“Ba ơi, lần này ba ở lại được mấy ngày ạ?” Du Thanh Quỳ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cô đang ăn một túi khoai tây chiên lớn.
“Khoảng ba đến năm ngày.” Du Trạch Ngôn nhìn con gái ông. “Ngày mai con bảo đứa nhỏ kia đến cùng ăn một bữa cơm đi.”
“Ai ạ?” Du Thanh Quỳ không phản ứng kịp.
Du Trạch Ngôn nghĩ nghĩ một chút, chọn từ sao cho hợp, mới nói: “Bạn học nam có quan hệ rất tốt với con kia. Ừ, bạn học ngồi cùng bàn.”
Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút, cô lại ăn thêm một miếng khoai tây chiên, nhỏ giọng nói: “Ba ơi, sao ba biết cậu ấy ngồi cùng bàn với con. . .”
Du Trạch Ngôn “A” một tiếng, nói: “Ba còn biết ba của cậu nhóc này năm đó ngồi cùng bàn với ai cơ.”
“Ba, ba tìm hiểu chuyện này làm gì chứ. . .” Trên mặt của Du Thanh Quỳ có chút mất tự nhiên.
Du Thanh Quỳ cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Ba ơi, không cần mời cậu ấy ăn cơm đâu ạ? Còn, còn quá sớm ạ. . .”
“Không phải con đi ăn cơm với mẹ người ta rồi sao?” Du Trạch Ngôn nói.
“Đó, đó là vì trùng hợp thôi ạ. . .”
Du Trạch Ngôn sờ sờ đầu còn gái, cười nói: “Ba cũng không cho con gả cho cậu ấy ngay lúc này, ba cũng chỉ muốn gặp mặt đứa nhỏ này mà thôi.”
“Vậy được rồi, con hỏi một chút xem ngày mai cậu ấy có rảnh không ạ. . .” Du Thanh Quỳ cảm thấy có chút lạ, trong lòng cô đang cảm thấy ngày mai Thời Diệu không có thời gian rảnh thì tốt hơn.
Du Thanh Quỳ nói chuyện cùng ba một lát, lúc rất muộn rồi cô mới về phòng ngủ đi ngủ. cô nằm trên giường, nghĩ nghĩ lại lời nói của ba, rồi cô lại nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua ở nhà Thời Diệu.
Cô. . .thật sự đang nói chuyện yêu đương sao?
Nhưng bây giờ đã phải đưa cậu ấy đến gặp cha cô hay sao? Này. . . có phải có chút quá nhanh đúng không?
Du Thanh Quỳ còn có chút mơ mơ màng màng. Yêu đương là như thế nào? Bỗng nhiên cô lại có một cảm giác mới mẻ kì lạ đối với tương lai.
Cô do dự một lúc, sau đó cầm điện thoại. Cô nhìn trên màn hình điện thoại hai danh mục song song là hòm thư và weibo, cô nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn mở hòm thư, cô mở khung đối thoại với Thời Diệu ở trong hòm thư.
Du Thanh Quỳ: Cậu ngủ rồi sao?
Du Thanh Quỳ: Ngày mai ba mình muốn mời cậu ăn cơm.
Du Thanh Quỳ: ngày mai nếu cậu không rảnh cũng không sao.
Không trả lời.
Du Thanh Quỳ cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào màn hình chờ tin tức. Rõ ràng vừa rồi trong lòng cô còn đang hi vọng ngày mai Thời Diệu không có thời gian để đến, nhưng khi cô thật sự gửi tin nhắn cho cậu thì cô lại có chút trông ngóng ngày mai cậu có thể đến.
Du Thanh Quỳ kêu “Ai nha” một tiếng, cô vươn tay vỗ một cái lên đầu mình. Cô có chút không thể hiểu nổi bản thân mình rồi.
Qua một lúc lâu, Du Thanh Quỳ nhìn chằm chằm vào màn hình di động thì thấy trên khung chat hiện lên mấy chứ ‘Đang nhập tin nhắn’.
Bỗng nhiên, Du Thanh Quỳ cũng không hiểu tại sao cô lại có chút khẩn trương.
Thời Diệu: Được.
Lúc cô đang rơi vào trạng thái giằng co thì cuối cùng nhận được tin nhắn chỉ có một chữ.
Du Thanh Quỳ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, trong lòng cô cảm thấy có chút nhẹ bỗng. Cô để điện thoại di động đặt trên ngực, nhắm mắt lại muốn ngủ. Một lát sau bỗng nhiên di động cô lại kêu lên.
Du Thanh Quỳ vội vàng mở tin nhắn.
Thời Diệu: Đang ngủ?
Du Thanh Quỳ: Còn chưa đâu.
Thời Diệu: Mấy ngày nữa tôi phải ra nước ngoài, đến năm