“Tiên sinh, phu nhân, đây là món các vị đã chọn.” Một giọng nữ thanh thúy truyền đến.
Cố ŧıểυ Ngải quay đầu liền thấy năm, sáu nhân viên bưng một đống đồ ăn bỏ lên trên bàn bọn họ.
Một cái bàn không lớn lắm rất nhanh đã bị xếp thành giống như núi nhỏ.
ŧıểυ Vương ngơ ngác nhìn, đều đã quên khóc rồi, miệng há hốc......
“Lệ Tước Phong, anh chọn nhiều như vậy làm cái gì?” Cố ŧıểυ Ngải ngạc nhiên, hắn là heo sao?!
“Tôi làm sao mà biết nơi này có cái gì.” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, vẫn là bất mãn trừng mắt ŧıểυ Vương.
......
“Sau đó thì sao?” Không biết nơi này có cái gì vậy còn chọn nhiều như vậy sao?
“Sau đó, để cho bọn họ lấy mỗi thứ ở đây ba phần.” Lệ Tước Phong trả lời như đúng rồi, hoàn toàn không biết là hành vi của mình có bao nhiêu khoa trương.
“......” Cố ŧıểυ Ngải nghẹn hai giây, từ trong miệng phun ra ba chữ, “Con nhà giàu!”
“Cô nói ai là con nhà giàu chứ!” Lệ Tước Phong lập tức bất mãn đứng lên, hắn xếp hàng lâu như vậy một câu cảm ơn cũng không có, còn thành con nhà giàu?!
Con nhà giàu cũng còn tốt hơn so với thiên kim nghèo túng như cô, cô ghen tị hắn có tiền sao?!
“Ai tức giận thì nói người đó.” Cố ŧıểυ Ngải thản nhiên nói.
“......” Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt cô lại nói không ra được nửa từ.
Cái cô này là càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước mà, hắn cảm thấy hiện tại hắn bị cô ăn tươi nuốt sống luôn rồi! Đáng chết!
Cố ŧıểυ Ngải nhìn chằm chằm bàn đầy đồ ăn, giống như muốn chọn lựa ra cho ŧıểυ Vương ăn trước, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy các loại kem, liền chọn một ly kem dâu tây đưa cho Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong giãn lông mày ra, coi như biết chọn cho hắn trước, cái cô này cũng còn cứu chữa được.
“Tôi không ăn đồ ngọt như vậy.” Lệ Tước Phong bày ra một bộ cao thượng, tay lại tiếp nhận ly kem dâu tây.
“Tôi đưa cho anh đút ŧıểυ Vương ăn.” Cố ŧıểυ Ngải thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, thuận tay đẩy ŧıểυ Vương, “ŧıểυ vương, đi qua ngồi với chú đi con.”
“Tôi đút nó ăn?!” Sắc mặt Lệ Tước Phong nháy mắt trầm xuống, “Cố ŧıểυ Ngải, cô ăn trúng cái gì sao?!”
Hắn đút cô ăn còn nghe được, muốn hắn đút đứa chết tiệt kia ăn kem?! Có lầm hay không. Hắn Lệ Tước Phong là bảo mẫu sao?!
“Tính tình của anh có thể tốt một chút hay không?” Giọng điệu Cố ŧıểυ Ngải càng trở nên lạnh nhạt.
“Tính tình tôi tốt lắm rồi!” Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi nói, nếu đổi là người khác hắn đã sớm đem ly kem ném lên mặt người đó rồi.
Cũng chính vì cô là Cố ŧıểυ Ngải, làm cho hắn một lần lại một lần kiềm chế tính tình của mình lại.
Cái cô này còn sợ hắn tính tình không tốt!
“ŧıểυ Vương, ngoan, qua ngồi với chú đi.” Cố ŧıểυ Ngải dỗ ŧıểυ Vương với vẻ mặt không tình nguyện.
Cô muốn biết Lệ Tước Phong có thể chung sống với một đứa con nít hay không...... Muốn biết Lệ Tước Phong có thể đóng tốt vai trò của người cha hay không.
“Không cần, không cần, con muốn ngồi với chị.” ŧıểυ Vương sợ hãi liều mạng lui trốn vào trong lòng cô.
Lệ Tước Phong thấy thế nhất thời lại khó chịu, “ŧıểυ tử thúi, xem còn dám trốn trong lòng cô ấy nữa thử xem! Cút qua đây cho ta!”
Nhỏ như vậy đã sỗ sàng, lớn lên còn thế nào.
Phụ nữ của hắn có thể làm cho người khác được lợi sao?!
Cố ŧıểυ Ngải cúi đầu tiến đến bên tai ŧıểυ Vương nhỏ giọng nói, “Không có việc gì, chú ấy chỉ là hổ giấy thôi, đi qua gọi một tiếng chú, chú ấy sẽ không tức giận nữa đâu.”
