Du Thanh Quỳ xoay người, quay mặt về phía ngoài cửa xe. Hai tay của Thời Diệu khoát lên chỗ dựa của hai chiếc ghế ngồi bên cạnh Du Thanh Quỳ, giống như mười phần vô ý vòng Du Thanh Quỳ vào ngực.
Thời Diệu ngẩng đầu nhìn cửa kính, trên cửa kính đang hiện lên dáng vẻ Du Thanh Quỳ đứng cúi đầu.
“Không vui mừng sao?”
Mãi cho đến khi xuống xe, hai tay của Thời Diệu đều đặt bên cạnh cô để che chở cô, lúc xuống xe, cậu cũng đi sau lưng cô, mỗi người vội vàng xuống xe muốn chen chúc với Du Thanh Quỳ đều bị cậu nhỏ giọng nhắc nhở và đưa tay ra cản.
Đáng tiếc, cô gái ngốc kia không biết gì cả.
Vùng núi Nam Tiêu có địa hình rất dốc, có những chỗ ngay cả bậc đá cũng không có, chỉ có thể bám vào hàng rào trèo lên núi đá. Du Thanh Quỳ trèo nửa giờ, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Cô dừng lại mấy lần, xoay người chờ Lâm ŧıểυ Ngộ. Tình trạng của Lâm ŧıểυ Ngộ còn kém cả cô, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, người cũng tụt lại ở cuối cùng.
Du Thanh Quỳ nghiêng người dựa vào một tảng đá, nhường những học sinh khác đi lên trước, sau đó đi xuống một đoạn tìm Lâm ŧıểυ Ngộ.
“ŧıểυ Ngộ, cậu có mệt lắm không?” Du Thanh Quỳ mở chai nước khoáng đưa cho Lâm ŧıểυ Ngộ.
Lâm ŧıểυ Ngộ nhận cái bình, lúc cô uống nước, cái tay cầm bình nước cũng khẽ run.
“Uống chậm thôi, chậm thôi.” Du Thanh Quỳ vội vàng giúp cô nâng cái bình.
Lâm ŧıểυ Ngộ uống nước xong, vẻ mặt rất khó nhìn, cô dựa người vào tảng đá há mồm thở dốc.
Thời Diệu nhảy vài bước đến nơi, dùng mu bàn tay đặt lên trán của Lâm ŧıểυ Ngộ, nói: “Đừng trèo nữa, ngồi cáp treo lên đi.”
Lâm ŧıểυ Ngộ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cháu chưa được trèo núi bao giờ….”
“Ngẩng đầu lên nhìn xem núi này như thế nào? Cháu xác định là mình có thể trèo lên sao?” Thời Diệu làm mặt lạnh.
“Cháu….” Lâm ŧıểυ Ngộ ngẩng đầu nhìn núi cao trước mặt, cô cũng bắt đầu cảm thấy sợ.
Du Thanh Quỳ một bên vội vàng nói: “Tôi và ŧıểυ Ngộ trèo từ từ, cũng không vội vàng mà. Chúng tôi trèo một lúc lại nghỉ một lúc, đi lên chậm một chút cũng không sao mà.”
Thời Diệu nhìn Du Thanh Quỳ một cái, lại nhìn về phía Lâm ŧıểυ Ngộ nói: “Tự cháu nhìn cho rõ ràng, chỗ này còn có cáp treo, đến tí nữa khi không thể trèo nổi nữa cũng không còn cáp treo để đi lên đâu. Đến lúc đó không thể đi lên mới thấy xấu hổ, cũng đừng có mà khóc nhè.”
Lâm ŧıểυ Ngộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua núi cao phía trước mặt, cả bóng lưng của các bạn học đã xa dần, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Cháu không trèo nữa, cháu ngồi cáp treo….”
“Đi thôi.” Thời Diệu đưa cô đi về phía có xe cáp, vừa đi vừa nghe điện thoại.
“Alo, ba. Vâng. Tài liệu trò chơi con có xem qua rồi, nhưng nét vẽ ban đầu….”
“A…” Đột nhiên Lâm ŧıểυ Ngộ bị vấp bởi một hòn đá dưới chân, cả người cô ngã về phía trước, đâm thẳng vào lưng Thời Diệu. Di động trong tay Thời Diệu cũng rơi ra mặt đất, lăn thẳng xuống phía dưới núi đá đến chỗ dưới sườn đồi.
“ŧıểυ Ngộ.” Du Thanh Quỳ đi bên cạnh vội vàng giữ cô lại.
Thời Diệu nhìn chiếc di động rơi xuống núi, cậu đưa tay gõ một cái lên trán Lâm ŧıểυ Ngộ, đen mặt nói: “Thật sự là quỷ phiền toái.”
Thời Diệu đưa tay về phía Lâm ŧıểυ Ngộ: “Di động.”
“A.” lúc này Lâm ŧıểυ Ngộ mới vội vàng mở túi sách, lấy di động của mình đưa cho Thời Diệu. Thời Diệu tìm trong danh bạ đến tên ‘ông nɠɵạı’, sau đó gọi đi.
“Ba, không sao đâu, vừa rồi con không cẩn thận làm rơi điện thoại nên lấy điện thoại của ŧıểυ Ngộ dùng tạm. Vâng,