Sân bay rộn ràng, chỗ đón hành khách càng là nơi chen lấn đủ dạng người. Bất quá, dựa vào thân hình cao gần một mét chín, gương mặt hơi âu hoá, cộng với một thân quần áo hoa lệ đáng chú ý, Bạch Tấn vẫn bắt mắt nhất trong đám người kia.
+
"Đây không phải là minh tinh nào chứ? Nhìn có chút quen mắt nha."
"Hẳn là người mẫu, hình như mình đã từng nhìn thấy trên tạp chí."
Nghe bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến vài lời bàn tán, liếc mắt thấy mấy nữ sinh lấy điện thoại ra chụp lén, Bạch Tấn mặt không biểu tình mà nâng tay lên nhìn nhìn đồng hồ, lại tiếp tục nhìn chằm chằm chổ cửa khẩu hải quan.
Mười phút sau, cô gái làm hắn mong ngóng hồi lâu kia rốt cuộc cũng xuất hiện. Bất quá thấy cô kéo vali hành lý chậm rì rì, bộ dáng liên tục quay đầu lại nhìn đông ngó tây. Dường như cô đối với việc về nước, đối với việc nhìn thấy hắn cũng không có nhiều hào hứng. Trong lòng có chút khó chịu, nhưng chờ Thu Đồng Tới ra tới, Bạch Tấn vẫn bước lên tiếp nhận lấy hành lý trong tay cô:
"Sao còn quay tới quay lui? Chờ em cả buổi rồi."
Thu Đồng Tâm lúc này mới đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen:
"Ah? Anh đem cái đầu tóc xoăn kia cắt rồi?"
2
"Em nói kiểu tóc đó khó coi, đương nhiên anh phải đổi lại rồi."
"Nhìn như vầy có tinh thần hơn nhiều." Thu Đồng Tâm vừa lòng gật gật đầu, "Lão Bạch, xét việc chỉ có anh tự nguyện đi đón em, còn tiếp thu ý kiến của em đổi kiểu tóc, em quyết định, về sau trong bốn người các anh, anh xếp thứ nhất."
13
Ba người khác mà cô nói, tất nhiên là chỉ hai anh trai của cô, còn có một người lớn lên từ nhỏ với bọn họ, Cao Hạ.
5
Anh hai* Thu Dật Mặc cả ngày đều ở công ty xử lý nghiệp vụ, điển hình của người cuồng công việc, căn bản không có khả năng dành thời gian tới đón cô.
11
*Ta dùng xưng hô theo miền Nam, anh hai có nghĩa là anh đầu, anh ba là anh thứ hai. Còn miền Bắc anh đầu gọi là anh cả.
Anh ba Thu Dật Bạch là một đa͙σ diễn, một hoa hoa công tử, luôn bay trời nam đất bắc, không bắt cô đi đón ngược lại đã là không tệ rồi.
Còn đại minh tinh đang hot Cao Hạ kia, đừng nói là không có thời gian, cho dù có thời gian, cô cũng không dám để hắn đến đón. Bằng không thì giây phút cô được đăng lên tin tức giải trí sẽ bị fan não tàn của hắn phun đến thương tích đầy mình.
"Haizz, vẫn là Lão Bạch rất tốt với em." Vai trái sớm đã bị Bạch Tấn ôm, Thu Đồng Tâm dứt khoát ở tư thế này dựa vào người hắn cọ cọ, "Đêm nay sẽ khen thưởng cho anh."
Bạch Tấn nhướng mày cười: "Đêm nay? Không phải nên là hiện tại, bây giờ, ngay lập tức?"
"Vậy là anh muốn vào WC, hay là trên xe?" Thu Đồng Tâm cũng hướng hắn nhướng mày, "Em đều phụng bồi."
"Trên xe, anh càng thích nghe em rêи ɾỉ phóng túng."
9
Ôm Thu Đồng Tâm đi một đoạn, hắn phát hiện cô vẫn thường quay đầu lại nhìn, Bạch Tấn nhăn nhăn mày: "Làm sao vậy? Có người theo dõi em?"
Ánh mắt Bạch Tấn trầm xuống, tay ôm cô càng thêm ra sức: "Có một đại soái ca như anh ở bên cạnh, em còn có thể nghĩ đến người đàn ông khác?"
"Soái ca sao, đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi, một mình anh làm sao đủ?"
1
"Một mình anh là có thể ȶᏂασ em không xuống giường được rồi, em còn muốn người khác?"
Ở bên tai cô hung tợn thấp giọng nói câu này, Bạch Tấn càng nện bước kéo cô đi ra bãi đỗ xe ngầm nhanh hơn.
Nhìn trước mặt không phải là chiếc xe thể ȶᏂασ ngày thường hắn thích nhất, mà là một chiếc xe thương vụ có không gian rất lớn. Thu Đồng Tâm không khỏi trêu chọc: "Chuẩn bị rất đầy đủ nha."
"Đương nhiên, chiếc này xe chấn càng thoải mái."
21
Để vali vào xong, Bạch Tấn mở cửa xe đem Thu Đồng Tâm đẩy mạnh vào ghế sau, ngay sau đó cũng chui vào.
