“Vừa rồi cậu nói gì cơ?” lúc đi ra Thời Diệu hỏi.
Du Thanh Quỳ cầm lấy hai mắt kính, lắc đầu nói: “Không, không có gì.”
Lúc hai người đi đến cửa lớn, Thời Diệu quay đầu lại nhìn cô: “Cuối cùng là cậu muốn nói gì?”
“Mình, mình không nhớ rõ nữa rồi.” Du Thanh Quỳ ôm chặt Popcorn và coca đi về phía trước tìm chỗ ngồi.
Vì là buổi chiếu muộn, hơn nữa lại là một bộ phim văn nghệ nhỏ không có tiếng nên trừ Du Thanh Quỳ và Thời Diệu cũng chỉ có một đôi người yêu đến xem.
Đôi người yêu kia ngồi phía trước Du Thanh Quỳ và Thời Diệu hai ba hàng ghế.
Phim chiếu đến phút thứ 15, 16, nam nữ chính trong phim diễn cảnh hôn nồng nhiệt, hai người hôn 3,4 phút thì chuyển sang cảnh lên giường, đôi người yêu ngồi phía trước cũng bắt đầu hôn môi.
Du Thanh Quỳ nắm Popcorn trong tay, ngẩn người. Cô quay đầu, nhỏ giọng hỏi Thời Diệu: “Tại sao cậu lại chọn bộ phim này?”
Thời Diệu ôm cánh tay, nghiêm túc xem phim, dáng vẻ nghiêm trang nói: “Những xuất chiếu bên cạnh ở đại sảnh đều là phim kinh dị.”
“À. . .” Du Thanh Quỳ cúi đầu tiếp tục ăn Popcorn.
Mãi đến khi cảnh diễn giường chiếu kết thúc, Du Thanh Quỳ mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu tiếp tục nghiêm túc xem phim.
Bộ phim chiếu được một nửa thì đôi người yêu ngồi trước Du Thanh Quỳ và Thời Diệu nắm tay nhau rời đi. Du Thanh Quỳ nhìn ngắm bốn phía, tối đen một mảnh, cái gi cũng không thấy. Toàn rạp chỉ còn lại hai người là cô và Thời Diệu.
Du Thanh Quỳ vụng trộm liếc mắt nhìn Thời Diệu, thấy Thời Diệu mím môi, nghiêm túc quay mặt xem phim. Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, trong lòng cô lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Chắc hẳn bọn họ đi hẹn hò?
ŧıểυ thuyết và trong phim đều nói mỗi lần hai người đi xem phim, trong hoàn cảnh tối đen đều sẽ làm chút việc gì đó. À, ví dụ như nắm tay, hôn môi. . .
Du Thanh Quỳ nghĩ đến đây, trên mặt có chút nóng lên.Diễn..Đàn..lê..quý..đôn
Du Thanh Quỳ lại len lén liếc nhìn Thời Diệu ngồi bên cạnh, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nâng cằm nhỏ nghiêm túc xem phim. Trong lòng cô vừa tự trách mình miên man suy nghĩ, vừa không nhịn được mà suy nghĩ miên man.
Tại sao cậu ấy lại không nắm tay cô chứ? Bởi vì cô luôn ôm chặt đồ ăn sao? Du Thanh Quỳ nghĩ nghĩ, cô để popcorn sang một bên, sau đó nghiêm túc đặt hai tay lên đùi.
Chờ rồi chờ.
Thời Diệu vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt điềm tĩnh xem phim.
Du Thanh Quỳ có chút nhụt chí.
Du Thanh Quỳ lại nhớ đến ngón tay sạch sẽ xinh đẹp của Thời Diệu, tại sao cậu ấy lại không nắm tay cô? Tại sao lại không chứ? Có phải cậu ấy cũng không thích cô như thế đúng không? Hoặc là căn bản là cậu ấy không thích.
Du Thanh Quỳ mở ra bàn tay trái, dùng ngón trỏ tay phải làm bút viết lên: ŧıểυ Thanh Quỳ xuân tâm nhộn nhạo.
Cô viết xong câu đó, chính cô cũng ngạc nhiên một chút.
Tại sao cô có thể nói mình như thế chứ? Ai nha, không cần phải suy nghĩ miên man nữa. Xem phim.
Du Thanh Quỳ ngồi thẳng thắt lưng, mở to hai mắt nghiêm túc xem phim.
Phim điện ảnh thật đẹp mắt.
Bộ phim văn nghệ không được tốt lắm này thế mà lại chiếu hết hai tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng khi phim kết thúc, màn hình lớn dừng ở hình ảnh nam nữ chính ôm hôn.
Phòng chiếu phim bỗng chốc sáng đèn.
Du Thanh Quỳ đợi hơn hai tiếng đồng hồ, cái gì cũng không đợi được, cứ như vậy khô khốc xem xong bộ phim điện ảnh.
“Đi thôi..” Du Thanh Quỳ thu dọn mang đi một gói to đồ ăn vặt.
Thời Diệu nhìn thời gian một chút, nói: “Quá mười hai giờ rồi.”
“Mười rưỡi mới bắt đầu chiếu, chiếu hai tiếng rưỡi, đương nhiên bây giờ phải qua 12 giờ.” Du Thanh Quỳ thu dọn xong gói to, muốn đứng lên thì bỗng nhiên bàn tay cô lại bị Thời Diệu giữ chặt.
Du Thanh Quỳ nghi