêu tan đến tan nát cõi lòng ấy chứ.
"Thầy Nhiếp sao không mang bạn gái tới? Hiện tại thầy vẫn độc thân sao ạ?"
Không biết nữ sinh nào đã hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết. Hai cái bàn được xếp gần nhau tức khắc yên tĩnh lại.
Nhiếp Thành hơi hơi ngước mắt, chậm rãi nói: "Tôi có bạn gái rồi."
Nháy mắt, một mảnh ai oán than thở.
Thu Đồng Tâm cảm giác mình có thể nghe được rất nhiều âm thanh tan vỡ cõi lòng. Nhưng mà bởi vì hai chữ 'bạn gái' trong miệng Nhiếp Thành làm cô đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.
Mở di động ra vào album hình nhìn bức ảnh tối qua cô chụp lén, rồi nhìn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông đối diện, Thu Đồng Tâm cảm thấy mình cũng nên tuân theo chủ nghĩa tinh thần nhân đa͙σ, nói cho người đàn ông đáng thương này biết anh đã bị cắm sừng rồi.
Hai người vẫn luôn là bạn tốt WeChat, tuy rằng đã lâu rồi không liên hệ nhưng cũng không kéo nhau vào danh sách đen. Cho nên thật nhanh Thu Đồng Tâm đã gửi ảnh qua.
Quả nhiên, Nhiếp Thành nhìn ảnh chụp lập tức giương mắt nhìn về phía cô.
Thu Đồng Tâm nhìn anh vô tội mà chớp chớp mắt, tiếp tục cúi đầu gửi tin nhắn: [Không cần cảm ơn em, thân là học sinh, vì thầy giáo làm chút chuyện là điều nên làm.]
Dừng lại một chút cô tiếp tục bổ sung: [Yên tâm, em sẽ không nói lung tung.]
Nhiếp Thành trả lời chỉ có hai chữ ngắn ngủn: [Tôi biết.]
Biết gì? Biết cô sẽ không nói bậy?
Rất nhanh Nhiếp Thành lại gửi thêm một tin: [Sài Hân chỉ thích phụ nữ, tôi đều biết.]
Anh vậy mà lại biết? Vậy cái mà bọn họ gọi là người yêu cũng là giả?
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc mà nghi hoặc của Thu Đồng Tâm, Nhiếp Thành đắc ý mà nhếch khoé môi, tiếp tục gửi tin: [Rất thất vọng?]
Hình như là có chút thất vọng. Cô rất muốn nhìn bộ dáng thất bại của khối băng này.
Nghĩ nghĩ, cô đột nhiên lại ý thức được một vấn đề, nếu Sài Hân không phải bạn gái chân chính của Nhiếp Thành, vậy ở bữa cơm hôm qua sao cô ta lại quan tâm cô như vậy?
Người phụ nữ kia không phải là coi trọng cô chứ?
Thu Đồng Tâm sợ tới mức cả người chấn động, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm Nhiếp Thành.
Nhiếp Thành dường như là biết rõ cô đang nghĩ gì, anh khinh thường mà liếc mắt nhìn cô một cái, rất nhanh đã gửi tin nhắn tới: [Yên tâm, cô ấy chướng mắt loại phụ nữ em.]
Thu Đồng Tâm hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái, dùng ánh mắt dò hỏi: [Loại như em là loại gì?]
Nhiếp Thành: [Vĩnh viễn sẽ không an phận.]
Nhiếp Thành: [Trên đời này chỉ có em từng cho tôi đội nón xanh thôi.]
Má ơi, người này bị bệnh thật mà.
Nhìn mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, Thu Đồng Tâm cười hì hì gửi tin nhắn trả lời: [Trên đời này, cũng chỉ có anh tự đội nón xanh lên đầu mình thôi.]
Thu Đồng Tâm thật sự cảm thấy oan uổng!
Tuy rằng lần đầu tiên cô với Nhiếp Thành quan hệ xác thật là do cô chủ động khơi mào. Nhưng từ khi lên đại học ngoài ý muốn phát hiện anh lấy thân phận thạc sĩ ngành luật được đại học A đặc biệt mời về làm giảng viên, lớp pháp luật kinh tế năm nhất bọn họ cũng để cô thân là lớp trưởng bắt đầu đi văn phòng anh.
Bọn họ cᏂị©Ꮒ choạc dây dưa vẫn luôn là anh chủ đa͙σ!
1
Một người đàn ông cực phẩm như vậy, hơn nữa lấy thân phận thầy giáo này lại hoan ái với cô ở các góc trong trường làm cô cảm thấy thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại hưởng thụ, cô đương nhiên không có khả năng cự tuyệt.
