Đột nhiên ánh đèn flash lóe sáng, Du Thanh Quỳ quay mặt đi theo bản năng, vùi mặt trong lòng ba cô. Là con gái của Du Trạch Ngôn, từ nhỏ cô đã luôn phải tránh ống kính máy ảnh, đây giống như một loại bản năng.
Du Trạch Ngôn quay đầu lại, nhìn về phía phát ra ánh sáng. Hôm nay tất cả các lớp của trường Lục Trung đều tổ chức họp phụ huynh, là cha mẹ của một học sinh nào đó đang chụp ảnh.
Du Trạch Ngôn nhìn về phía ống kính máy ảnh cười, sau đó mới vỗ vỗ đầu của Du Thanh Quỳ, kéo con gái ra khỏi ngực ông, nói: “Không tránh nữa, về sau không cần tránh nữa.”
Mắt Du Thanh Quỳ hiện lên chút mờ mịt, rất nhanh lại có thêm cả áy náy. Cô cúi đầu, buồn bã nói: “Ba ba, có phải con không nên làm phiền ba đến họp phụ huynh cho con đúng không?”
“Không có chuyện gì, là ba ba không tốt, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên cha đến họp phụ huynh cho con.” Du Trạch Ngôn cười một cái: “Hóa ra họp phụ huynh là như vậy.”
“Ba ba…..”
“Đi thôi, về nhà nào.”
“A?” Du Thanh Quỳ sừng sờ nhìn ba. Lúc Du Thanh Quỳ học ở trường học, thỉnh thoảng ba cũng sẽ đến thăm cô. Nhưng cũng chỉ gặp cô trong xe rồi ba lại rời đi. Hiện tại ba nói muốn cùng về nhà với cô?
Nghĩ đến mẹ, cả đoạn đường đi Du Thanh Quỳ đều trong trạng thái thấp thỏm.
Du Thanh Quỳ cầm chìa khóa mở cửa. vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi khét.
“Mẹ ơi, con về rồi.”
Mễ Doanh Tĩnh đang bận rộn trong phòng bếp, bà cũng không quay đầu lại nói: “Bà nɠɵạı đền nhà bà dì rồi, mấy hôm nữa mới về. ŧıểυ Quỳ, còn đi làm bài tập trước đi, mẹ sẽ nhanh chóng làm tốt, ha.”
Bà đổ thức ăn vào trong nồi, lại bị dầu nóng trong chảo bắn vào mu bàn tay, bà nhỏ giọng hô một tiếng.
Nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của mẹ, Du Thanh Quỳ nhỏ giọng nói: “Mẹ, chúng ta ra ngoài ăn đi…..”
“Con cứ đi làm bài tập đi.”
Mễ Doanh Tĩnh thổi thổi mu bàn tay nóng đỏ, động tác không lưu loát cầm cái xẻng đảo thức ăn. Cái xẻng trong tay bà đột nhiên bị người khác cướp đi, Mễ Doanh Tĩnh sững sờ một cái, ánh mắt dừng ở bàn tay đang cầm cái xẻng kia.
Du Trạch Ngôn đưa tay đến trước mặt Mễ Doanh Tĩnh.
Mễ Doanh Tĩnh chậm rãi cuốn ống tay áo sơ mi lên, gấp lên đến hai lớp.
Du Trạch Ngôn lật lật món ăn, nói: “Đi đánh quả trứng gà.”
Mễ Doanh Tĩnh không lên tiếng, xoay người đến ngăn kéo nhỏ lấy trứng gà ra, đập vào cạnh bát, “bụp”, trứng gà vỡ, nhưng ruột trứng ở ngoài bát, trong bát chỉ có một ít và vỏ trứng.
Du Trạch Ngôn cười khẽ một tiếng.
“Tự đánh đi.” Mễ Doanh Tĩnh trừng mắt nhìn ông một cái, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế sofa.
Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, lqd, chạy chậm về thư phòng. Cô để cặp sách xuống, mở máy tính, bật bài hát ‘ŧıểυ công chúa’ với mức âm lượng to nhất.
Bài hát này là bài hát đơn là cha cô làm từ mười năm trước.
Lúc trước tất cả những người mê điện ảnh đều nghĩ rằng bài hát này Du Trạch Ngôn làm cho con gái của mình, lúc đó Du Thanh Quỳ mới năm sáu tuổi, chính cô cũng nghĩ như vậy, vụng trộm ở nhà, nghe bài này một lần lại một lần. Cho đến khi cô nằm trong phòng ngủ nghe cha hát cho mẹ, lúc này cô mới biết ŧıểυ công chúa của cha không phải cô…..
“Qùy Quỳ, con mở loại nhạc gì vậy, ầm ĩ muốn chết. Tắt đi.” Mẹ cô hét lên từ trong phòng khách.
Du Thanh Quỳ lẽ lưỡi, không liên quan mà.
Mễ Doanh Tĩnh chờ một lúc mà âm nhạc vẫn không bị tắt, bà đứng lên muốn đến tự vào thư phòng tắt đi.
“ŧıểυ Tĩnh Du Trạch Ngôn thò nửa người ra từ trong phòng bếp, “tay áo lại bị tuột rồi.”
Mễ Doanh Tĩnh đứng lại tại chỗ ổn định tâm trạng của mình, sau đó mới vào phòng bếp, giúp ông gấp ống tay áo lên lần nữa.
“Rửa hành đi.” Du Trạch Ngôn nói xong cũng không chờ Mễ Doanh Tĩnh trả lời, “Thôi, cẩn thận có sâu.”
Ông cúi người xuống mở tủ lạnh ra, tìm đồ bên trong. Sau đó đưa cà rốt cho Mễ Doanh Tĩnh nói: “Cắt cái này đi, không cần cắt sợi, cắt khúc là được rồi.”
Mễ Doanh Tĩnh vừa cầm vào con dao lại nghe thấy Du Trạch Ngôn nói: “Cẩn thận lại cắt vào tay.”
Mễ Doanh Tĩnh quay đầu lại nhìn ông một cái.
Du Trạch Ngôn xé một tờ giấy nhớ trên tủ lạnh, cầm bút viết chữ trên tờ giấy.
“ŧıểυ Quỳ, đến giúp ba một chút.”
“Con đến đây.” Du Thanh Quỳ đang nấp ở cửa thư phòng nghe nén vội vàng chạy tới.
Du Trạch Ngôn dán tờ giấy nhớ đầy chữ vào trán Du Thanh Quỳ, cười nói: “Đi mua thức ăn.”
“Vâng. Con lại được ăn đồ ăn ba ba nấu.” Du Thanh Quỳ bóc tờ giấy ba dán lên trán cô xuống, xoay người chạy xuống lầu mua thức ăn.
Con gái không ở nhà, không khí trong nhà có chút thay đổi.
Mễ Doanh Tĩnh cắt xong cà rốt thì đặt vào tầm với của ông, xoay người đi ra ngoài.
“Quà tặng cho em ở túi quần bên trái.” Du Trạch Ngôn vừa cắt thức ăn vừa nói.
Mễ Doanh