Mở ra . . . Nhẫn kim cương?
Du Thanh Quỳ có chút ngơ ngác.
“Có đẹp không?” Thời Diệu lại hỏi một lần.
“Đẹp, đẹp mắt. . .” Du Thanh Quỳ cũng không cẩn thận nhìn chiếc nhẫn này, chỉ là thấp giọng nói lung tung.
Thời Diệu nhếch khóe môi, tạo thành nụ cười khẽ, rồi lại chỉ vào một chiếc nhẫn khác trong quầy, hỏi: “Vậy cái này thì sao?”
Du Thanh Quỳ chăm chú nhìn, nói: “Cũng đẹp.”
“Vậy hai cái này cái nào đẹp mắt hơn?”
Du Thanh Quỳ không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Đều đẹp mắt.”
“Vậy thì mấy cái này thì sao?” Thời Diệu lại chỉ vào mấy cái nhẫn khác trong quầy.
“Đều rất đẹp mắt mà, thật đó.”
“Như vậy à. . .” Thời Diệu giống như có chút đăm chiêu gật đầu.
Cậu đặt cái nhẫn trong tay vào hộp, giao cho người bán hàng đứng phía sau quầy, nói: “Mấy cái này tôi đều lấy.”
“Cậu mua nhiều nhẫn như vậy làm gì?” Du Thanh Quỳ lăng lăng nhìn hơn mười cái nhẫn kim cương. “Chắc không phải cậu định đầu cơ trục lợi đó chứ?”
Thời Diệu không nói chuyện, mà lấy một chiếc nhẫn trên quầy còn chưa kịp thu lại. Cậu kéo tay trái của Du Thanh Quỳ lên, đem nhẫn đeo vào ngón giữa của cô.
Động tác của cậu rất nhanh, lại rất tùy ý, thật sự chỉ giống như thoải mái khoác cho Du Thanh Quỳ một chiếc áo khoác. Chờ khi Du Thanh Quỳ phản ứng kịp, cái nhẫn đã lẳng lặng nằm trên ngòn giữa bàn tay trái của cô, lớn nhỏ vừa vặn, kiểu dáng cũng rất đẹp mắt, đeo trên tay cô làm nổi bặt ngón tay thon dài trắng nõn.
“Cậu đưa cái này cho mình làm gì?” Du Thanh Quỳ vội vội vàng vàng muốn tháo nhẫn ra.
Nhẫn là loại hàng không thể tùy tiện nhận được.
Thời Diệu xoa đầu cô, nói: “Tặng cậu món quà thôi, cậu nghĩ thành cầu hôn sao?”
“Không. . . Mình mới không nghĩ như vậy đâu.” Du Thanh Quỳ vội vàng phủ nhận, nhưng hai má lại đỏ lên.
Thời Diệu nắm tay cô, cười nói: “Đi thôi, đi chỗ khác nhìn xem.”
“Chờ một chút. . .” bước chân của Du Thanh Quỳ dừng mãi ở chỗ này, không chịu bước đi.
Thời Diệu quay đầu, có chút không hiểu nhìn về phía Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ chỉ vào một