“Tôi biết em, em còn đẹp hơn trên hình nữa.” Nhiếp Tư nói.
Du Thanh Quỳ sững sờ, ngày đầu tiên đi khai giảng, cô bị chủ nhiệm lớp khen xinh xắn trước mặt mọi người. Việc này. . .
Từ nhỏ, Du Thanh Quỳ thường xuyên được thầy giáo, cô giáo khen ngợi học tập tốt, kỷ luật tốt, thông minh. . . Cũng có những giáo viên lén khen cô xinh đẹp đáng yêu, đây là lần đầu tiên có giáo viên khen cô xinh đẹp trước mặt mọi người. Cô có chút mờ mịt không hiểu ra sao.
Nhiếp Tư suy nghĩ một chút, cô vung tay nói: “Em ngồi xuống đi.”
Cô hơi dừng lại một chút, nói tiếp: “Cô là fan của ba em.”
Một bạn học nữ ngồi phía sau lưng cô bỗng nhiên nói: “Mình cũng vậy.”
Không biết là bạn học nam nào không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bỗng nhiên Du Thanh Quỳ hiểu ra vì sao mấy năm nay ba mẹ cô đều dấu mối quan hệ giữa cô và ba. Loại cảm giác nhất cử nhất động trong cuộc sống đều lộ ra trước tầm mắt của mọi người thật sự là không dễ chịu gì.
. . ..
Nhiếp Tư không áp dụng theo hình thức xếp chỗ ngồi theo thành tích, mà cô căn cứ theo chiều cao để xếp chỗ ngồi.
Du Thanh Quỳ và Lâm ŧıểυ Ngộ cùng ngồi một bàn.
Mặc dù ngồi cùng một bàn với Lâm ŧıểυ Ngộ cũng rất vui vẻ, nhưng Du Thanh Quỳ vẫn có chút nhớ đến lúc trước khi ngồi cùng bàn với Thời Diệu.
Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn xung quanh tìm chỗ của Thời Diệu.
Đang ngồi trong