Dứt lời cậu cái gì cũng không nói, quay đầu bưng chén rượu lên uống cạn.
Tô Kiều nhìn cậu chằm chằm, trầm mặc chốc lát, hít một hơi thật sâu, sau đó cô mới quay sang chỗ Trương Hoan từ tốn nói: “Em canh chừng nó giúp chị.”
Trương Hoan mới bị dọa sợ, lúc này giật mình tỉnh táo, vội vàng gật đầu, “Ờ…Vâng..vâng ạ.”
Thời điểm Tô Kiều bước ra khỏi sương phòng, Tần Hiển đã không còn ở bên ngoài. Vừa rồi một đám người còn vây lại xem náo nhiệt, giờ đã giải tán.
Tô Kiều ở tầng 2 tìm kiếm một vòng không thấy bèn đi xuống lầu một, liền đụng ngay phải Chu Lẫm đang từ dưới đi lên.
Tô Kiều sửng sốt một chút: “Anh đi đâu vậy?”
Chu Lẫm cười, “Tôi có thể đi đâu được, vừa rồi loạn thành một mớ như thế, tôi không xuống dưới trấn an lòng người thì ai làm.”
Tô Kiều xin lỗi nói: “Vất vả cho anh.”
Chu Lẫm lại cười: “Vất vả gì chứ, bất quá, em trai cô đó, cũng thật lợi hại, trước mặt nhiều người như thế đem Giám đốc tập đoàn Tần Thị ra đánh bán sống, bán chết. Cô tin hay không nửa giờ nữa, các đài truyền thông lớn nhất đều đổ dồn đến đây đưa tin.”
Tô Kiều nhíu mày, “Có thể áp chế được tin tức này không?”
Chu Lẫm nói: “Nhiều người nhìn thấy như vậy thì áp chế kiểu gì được.”
Sắc mặt Tô Kiều nghiêm túc, “Thật sự không còn biện pháp nào sao?”
Chu Lẫm sửng sốt một chút, lập tức liền cười lên, “Tôi nói này, cô là lo lắng cho danh dự Đỉnh Hiên Lâu, hay là lo lắng cho mặt mũi của Tần Hiển?”
Chu Lẫm cười xùy một tiếng: “Cô đúng là thẳng thắn.” Lại nói: “Bất quá chuyện này cô không cần quan tâm, gia thế nhà Tần Hiển so với chúng ta muốn bao nhiêu năng lực có bấy nhiêu, quan hệ đều có, năng lực còn lớn hơn chúng ta gấp mấy lần, cô nghĩ họ không đè được sự tình này xuống hay sao?”
Nói xong, liền đi lên lầu.
Đi một bước lại quay đầu lại, “À đúng rồi, Tần Hiển vẫn còn ở đây.”
Tô Kiều từ trong nhà hàng bước ra, liếc mắt liền nhìn thấy bóng Tần Hiển dưới hàng cây.
Bốn phía đều không có đèn, cả người anh chìm vào bóng tối, không hề dễ thấy, nhưng Tô Kiều liếc một cái liền nhận ra.
Tần Hiển đưa lưng về phía cô, Tô Kiều không nhìn thấy nét mặt của anh.
Còn chưa đến gần, liền ngửi thấy mùi khói thuốc.
Tô Kiều nhíu mày, đi đến trước mặt Tần Hiển, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn sâu thẳng vào mắt anh
Tô Dương ra tay không hề kiêng kị gì, trên mặt Tần Hiển khắp nơi đều là vết thương, khóe miếng ứ máu, bầm tím.
Tô Kiều cau mày, “Anh không biết chống cự lại hay sao?”
Đưa tay giật điếu thuốc đang hút dở trên miệng anh xuống, “Nào, đi bệnh viện.”
Nói xong, cô liền hướng đường cái đối diện đi tới. Tần Hiển từ đầu đến cuối chưa hề nói một câu chỉ im lặng đi theo phía sau Tô Kiều.
Tô Kiều đi đến bên kia đường, thuận tay đem tàn thuốc lá vứt vào thùng rác, sau đó đi đến một chiếc xe thể ȶᏂασ màu đỏ, mở cửa xe bước vào trong.
Tần Hiển cũng theo ngồi vào bên cạnh ghế tài xế.
Trên đường đến bệnh viện, cả hai đều không nói gì, trong xe im lặng không một âm thanh.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tần Hiển lên tiếng: “Năm đó em ra đi không nói một lời, là bởi vì mẹ tôi sao?”
Tô Kiều lắc đầu: “Không phải.”
Tần Hiển rốt cục nghiêng đầu nhìn cô, “Em không nên gạt tôi.”
Tô Kiều nhẹ nhàng nhấp môi dưới, có chút vô lực nói: “Không lừa anh.”
“Vừa rồi em trai em nói, em vì tôi xém mất mạng...” Tần Hiển vành mắt dần đỏ, thanh âm không thể khắc chế được nữa nghẹn ngào, “Tô Kiều, em nói đi, rốt cuộc 8 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Em đến tột cùng là trải qua điều gì?”
