“Mẹ, con về rồi…” Lời nói của Du Thanh Quỳ nghẹn ở cổ họng, kinh ngạc nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất. Bàn ghế bị đẩy ngã, khay trà bằng thủy tinh bể nát, hộc tủ xốc xếch, ngay cả TV treo trên tường cũng rơi xuống đất, màn hình vỡ vụn.
Trong phòng ngủ vọng ra tiếng khóc của mẹ cùng tiếng khuyên bảo của bà nɠɵạı.
Du Thanh Quỳ để cặp sang một bên, đạp lên đống hoang tàn chạy tới phòng ngủ của mẹ mình.
“Mẹ!”
Mễ Doanh Tĩnh nằm trên gối khóc lóc, vì khóc quá lâu nên chẳng còn sức lực, tiếng khóc trở nên đứt quãng.
Trong phòng ngủ của mẹ cô cũng hỗn độn giống như phòng khách. Những bức ảnh mẹ chụp cùng ba bị xé thành từng mảnh nhỏ, báo chí về ba mà mẹ sưu tầm trong thời gian dài cũng đều bị xé nát.
“Thanh Quỳ về rồi, mau tới khuyên mẹ cháu đi.” Bà nɠɵạı của Du Thanh Quỳ, Chúc Hương Lan đang lo lắng đến đỏ vành mắt.
“Mẹ…” Du Thanh Quỳ ngồi ở mép giường, cúi người ôm eo mẹ mình, “Mẹ đừng khóc…”
Du Thanh Quỳ không nhịn được khi thấy mẹ bị uất ức, chỉ cần mẹ khóc thì cô cũng rơi nước mắt theo, thế nên lúc bây giờ từng giọt nước mắt cũng thi nhau rơi xuống, thấm ướt áo của Mễ Doanh Tĩnh.
“Quỳ Quỳ…” Mễ Doanh Tĩnh ngồi dậy, ôm Du Thanh Quỳ rồi cùng nhau khóc.
Tay Du Thanh Quỳ vòng qua eo bà, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng, vừa khóc vừa an ủi: “Mẹ đừng khóc, đừng khóc nữa…”
Cô không biết hòa giải chuyện ba mẹ mình như thế nào, chỉ có thể vụng về lặp đi lặp lại một câu nói này.
Bỗng nhiên Mễ Doanh Tĩnh đẩy Du Thanh Quỳ ra, cầm tờ báo bên cạnh đưa cho cô, giọng nói bén nhọn: “Con xem đi! Đây chính là ba ba của con đó! Người đàn ông từng nói cưới mẹ là điều hạnh phúc nhất đời ông ấy, đảo mắt đã ôm ôm ấp ấp người đàn bà khác! Ba con chính là tên đàn ông không có lương tâm! Mẹ con học trung học với ông ta, vì ông ta mà lúc tốt nghiệp đã không thi vào trường mình thích, lại thi vào trường ông ta học! Khi tốt nghiệp gả cho ông ta, vì ông ta mà bỏ hết tất cả, nhưng ông ấy làm gì với mẹ? Càng ngày càng không muốn nói chuyện với mẹ, luôn bày ra gương mặt khó chịu cho mẹ! Tức giận cái này bực tức cái khác! Bây giờ trong chớp mắt đã ôm ấp người khác!”
Mễ Doanh Tĩnh khóc đến mức giọng nói khàn khàn, đầu ngón tay cũng không tự chủ mà đâm liên tục lên bề mặt của tờ báo.
Du Thanh Quỳ cúi đầu, nhìn tờ báo mẹ đưa cho mình.
“Du Trạch Ngôn cùng hoa đán Tiêu Ngọc Văn cùng nhau hưởng thụ thời gian nhàn nhã ở bãi biển lúc chiều.”
“Du Trạch Ngôn và các hoa đán ZK cùng nhau bước trên thảm đỏ, trái ôm phải ấp, may mắn không ngừng!”
“Hầu Uyển Kỳ rời khỏi nhà họ Đông, tìm nơi nương tựa mới là công ty Du thị! Phải chăng trong chuyện này có nguyên nhân là vì Du Trạch Ngôn hay không?”
