Cố ŧıểυ Ngải bị đánh ngã ở trên giường.
Trên mặt nóng rát đau, cảm giác sỉ nhục lại lần nữa từ trong lòng lan tràn ra.
"Cố ŧıểυ Ngải! Nhớ kỹ thân phận của cô! Đừng ép tôi lại đánh cô!" Còn trước mặt hắn tỏ vẻ cao cao tại thượng chẳng thèm ngó tới, thật muốn chết mà.
Đây là lần thứ hai cô bị bàn tay hắn đánh .
Cô nhất định sẽ nhớ kỹ!
Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt chăn mềm mại, Cố ŧıểυ Ngải môi sưng phù chậm rãi nói ra hai chữ, "Rác rưởi."
Lệ Tước Phong tức giận đến cực điểm, một chữ một chữ cắn răng, "Cô nói cái gì?"
Cố ŧıểυ Ngải tay phải bụm mặt từ trên giường ngồi xuống, ác cảm cùng khinh thường liếc mặt hắn, "Đánh phụ nữ, Lệ Tước Phong, anh căn bản không phải đàn ông! Đồ bỏ đi! Chó điên!"
. . . . . .
Lệ Tước Phong gắt gao trừng mắt cô, một đôi con ngươi đen cơ hồ muốn trừng ra.
"Cố ŧıểυ Ngải! Tôi là nam nhân hay chó điên, cô không phải rõ ràng nhất ?"
Giọng nói u ám như ma.
Một phen xé xuống caravat, Lệ Tước Phong dùng sức cởi bỏ áo mình, từng thứ từng thứ rớt xuống, mu bàn tay nổi gân xanh.
Cố ŧıểυ Ngải trắng mặt, nam nhân này vừa muốn dùng sức mạnh phải không?
Không sao cả, cô đã muốn mắng ra miệng rồi, không sợ tình huống trở nên tệ hơn.
Kéo kéo dây xích giam chính mình, Cố ŧıểυ Ngải khinh miệt nở nụ cười, dùng ánh mắt chó điên cười nhạo theo dõi hắn, "Như vậy giam tôi, có phải hay không có thể thỏa mãn dục thú biến thái của anh?"
Dục thú.
Đối với cô mà nói, hắn đối với cô chỉ có dục thú?
Tốt lắm.
Một phen cởi áo sơ mi trên người, lộ ra ngực bằng phẳng mà cường tráng, Lệ Tước Phong một tay bứt lên cánh tay của cô đem cô đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn miệng cô.
"Cút ngay!" Cố ŧıểυ Ngải rất nhanh quay đầu đi, nụ hôn của hắn lệch lạc dừng ở trên mặt hắn.
Động tác né tránh này càng thêm chọc hỏa hắn, Lệ Tước Phong nửa quỳ ở hai bên thân thể cô, một tay kéo tóc của cô dễ dàng làm cho cô quay mặt qua.
Da đầu đều rất đau.
Cố ŧıểυ Ngải quật cường hơi nhếch môi không có lên tiếng kêu đau đớn.
Hắn nóng nảy lập tức hôn xuống, không quan tâm ở trên mặt hắn, trên môi hôn loạn một trận.
Váy cụp ngực bị hắn xé thành mảnh nhỏ, cô không có cảm giác.
Thân thể lạnh lẽo bị Lệ Tước Phong không có màn dạo đầu mà mạnh mẽ tiến vào, đau đớn bất ngờ kéo tới. . . . . . Giống như bị tra tấn thống khổ ở địa ngục.
Hắn phát tiết ở trên người cô, không có nửa phần thương tiếc.
Thân thể bị làm cho đau đớn đến run run. . . . . .
Ép mình không phát ra một tiếng, Cố ŧıểυ Ngải gắt gao cắn môi, bàn tay trắng nõn tinh tế gắt gao bắt lấy sàng giường, không cầu xin, không thỏa hiệp, cứ như vậy mặc hắn chiếm lấy đoạt lấy.
"Cố ŧıểυ Ngải, loại mùi vị khổ sở này dễ chịu đúng không?" Lệ Tước Phong lại một lần nữa mạnh mẽ thẳng tiến thân thể mềm mại của cô, châm biếm hỏi, mặt anh tuấn mang theo đùa cợt tươi cười, trán chảy ra mồ hôi lâm râm.
Có quỷ mới dễ chịu.
Không có người phụ nữ nào thích bị cường bạo.
Máu từ miệng tràn ra, nhiễm đỏ răng, Cố ŧıểυ Ngải dùng chút khí lực cuối cùng trừng mắt người đàn ông cao ngất, trên mặt tràn ngập hận ý, mặt tái nhợt lộ vẻ lạnh nhạt, "Lệ Tước Phong, anh căn bản không phải người."
Thanh âm đã gần như khàn khàn.
A, vừa rồi mắng hắn không phải đàn ông, lúc này, hắn ngay cả người cũng không phải .
Miệng cô hé ra hợp lại, răng trắng noãn nhiễm máu, trên khuôn mặt mềm mại thoạt nhìn như hoa bị tàn phai.
"Cố ŧıểυ Ngải, cô đây là tự chuốc lấy."
Lệ Tước Phong thanh âm mất tiếng cảnh cáo, cúi đầu hôn mạnh trước ngực đẫy đà của cô, đầu lưỡi chậm rãi liếʍ, nhận thấy được thân thể cô rung động, bỗng dưng tàn nhẫn cắn. . . . . .
"Ách ——"
Cố ŧıểυ Ngải lại nhịn không được đau đến mức la lên, hốc mắt ướt, ngón tay rất nhanh càng siết chặt khăn trải giường, khàn cả giọng mắng to, "Lệ Tước Phong anh biến thái! Vô sỉ! Hạ lưu!"
Nha đầu kia đêm nay là không định cầu xin tha thứ ?
Như thế nào đột nhiên không thức thời đứng dậy. . . . . .
Lệ Tước Phong đáy mắt tức giận theo mỗi một cái chữ cô mắng càng ngày càng quá mức.
"Cố ŧıểυ Ngải, cô có năng lực liền tiếp tục mắng."
Xem ra bản lĩnh của hắn vẫn là sẽ kéo dài, có lẽ miệng cô khoe sức công phu lợi hại.
Hắn sẽ làm cô không có khí lực để nói chuyện .
Từ trên người cô ngẩng đầu, dùng lực đem thân mảnh khảnh của cô trở mình, làm cho cô tựa vào trên giường, ngay sau đó không lưu tình chút nào tiến vào trong cơ thể của cô.
tìиɧ ɖu͙© một hồi nổi dậy, Lệ Tước Phong lần này tiến vào ít đau đớn hơn, thông thuận hơn, càng làm người ta khó có thể không rung động.
Cố ŧıểυ Ngải vô lực tựa vào trên giường, cả người một trận co rút, còng trên cổ tay lạnh như băng không có độ ấm, dây xiềng xích kim cương lòe lòe phát ra chói lọi, thứ ánh mắt của cô.