Mắt Tô Kiều vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng trong đôi mắt ngập tràn chua xót, cay xè đến khó chịu, một hồi lâu, cô cố thu xếp cảm xúc, thấp giọng nói: “Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi sống rất tốt, như anh thấy đấy, hiện tại cuộc sống của tôi trôi qua rất tốt.”
Ngừng lại một chút, nhẹ nhàng hít một hơi, cô lại nhẹ nhàng nói: “Ngược lại là anh, tôi nghe Mạnh Oanh nói, những năm gần đây anh không giao du, liên lạc gì với bạn bè, chỉ cô độc ngóng đợi một người.”
Tô Kiều cố gắng đè nén sự chua xót dâng lên trong lòng, thở dài nói: “Anh cần gì phải thế, lúc trước những người bạn đó đều có quan hê rất thân thiết với anh, đối xử với anh cũng rất tốt. Thật ra lỗi không do ai cả, việc này vốn cũng không liên quan đến mẹ của anh, chỉ là chính tôi muốn rời đi mà thôi.”
...
Ánh đèn bệnh viện sáng choang.
Tô Kiều ngồi trên ghế, xem bác sĩ bôi thuốc, băng bó cho Tần Hiển.
Vừa rồi ánh sáng tối nên không nhìn rõ, giờ cô mới phát hiện Tần Hiển bị thương không nhẹ.
Mắt, mũi, khóe miệng đều bầm dập, ứa máu.
Dưới mắt còn có một đường rách, giống như bị vật bén cứa qua.
Tô Kiều nhìn giống vết thương do đồng hồ đeo tay của Tô Dương cứa vào.
Nội tâm Tô Kiều có chút khó chịu, vừa trách Tô Dương hạ thủ không kiêng nể gì, vừa trách Tần Hiển không biết chống cự lại.
Cô nhìn bác sĩ, hói: “Có thể sẽ để lại sẹo không bác sĩ?”
Bác sĩ một bên thoa thuốc cho Tần Hiển, một bên nói: “Vết thương không quá sâu nên sẽ không để lại sẹo đâu.”
Tô Kiều lập tức thở ra, nhìn Tần Hiển nói: “ Anh tốt xấu gì cũng là nhân vật của công chúng, nhiều người nhìn như vậy, anh không đánh lại chính là biến Tô Dương thành kẻ ác, ít ra cũng phải biết tránh nặng tìm nhẹ chứ.”
Tần Hiển nhìn chằm chằm bình thuốc trên bàn, nói: “Là tôi có lỗi với em.”
Tim Tô Kiều chợt nhói, nhói đến khó chịu, “Bỏ rơi anh là tôi, thương tổn anh cũng là tôi, có lỗi với anh cũng là tôi! Anh có chỗ nào có lỗi với tôi chứ? Anh làm việc gì có lỗi với tôi chứ? Anh một mực nói vậy, là muốn tôi áy náy tự trách sao?”
Tô Kiều vẫn một mực khắc chế cảm xúc, lúc này bỗng sụp đổ, nước mắt kém chút ồ ạt đổ xuống. Cô bỗng nhiên bật dậy, với lấy túi xách,nhanh chân rời đi.
Tần Hiển rũ mắt, không nói một lời.
Thời điểm Tô Kiều trở về Đỉnh Hiên Lâu, đã là 9h tối. Trong nhà hàng vẫn tấp nập khách khứa. Tô Kiều trực tiếp đi lên lầu 2, Tô Dương và Chu Lẫm đều đang ở trong sương phòng chờ cô.
Chu Lẫm thấy Tô Kiều bước vào, vội nói: “Mau ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn đã hâm nóng lại mấy lần rồi đó.”
Tô Kiều đi vào bàn, kéo ghế ngồi cạnh Chu Lẫm, ngồi xuống.
Chu Lẫm múc cho cô một chén canh cá trích, “Uống chút canh cho trơn dạ dày đã.”
Tô Kiều gật đầu: “Cảm ơn.”
Tô Kiều cảm thấy rất đói, nhưng lại không có khẩu vị, một chén canh uống thật lâu, mỗi một muôi nuốt xuống đều cảm thấy khó khăn.
Chu Lẫm nhìn cô một hồi, nhịn không được hỏi: “Thế nào? Tần Hiển không sao chứ?”
Tô Kiều gật đầu: “Không có việc gì?”
Tô Dương nhẫn nhịn thật lâu, lúc này không nhịn được nói: “Em không hiểu, Tần Hiển đến tột cùng có gì tốt? Khiến chị bị tổn thương đến độ thế kia mà chị vẫn nhớ mãi không quên hắn, vẫn thích hắn đến chết đi sống lại.”
“Hắn tại sao lại không có phần! Nếu không phải tại lũ bạn mắt chó coi thường người khác của hắn! Nếu không phải mẹ của hắn nói chị không xứng với nhà hắn, đem tôn nghiêm của chị giẫm nát dưới chân chà đạp, chị sẽ khổ sở, ấm ức đến vậy sao, đến mức muốn tự sát sao?”