“Đáng sợ, có phóng viên ở Anh nói Du Trạch Ngôn xuất hiện tại Học viện Quý tộc nhiều lần, có lời đồn cho rằng Du tổng đi thăm con riêng…”
Mỗi một tin tức đều đưa ra vài hình ảnh. Đã rất lâu rồi Du Thanh Quỳ chưa thấy ba ba của mình, cô vuốt bề mặt của trang báo, cẩn thận xem những hình kia. Đại đa số đều là chụp lén, có tấm nghiêng người, chỉ có bóng lưng mơ hồ, ngay cả Du Thanh Quỳ cũng không phân biệt được rốt cuộc người đó có phải ba ba của mình hay không. Chỉ có tấm hình b aba cùng nhóm người của ZK đi trên thảm đỏ là vô cùng rõ ràng. ZK là một cặp chị em sinh đôi xinh đẹp, họ chia ra đứng hai bên Du Trạch Ngôn, tay của ba cô nhẹ nhàng khoác lên hông của hai người.
Du Trạch Ngôn nhìn ống kính, khóe môi nhếch lên nho nhã vui vẻ.
Du Thanh Quỳ sờ mặt ba mình, có chút nhớ nhung.
Bỗng nhiên Mễ Doanh Tĩnh đoạt lại tờ báo trong tay Du Thanh Quỳ, vừa xé vừa la: “Tôi không muốn gặp người đàn ông này nữa! Không bao giờ… muốn nữa! Du Trạch Ngôn, tôi hận ông!”
“Mẹ!” Du Thanh Quỳ nắm cổ tay của Mễ Doanh Tĩnh, “Chưa chắc những tin tức này là thật mà! Bọn họ sống trong ngành giải trí, luôn săn những tin tức như thế này, tùy tiện chụp lén rồi đưa lên vài hình ảnh, lại ghi những tiêu đề hấp dẫn thị hiếu của người dân. Không thể tin được!”
“Con còn nói giúp ông ta!”
“Con, con chỉ nói sự thật thôi! Con tin ba không phải người như vậy!”
“Chát!” Mễ Doanh Tĩnh tát một cái lên mặt Du Thanh Quỳ, “Mẹ nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ông ta là ba nữa!”
Du Thanh Quỳ nghiêng mặt về một bên, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Cô biết cô không nên chọc giận mẹ mình, nhưng trong lòng cô vẫn cố chấp không thể thỏa hiệp, vẫn cố gắng nói: “Nhưng ông ấy là ba con! Cả đời cũng là ba ba của con!”
“Con!” Mễ Doanh Tĩnh lại giơ tay lên!
Du Thanh Quỳ nhắm mắt lại, cũng không tránh ra, chuẩn bị nhận cái tát xuống mặt mình.
“Ôi trời, con làm gì vậy!” Chúc Hương Lan vội vàng nắm lấy cổ tay của Mễ Doanh Tĩnh, “Con đánh con mình làm gì! ŧıểυ Quỳ nói sai gì sao? Đời này họ Du kia cũng là ba của con bé! Bây giờ con buộc con mình nói như thế, vậy thì ngay từ đầu đừng gả cho tên kia! Ban đầu mẹ khuyên thế nào con cũng không nghe, rõ ràng hai đứa không cùng một hướng…”
“Quỳ Quỳ…” Mễ Doanh Tĩnh khóc lóc kéo Du Thanh Quỳ, “Mẹ không nên đánh con, có đau hay không? Xin lỗi con…”
“Không đau, mẹ, con không đau…” Du Thanh Quỳ ôm eo mẹ mình rồi chôn mặt trong ngực mẹ, “Mẹ đừng khóc, con đã lớn rồi, sau này con sẽ chăm sóc mẹ…”
Chúc Hương Lan thở dài, “Không biết là nghiệt gì! ŧıểυ Tĩnh, đừng hành hạ bản thân như vậy, xem bộ dạng của con bây giờ đi. Ly hôn cùng người đàn ông kia được không? Không có đàn ông, chúng ta còn có thể sống tốt hơn đó!”
Giằng co hơn nửa đêm, Du Thanh Quỳ nhìn mẹ ngủ thiếp đi mới trở về phòng làm bài tập. Cô nhanh chóng làm xong bài tập, lúc đi ngủ đã hơn hai giờ đêm rồi.
Vất vả một đêm nên cô chỉ muốn đi ngủ, ngay cả điện thoại cũng không đụng vào.
…
Sáng hôm sau lúc đi học, mắt Du Thanh Quỳ vẫn còn sưng lên.
Tiết đầu là tiết Anh văn, giáo viên dạy Anh văn quét mắt một vòng, cuối cùng rơi trên người Du Thanh Quỳ, gần đây cô rất thích để Du Thanh Quỳ đọc bài mẫu.
“Du Thanh Quỳ, đọc chậm đoạn văn trang 46 nào.”
Cô giáo nói xong lại xoay người viết lên bảng, viết xong hai từ vẫn không thấy giọng ai đọc đoạn văn, cô kinh ngạc xoay người.