Nhưng cô cũng đã nói rõ ràng, bọn họ làʍ t̠ìиɦ chỉ giới hạn trong mối quan hệ bạn giường mà thôi. Đáng tiếc người đàn ông kia không nghe lọt dù chỉ một chút.
Cho nên sau này khi thấy cô lên giường với người khác anh mới có thể phẫn nộ như vậy, cảm thấy cô phản bội mình. Rõ ràng quan hệ của bọn họ một câu hứa hẹn gì cũng không có thì phản bội cái gì?
Tiệc rượu kết thúc, khách khứa lần lượt ra về, hai mươi mấy người bạn học và thầy giáo cùng cô dâu chú rể thuê một phòng KTV của nhà hàng tiếp tục náo nhiệt.
Làm lớp trưởng ba năm, Thu Đồng Tâm tự nhiên bị rót rất nhiều rượu, cũng may tửu lượng cô không tồi, mặc dù không thể lái xe nhưng cả người vẫn thanh tỉnh.
Từ chối ý tốt của mấy nam sinh muốn đưa về, Thu Đồng Tâm đi thang máy một mình tới bãi đỗ xe ngầm. Mới vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi tài xế thuê đột nhiên có người kéo cửa xe ra ngồi vào ghế lái.
Nhìn gương mặt như khối băng quen thuộc kia Thu Đồng Tâm cười nhẹ ra tiếng: "Thầy Nhiếp nói có việc phải đi trước, chẳng lẽ vẫn luôn ở đây chờ em sao? Vì muốn đưa em về nhà cho nên cố ý không uống rượu?"
Nhiếp Thành lạnh lùng liếc cô một cái, không nói một lời mà khởi động xe.
Thu Đồng Tâm dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa vặn đêm nay uống hơi nhiều có chút buồn ngủ. Không bao lâu cô đã nặng nề ngủ mất.
Chờ khi cô tỉnh lại mới phát hiện dường như bản thân đang di chuyển. Chính xác là Nhiếp Thành ôm cô bước đi, mà nơi bọn họ tới là chung cư trong nội thành của anh.
Nơi này Thu Đồng Tâm cũng chỉ tới một lần. Bốn năm đại học, lúc cô với Nhiếp Thành củi khô lửa bốc, bọn họ làm ở trường học hoặc là chung cư ở gần trường đại học của mỗi người.
Xem ra người đàn ông này muốn tiếp tục chuyện hôm qua chưa hoàn thành trong toilet.
Dù sao người trong tay anh, Thu Đồng Tâm cũng lười so đo anh muốn làm gì, tiếp tục thoải mái mà nằm trong ngực anh mặc cho anh ôm vào chung cư.
Bên trong bày biện giống hệt hai năm trước. Bị Nhiếp Thành đặt trên giường lớn, Thu Đồng Tâm đều đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón hành động kế tiếp của anh. Ai ngờ anh chỉ kéo chăn lên đắp cho cô, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Đi ra ngoài...
Thu Đồng Tâm có chút bất ngờ, gia hoả này rốt cuộc trong đầu suy nghĩ cái gì đây?
Ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng cảm thấy khát nước, Thu Đồng Tâm giãy giụa đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài rót ly nước uống. Lúc này mới phát hiện toàn bộ phần eo bị người ta ôm. Tuy rằng trong phòng một mảnh đen nhánh, nhưng không cần có đầu óc cũng biết người đó là ai.
Không làm gì cô, rồi lại đợi sau khi cô ngủ say chạy tới ôm cô ngủ. Người này thật là có tật xấu!
"Làm sao vậy?"
Thu Đồng Tâm mới vừa xuống giường, phía sau đã truyền đến thanh âm trầm thấp của người đàn ông.
"Khát nước, uống nước."
"Tôi lấy cho em."
Đèn bàn được bật lên, người đàn ông mặc áo ngủ màu xám từ trên giường đứng lên, lướt qua Thu Đồng Tâm đi ra cửa.
"Nhiếp Thành." Thu Đồng Tâm gọi anh lại, trong mắt là vẻ khó hiểu, "Anh yêu tôi sao?"
Nhiếp Thành quay đầu lại, an tĩnh nhìn cô vài giây, đột nhiên cười lạnh nói: "Em con mẹ nó biết cái gì gọi là yêu sao?"
1
Thu Đồng Tâm cười cười nhún vai: "Vậy làʍ t̠ìиɦ? Lúc trước không phải chúng ta thường xuyên làʍ t̠ìиɦ sao?"
Nhiếp Thành nhếch khóe miệng, đột nhiên đi lên trước một tay đẩy cô ngã trên giường lớn: "Được, chúng ta làʍ t̠ìиɦ!"