Thấy hắn gấp gáp cởi quần áo, Thu Đồng Tâm càng cười đến không kềm chế được:
"Anh đã bao lâu không chạm qua phụ nữ rồi? Không phải nha, bên cạnh anh còn thiếu phụ nữ sao?"
Bạch Tấn không trả lời, rất nhanh chóng đã đem cái đầm trên người cô ném xuống đất. Nhìn thấy bộ nội y màu trắng khắc hoa gợi cảm kia, khoé môi hắn mới dương lại nụ cười: "Lần trước tặng em, còn mặc sao?"
"Vô nghĩa, gợi cảm như vậy, đương nhiên muốn mặc tới quyến rũ anh rồi!"
1
Thu Đồng Tâm duỗi tay ra tìm đến giữa háng hắn, cảm nhận được vật kia đã hoàn toàn cương cứng, cô cười đến càng đắc ý: "Cứng nhanh như vậy? Sẽ không phải vừa rồi vừa nhìn thấy em anh liền cứng chứ?"
"Không cần nhìn, chỉ cần nhớ tới em thôi là có thể cứng rồi." Hé miệng khẽ cắn vành tai cô, hai tay Bạch Tấn đã phủ lên hai luồng nhũ thịt mềm mại no đủ:
"Hình như lớn hơn một chút. Từ lần trước anh đến nước Anh thăm em đến bây giờ, em lại ngủ cùng bao nhiêu gã đàn ông rồi?"
"Chờ em tính nha, một người, hai người, ba người... a... nhẹ chút..."
Hai đầu vυ" mẫn cảm bị hắn dùng sức lôi kéo, Thu Đồng Tâm không khỏi hít hà một hơi:
"Tay anh sao cũng càng lúc càng lớn vậy?"
"Lớn em mới sướиɠ."
Bạch Tấn một tay tiếp tục ở trước ngực cô vuốt ve, một tay còn lại tham nhập vào giữa chân cô, đầu ngón tay hướng ngay miệng huyệt đâm vào một chút, liền cảm giác được một mảnh trơn trượt:
"Ướt? Em cũng rất mau nha, muốn bị anh ȶᏂασ đến như vậy?"
"Biết vậy anh còn không nhanh lên~"
Thu Đồng Tâm đem hai chân mở ra càng rộng, để ngón tay Bạch Tấn tiện ra vào: "Một năm ở Anh này thật muốn ngẹn chết, đàn ông vừa mắt không có mấy người."
"Sao vậy? Đàn ông nước Anh không giống như trong truyền thuyết hàng to xài ngon sao?"
"Anh không phải không biết em đối với người nước ngoài không có hứng thú, muốn nói hàng to xài ngon, lúc trước em có ngủ với một người Hoa, đó mới là... ahh..."
17
Ngón tay thon dài ở trong huyệt nhanh chóng thọc vào rút ra, xâm nhập làm kɧoáı ©ảʍ đến ngay lập tức, Đồng Tâm không thể tiếp tục nói chuyện. Chỉ có thể như hắn mong muốn mà rêи ɾỉ không ngừng:
"Sâu thêm một chút... Ân... Sờ sờ phía trên nơi đó... Ngứa..."
"Thật hư hỏng."
Bạch Tấn khẽ cười một tiếng, ngón trỏ cùng ngón giữa như cũ ở trong ŧıểυ huyệt ướt át thọc vào rút ra, ngón cái còn lại dùng sức xoa âm đế phấn nộn, vừa xoay tròn vừa ấn:
"Những người đàn ông em đã ngủ qua không chê em hư hỏng?"
"Vậy anh chê em hư hỏng sao?"
Thu Đồng Tâm nằm ở trên ghế sau, cười ưỡn ưỡn ngực, duỗi tay vòng qua cổ hắn kéo đầu hắn xuống, trực tiếp đem đầu vυ" sưng to nhét vào trong miệng hắn:
"Anh không phải thích em hư hỏng hay sao? Vừa rồi còn nói muốn nghe người ta rêи ɾỉ phóng túng, tới nha, em rên cho anh nghe. Ânn... a a a... thật thoải mái... ca ca cắm vào một chút... ân... ca ca anh thật lợi hại... ai nha ca ca... ngón tay anh có chút hư hỏng đó."
Bạch Tấn không cần ngẩng đầu cũng có thể tưởng tượng được, giờ phút này trên gương mặt thoạt nhìn thanh thuần vô hại kia của cô sẽ là biểu tình gì, đắc ý, giảo hoạt, thần thái rạng ngời, lại mang chút tìиɧ ɖu͙©...
Chỉ cần ngẫm lại thật cảm thấy đáng chết mê người.
Hô hấp càng thêm dồn dập, cảm giác được trên tay chất lỏng đã càng ngày càng nhiều, Bạch Tấn nhanh chóng cởi bỏ quần của mình, đem cái vật to lớn đã gắng gượng lâu ngày kia hung hăng đâm đi vào.
"Ânnn... thật thoải mái..."
Thu Đồng Tâm vừa lòng mà than thở một tiếng, hai chân tự nhiên quấn trên eo hắn:
"Muốn nói hàng to xài ngon... Lão Bạch anh cũng có một cái nha... còn rất cứng nữa."
"Lại khen anh... anh thật sự muốn ȶᏂασ chết em..."
"Vậy ȶᏂασ chết em đi... ânn... nhanh lên..."