Dương Hinh dùng cùi chỏ đụng Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ đang ngẩn người thì phục hồi tinh thần, lúng túng đứng dậy.
Dương Hinh nói thật nhỏ: “Trang 46…”
Du Thanh Quỳ cúi đầu nhanh chóng lật hai trang, đến trang 46 thì lớn tiếng đọc.
Vậy mà Du Thanh Quỳ lại thất thần khi đang học, hơn nữa ngay cả sách cũng lật sai mất, thật là kỳ lạ. Học sinh trong phòng kinh ngạc nhìn về phía cô.
Giáo viên dạy Anh văn nhíu mày một cái nhưng cũng không nói gì, xoay người tiếp tục viết lên bảng.
Du Thanh Quỳ đọc bài văn một cách chậm rãi, sau khi hoàn thành thì ngồi xuống, hai tay đặt trên bàn, mắt nhìn thẳng về phía bảng đen, hết sức chăm chú nghe giảng, âm thầm tự nhủ với mình sẽ không bao giờ… thất thần nữa.
“Du Thanh Quỳ, em dịch những chữ này, xem chúng có nghĩa gì đi.” Cô giáo Anh văn chỉ tay vào tấm bảng đen.
“Du Thanh Quỳ?”
Du Thanh Quỳ đứng lên, đỏ mặt nói: “Nghe Hoắc Kim diễn giải, có lúc người sẽ phát hiện rất khó để lý giải ông ta, bởi vì thường thường tư tưởng và sự cố gắng của ông ấy cũng lớn như vũ trụ…”
“Mời ngồi.” Cô giáo nhìn Du Thanh Quỳ một cái.
Du Thanh Quỳ ngồi xuống, cô cầm bút tùy tiện viết viết lên vở bài tập, rầu rĩ không thôi.
Thời Diệu ngồi sau cùng như có điều gì suy nghĩ nhìn Du Thanh Quỳ, ngón tay đặt trên mặt bàn gõ nhẹ hai cái.
…
“Này, cậu không sao chứ?” Lúc tan học, Dương Hinh vỗ vai Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ ngẩng đầu lên nhìn Dương Hinh cười cười trả lời: “Cảm ơn lớp trưởng, mình không sao.”
“Ôi, bây giờ mới phát hiện! Làm sao mắt lại sưng thế này hả? Khóc sao?” Dương Hinh tiến tới.
Du Thanh Quỳ lắc đầu một cái muốn phủ nhận, suy nghĩ một chút lại gật đầu. Cô cúi đầu, nói nhỏ: “Đúng là khóc, có chuyện không vui.”
“Rốt cuộc là thế nào hả? Nói cho mình nghe đi!” Dương Hinh vừa nhiệt tình vừa kích động.
Du Thanh Quỳ khẽ lắc đầu: “Đã qua rồi, ừm… Không muốn nhớ lại đâu.”
Dương Hinh gật đầu, cô đứng lên: “Được rồi, mình không hỏi nữa. Nếu có chuyện gì thì phải nói với mình đó! Mình phải đi thu bài tập rồi.”
“Ừ!” Du Thanh Quỳ cũng gật đầu.
Cô lấy sổ tay mới ra, vừa định ghi chép gì đó thì một học sinh lớp kế bên gõ cửa phòng học: “Du Thanh Quỳ, cô giáo Anh văn gọi cậu tới phòng làm việc đó.”
“À… Cảm ơn cậu.” Du Thanh Quỳ dọn dẹp bàn học sạch sẽ rồi cúi đầu đi ra ngoài, nghĩ thầm chắc chắc cô giáo muốn xử lý chuyện mình thất thần lúc nãy…
…
“Du Thanh Quỳ lớp các cậu có ở đây không?” Lục Vũ Toàn ôm một chiếc hộp lớn đứng ở cửa, cô quét mắt nhìn phòng học một vòng, chuyển vật trong lòng cho một nữ sinh khác, “Mình vừa đi qua chỗ bảo vệ trường, nhìn thấy có đồ được gửi tới cho cậu ấy nên thuận đường mang tới đây. Giúp mình để lên bàn của cậu ấy nhé!”
Trong giờ học, phòng học luôn luôn rất náo nhiệt, mấy nam sinh đùa giỡn đuổi bắt, chợt xô đẩy nhau khiến mấy hàng ghế đầu gần cửa sổ bị ngã văng.
Một nữ sinh kêu lên: “Đồ chuyển tới của Du Thanh Quỳ!”