“Đủ rồi!” Tô Kiều tối sầm mặt, ném một cái chén về phía hắn, “Mẹ khiếp, cậu có dừng lại không? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, việc đó cùng Tần Hiển không quan hệ, cùng mẹ của anh ấy lại càng không quan hệ, cậu vừa nói lung tung cái gì trước mặt anh ấy?”
Tô Dương đứng bật dậy: “Làm sao lại không quan hệ? Chị suy nghĩ lại lúc trước đi, chị đã phải chịu đựng những gì, đã tự ti đến mức nào? Chị tự ti bản thân không có chí tiến thủ, chị chán ghét bản thân, nếu không phải tại bọn họ chà đạp tôn nghiêm của chị, chị sẽ như vậy sao? Trước đây chị đâu có như thế!”
Tô Dương kích động đến tay phát run, cậu nắm bàn tay thành quyền như cố khống chế cảm xúc, ngồi xuống, một hồi lâu, mới nói: “Năm đó nếu không phải em phát hiện kịp thời, chị đã...”
Tô Dương bỗng nhiên không nói được nữa, trong lòng chua xót đến kịch liệt. Hắn trầm mặc một lát mới nhẹ nhàng nói: “Chị trước kia sẽ không tự ti như thế, sẽ không xem nhẹ chính mình.”
“Trước kia?” Tô Kiều bỗng nhiên cười lạnh, nhìn chằm chằm Tô Dương hỏi: “Cậu trước kia rất hiểu chị sao? Làm sao cậu biết chị trước kia không tự ti? Thời điểm chị ở quán bar làm việc, không phải cậu cũng cho rằng chị làm việc không đứng đắn, không phải cũng rất xem thường chí sao? Thậm chí khi chị đến trường đưa tiền sinh hoạt phí cho cậu, cậu còn chê chị làm cậu mất mặt, đuổi chị đi nhanh đó sao?”
Tô Dương cứng đờ, nhìn chằm chằm Tô Kiều: “Chị..”
Tô Kiều từ trên ghế đứng lên, “Bàn về tổn thương, các người so với Tần Hiển đều tàn nhẫn hơn gấp trăm nghìn lần.”
Đi đến cửa, lại nghĩ đến cái gì, cô quay đầu nói: “Thật ra nói Tần Hiển tổn thương tôi, đại khái cũng có, gặp anh ấy rồi, những người đàn ông khác đều không vừa mắt.” Cô cười cười, “Chậm trễ chuyện chung thân đại sự của con gái người ta, đúng là tổn thương rất lớn.”
Tần Hiển về đến nhà đã là 10h tối.
Người làm nhìn thấy Tần Hiển lái xe về, bận bịu bước nhanh đến cửa, mở cửa, chạy về hướng phòng bếp hô, “Phu nhân, thiếu gia đã về.”
Tần phu nhân đang ở trong bếp cắt hoa quả, nghe thấy thế thì vui mừng: “Đứa nhỏ này đúng là biết canh giờ về mà.”
Bà cười dịu dàng với cô gái bên cạnh nói: “Chắc đây là lần đầu tiên cháu gặp A Hiển nhỉ? Thằng bé này tính tình có chút lạnh lùng, chờ ở với nhau một thời gian, quen rồi sẽ tốt thôi.”
Lý Tình xấu hổ gật đầu: “Dạ vâng.”
Tần phu nhân bê hoa quả từ phòng bếp ra, Tần Hiển vừa vặn bước vào.
Tạ Lệ vừa thấy con trai, liền bị dọa đến hô to: “Trời ơi, con làm sao vậy? Con đánh nhau?”
Tần phu nhân bận bịu chạy tới, đưa tay muốn sờ vết thương trên mặt Tần Hiển.
Tần Hiển bỗng nhiên vung tay tránh tay của bà.
Tạ Lệ sững sờ, “Con...con làm gì vậy?”
Tần Hiển lạnh lùng nhìn chằm chằm bà, “Năm đó Tô Kiều đột ngột rời đi, có liên quan gì đến mẹ không?”
Tạ Lệ sắc mặt đại biến, ánh mắt hốt hoảng: “Cái...Cái gì?”
Tần Hiển nhìn thẳng vào mắt bà, “Mẹ không cần lừa gạt con nữa, con chỉ hỏi một câu, Tô Kiều năm đó đột ngột rời đi, có phải vì mẹ hay không?”
“Con quả nhiên đã đi tìm Tô Kiều.” Tần Hiển nhìn mẹ mình, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn nói nữa.
Trong mắt anh tràn đầy thất vọng, anh nhẹ gật đầu, “Nhiều năm như vậy, mẹ giấu diếm kĩ đến vậy cũng không dễ dàng.”
Nói xong, anh quay người bỏ đi.
Tạ Lệ đáy lòng hoảng hốt, vội vàng đuổi theo, “Đã trễ như vậy, con còn muốn đi đâu?”
Tần Hiển không nói một lời, mở cửa xe ngồi vào.
Tạ Lệ chạy tới, “Có chuyện gì mà người một nhà không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau? Con như thế này là muốn làm gì?”
Tần Hiển im lặng, phóng xe đi, không quay đầu lại.