Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn sang phía Thời Diệu, thấy Thời Diệu vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra ngoài.
“Ba, tất nhiên con đang ở trường học.”
“Đi học? Hiện tại con đến trường cũng có tác dụng gì? Hơn nữa con cũng không có ý định đến đại học Đồng Nghĩa, con có muốn đến giúp đỡ ba một chút không?”
Lớp ba chuyển bàn rất ầm ĩ, Thời Diệu đi xuống tầng. Cậu dựa người vào cầu thang nói: “Đến phòng thí nghiệm hóa sinh của ba làm trợ lí sao?”
“Đúng, ba vẫn cảm thấy con có mời nhiều thầy giáo hơn cũng không bằng đi theo cha học.”
Thời Diệu nhíu mày, cậu suy nghĩ một chút mới nói: “Trợ lí mới của ba lại bị ba mắng chạy rồi sao?”
“Con…….” Ba Thời bị chẹn họng một cái. “Đây là ba đang giúp con suy tính cho tương lai. Con rất thông minh. Sao có thể mỗi ngày đều ru rú trong một địa phương nhỏ không có lý tưởng chứ.”
“Con không có hứng thú.” Trước mặt Thời Diệu là bức tường. Lúc này trong lòng cậu cũng giống như bức tường này, đều là khoảng trống.
Ba Thời Diệu là người có rất nhiều các giải thưởng về hóa học, vô số những nghiên cứu phát triển. Ông nội Thời Diệu là học giả Công trình, cũng hai lần được nhận giải thưởng về lĩnh vực hàng không và rất nhiều những giải thưởng khác. Mấy người chú, người bác của cậu dù nghiên cứu khoa học, hay buôn bán, dù tham gia chính trị, không người nào là không đạt được những thành tựu to lớn trong lĩnh vực đó.
Mẹ Thời Diệu cũng từng là học giả về lĩnh vực hàng không, sau này, khi lớn tuổi, ánh mắt không còn tốt mới bắt đầu muốn làm nghệ thuật. Ngay cả chị Thời Diệu cũng là phi công ngay từ khi trẻ tuổi.
Sinh ra trong một gia đình như vậy, Thời Diệu không muốn ưu tú cũng không được. Thật ra trước đây Thời Diệu cũng rất ham chơi, cũng giống như những đứa trẻ khác chỉ biết nghịch ngợm gây sự. Sau này, khi chị và anh rể qua đời vì cứu cậu, cũng bắt đầu từ lúc đó, Thời Diệu giận dỗi, mỗi ngày đều ở trong thư phòng. Có một khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày cậu đều bắt đầu học từ lúc năm giờ sáng đến mười hai giờ đêm. Mười năm môn học, mỗi ngày có mười năm giáo viên đi đi về về.
Ba Thời đã nhiều lần vỗ bàn mắng cậu: “Giấc mơ của con là gì? Con phải có giấc mơ. Nếu không thì tất cả những bận rộn này đều là uổng phí thời gian.”
Có thể thật sự Thời Diệu không có ước mơ.
Từ trước đến giờ ba mẹ Thời Diệu cũng không yêu cầu cậu phải làm gì, ngay cả lí do chứng minh mình với cha mẹ cậu cũng không có. Hiện tại, Thời Diệu không còn cố chấp như năm đó, cho nên khi cậu quay đầu nhìn lại những cảm giác cố gắng lúc đó chỉ thấy buồn cười. Không được cái gì, ngược lại, những thứ đã mất đi lại được phóng đại lên.
Thời Diệu đá văng mấy mẩu phấn gãy trên đất.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Thời Diệu theo thói quen đi vào phòng học từ cửa sau.
Cổ Dật Phi ngồi ở vị trí trước đó của Thời Diệu nói: “Thời Diệu, mình giúp cậu chuyển bàn lên hàng đầu tiên rồi.
“Cảm ơn.” Thời Diệu gật đầu một cái, đi qua lối nhỏ từ phía cuối lớp lên đầu, sau đó lại đi từ bên phải sang bên trái lớp.
Những bước chân của cậu rất bình tĩnh, không chút hoảng loạn do đến muộn. Nhưng Du Thanh Quỳ lại lo lắng đứng ở vị trí bên cạnh, mong chờ động tác của Thời Diệu nhanh lên một chút, nhanh hơn tí nữa. Cô cũng không muốn lúc giáo viên lên lớp cô còn chưa ổn định chỗ ngồi.
Thời Diệu nhìn thấy cô đang sốt ruột, lúc này cậu mới không tình nguyện nhanh chóng bước thêm hai bước ngồi vào vị trí. Ngay lúc Du Thanh Quỳ vội vàng ngồi vào vị trí cũng là lúc thầy giáo bước vào lớp.
Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm.
Thầy giáo số học bắt đầu giảng bài, thầy rất thích Du Thanh Quỳ lúc nào cũng được điểm cao nhất, lúc giảng bài thường xuyên đặt câu hỏi cho cô, khiến Du Thanh Quỳ không dám mất tập chung dù chỉ một chút. Hai cánh tay cô đều ngoan ngoãn đặt lên bàn, sống lưng thẳng tắp, ngay cả mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào bảng đen.
“Du Thanh Quỳ.” Thời Diệu ngồi bên cạnh nhỏ giọng gọi cô.
Thầy giáo số học đang nhìn Du Thanh Quỳ, Du Thanh Quỳ nhíu mày giả vờ không nghe thấy.
“Du Thanh Quỳ.” Thời Diệu lại gọi lại.
Du Thanh Quỳ vẫn giả vờ không nghe thấy như cũ, tập chung nghe giảng.
Thời Diệu dùng bút máy chọc chọc vào khuỷu tay của cô, Du Thanh Quỳ vẫn không nhúc nhích như cũ, mắt nhìn thẳng lên bảng nghe giảng.
Thời Diệu phục.
Đột nhiên Thời Diệu xê ghế xích về sau một cái, cúi người nhặt cái đai an toàn trên đất lên, trực tiếp đặt ở vị trí trung tâm trên bàn học của Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ nhíu mày, ánh mắt tùy ý liếc qua. Cô nhìn thấy đai an toàn nội y màu hồng đang nằm lẳng lặng trên bàn, sững sờ mất ba giây. Ngay sau đó, bả vai cô hơi động tạo thành một động tác nhỏ, hình như đai an toàn bên trái không còn…..
Cô chậm rãi đưa hai tay ra, cầm chặt đai an toàn trong lòng bàn tay, siết chặt từng chút một. Đai an toàn màu hồng giống như củ khoai lang nóng bỏng tay.
Vừa nghĩ tới là Thời Diệu nhặt lên giúp cô, Du Thanh Quỳ cúi đầu, gò má nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. Hơn nữa màu đỏ này chậm rãi lan ra, dần dần khiến cả gương mặt của cô đều chuyển sang màu đỏ hồng.
Thời Diệu dựa người vào tường, ánh mắt nhìn vào gương mặt đỏ hồng của Du Thanh Quỳ. Chậc, thật giống quả táo đỏ.
Rất lâu rồi anh chưa từng ăn táo, đột nhiên lại rất muốn cắn một cái.
“Du Thanh Quỳ, em lên bảng giải đề này đi.” Thầy giáo số học gọi tên.
Du Thanh Quỳ “A…..”