Chiếc hộp hình chữ nhật đã bị đè dưới mặt bàn, dẹp lép mất rồi.
Mấy nam sinh sửng sốt, vội vàng dọn dẹp lại bàn học.
Du Thanh Quỳ vừa trở về đã chạy tới, nắm lấy cây kéo gỡ lớp keo dán rồi mở ra các lớp bọc bên ngoài. Cho dù đã có bọt biển chống chấn động, cho dù đã có hai lớp hộp bao phủ, cho dù có lớp lông dày bao quanh con búp bê đó.
Thế mà búp bê hình Mỹ nhân ngư kia đã bị bể, nhất là phần đầu đã bể thành vài mảnh.
Du Thanh Quỳ cúi đầu, nhìn búp bê Mỹ nhân ngư bể tan tành trong hộp, vốn là tâm trạng cô vẫn còn đang rất thấp, nên lúc này không kìm được, nước mắt lần lượt rơi xuống thành hàng.
“Mình, mình không cố ý…” Mấy nam sinh ngỡ ngàng đứng bên cạnh.
Nam sinh không có sức kháng cự với nước mắt của con gái, huống chi còn là nước mắt của một nữ sinh xinh đẹp uất ức rơi xuống.
Du Thanh Quỳ cúi đầu, lấy tay gạt đi nước mắt, nhưng dù thế nào thì nước mắt cũng chảy không ngừng, không thể nào lau sạch được.
Tiếng chuông vào tiết vang lên, mấy nam sinh bất đắc dĩ đành về lại chỗ ngồi của mình. Tiết này là môn Lịch sử, giáo viên dạy bộ môn này là một cô giáo dịu dàng ít nói vừa tốt nghiệp đại học vài năm trước, từ trước đến nay không thể nào quản nổi mấy học sinh này. Bởi thế, bất kể cô giáo đang đứng giảng bài ở trước mặt, mấy nam sinh kia vẫn xì xào bàn tán.
“Không nghĩ tới Du Thanh Quỳ thích chơi búp bê… Lại còn có thể khóc vì thứ đó!”
“Cái gì chứ, mình vừa mới tra một chút. Cái đó gọi là Bjd, rất đắt!” Cổ Dật Phi cầm một chiếc thẻ nhỏ trong tay, trên đó viết chỗ sản xuất búp bê, còn có tên của búp bê nữa.
Thời Diệu lười biếng vươn tay rút chiếc thẻ từ trong tay Cổ Dật Phi ra rồi liếc nhìn một chút.
“Búp bê đó có thể đắt đến thế nào chứ. Đền cho cậu ấy một cái là được!”
“Nghe nói thứ đồ chơi đó rất quý, mình vừa tra trên Baidu, giá bằng học kỳ ba năm học của chúng ta đó!”
Chu Tiếu chửi thề một tiếng, “Không phải chỉ là một con búp bê nhỏ thôi sao, làm thế nào mà mắc như vậy chứ?”
Cậu lại khẽ cắn răng: “Đền! Làm hư thì phải đền! Chúng ta không thể quỵt được! Đắt tới đâu cũng phải mua đền cho Du Thanh Quỳ!”
Thời Diệu tắt trình duyệt tìm kiếm thông tin về búp bê, tùy ý nói: “Hàng có hạn, không mua được đâu.”
“Vậy làm sao chứ?” Cổ Dật Phi cùng Chu Tiếu quang sang, ngây ngốc nhìn Thời Diệu ngồi ở hàng sau.
Thời Diệu nhét tấm thẻ về lại trong tay Cổ Dật Phi, lười biếng nói: “Có liên quan gì tới mình.”
Cổ Dật Phi cùng Chu Tiếu liếc mắt nhìn nhau, ủ rũ cúi đầu ngồi ngay ngắn lại.
Thời Diệu ngẩng đầu nhìn về phía trước. Du Thanh Quỳ ngồi bên cửa sổ đang cúi đầu, đôi vai buồn bã ỉu xìu. Lọn tóc xoăn xinh đẹp của cô rũ xuống che đi gương mặt. Lần này, ngay cả gò má hay vành tai cũng đều không thấy nữa rồi.
Thời Diệu thu hồi tầm mắt, cậu mở Weibo ra đăng trạng thái:
Muốn mua Huyễn Tịch Xã phiên bản đặc biệt búp bê Mỹ nhân ngư.
Suy nghĩ một chút lại đăng lên Weibo tiếp:
Khẩn cấp @Hắc Diệu: Muốn mua Huyễn Tịch Xã hình phiên bản đặc biệt búp bê Mỹ nhân ngư.