“Còn chưa cút lại đây! Không muốn ăn có phải hay không?!” Lệ Tước Phong trừng mắt hai người đang nói thầm thì, hận đến nỗi nghiến răng kêu ken két.
“Lệ Tước Phong, anh có thể kiềm chế tình tình một chút hay không!”
ŧıểυ Vương sợ hãi đến nỗi run rẩy, gian nan đi thong thả bước đến trước mặt Lệ Tước Phong, sợ hãi nhìn mặt hắn nổi giận đùng đùng, nói một cách yếu ớt, “Chú Lệ.”
Khuôn mặt Lệ Tước Phong lại đen lại, “Kêu cô ấy bằng chị, lại kêu ta bằng chú sao?!”
Bộ dáng Lệ Tước Phong làm cho Cố ŧıểυ Ngải thiếu chút nữa cười ra tiếng, cái tên này...... Ngay cả điều này cũng so đo sao?!
“Con...... con luôn luôn đều gọi người như vậy.” ŧıểυ Vương làm một bộ dáng bụm miệng lại muốn khóc, là mẹ bảo nó xưng hô như vậy mà, tại sao ông chủ của mẹ lại hung dữ như vậy chứ......
“Vậy ngươi kêu cô ấy là cô cho ta!” Lệ Tước Phong chỉ vào Cố ŧıểυ Ngải nói, ganh đua cự kỳ.
“Lệ Tước Phong......” Cố ŧıểυ Ngải không khỏi lên tiếng, “Chỉ là cách xưng hô mà thôi......”
“Có kêu không?!” Lệ Tước Phong so đo cùng với một đứa con nít.
ŧıểυ Vương là một đứa nỏ rất thật thà, cho dù bị Lệ Tước Phong dọa đến như vậy, vẫn dũng cảm nói, “Nhỏ tuổi phải gọi bằng chị chứ không phải cô.”
“Phốc......”
Cố ŧıểυ Ngải lập tức cười ra tiếng.
Sắc mặt Lệ Tước Phong đen như đáy nồi, chuyển mắt trừng cô, “Cố ŧıểυ Ngải, cô có vẻ rất vui vẻ?!”
Lệ Tước Phong sắp nổ tung rồi...... Không thể chọc nữa.
“Anh so đo với một đứa con nít làm cái gì?” Cố ŧıểυ Ngải thu lại nụ cười, chỉa chỉa ly kem đâu trước mặt hắn, “Này, đút nó ăn đi, còn tiếp tục như vậy nữa bộ anh muốn giữ con của thư ký Vương cả ngày sao?”
Đút nó!
Giữ một đứa con nít cả ngày? Còn không bằng trực tiếp lấy khẩu súng bắn hắn đi.
Nhưng Lệ Tước Phong đối với một phụ nữ, một đứa bé có muốn phát hỏa cũng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nghẹn thành nội thương.
“Ăn đi!” Lệ Tước Phong chuyển mắt trừng ŧıểυ Vương đầy nước mắt bên cạnh, cậy mạnh múc một muỗng kem liền đẩy tới miệng ŧıểυ Vương.
“Đừng...... Ô ô......” ŧıểυ Vương bị nhét mạnh vào miệng một muỗng kem to khó nuốt cực kỳ......
“Nó vẫn còn nhỏ, anh đút nó ăn nhiều như vậy sao được chứ?!” Cố ŧıểυ Ngải nhíu nhíu mày, nghiêm túc hỏi, “Lệ Tước Phong, có thực là anh rất ghét con nít hay không?”
Hắn đối với con nít ngay cả một chút kiên nhẫn đều không có.
Bảo Bảo trong bụng của cô có thể được tình thương của cha sao?
Cô cũng không muốn đứa nhỏ tương lai cùng Lệ Tước Phong ở chung...... Lệ Tước Phong giống như cha hắn vậy......
Ba bạo hành con, đánh con đến gãy xương, con vẫn không thể hé răng, quan hệ cha con như vậy rất dị thường, làm cho người ta nhìn thấy sẽ không rét mà run.
“Loại con nít thế này có thể làm cho người ta thích sao? Khóc sướt mướt.” Lệ Tước Phong oán hận trừng mắt ŧıểυ Vương, nhưng động tác tay lại nhẹ nhàng, chỉ mυ"ŧ một muỗng kem nhỏ đưa tới bên miệng ŧıểυ Vương, “Ăn đi!”
......
ŧıểυ Vương không dám có câu oán hận liền ăn vào.
“Lệ Tước Phong, thái độ của anh có thể tốt một chút không.” Cố ŧıểυ Ngải còn đang sữa chữa Lệ Tước Phong, ý đồ làm cho hắn kiên nhẫn một chút đối với con nít, có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.
Lệ Tước Phong hô hấp cực kỳ nặng nề, ánh mắt giống như muốn giết người, nhưng động tác đút kem lại càng ngày càng ôn hòa, không thô lỗ giống ngay từ đầu......
Động tác của Lệ Tước Phong nhẹ nhàng hơn, ŧıểυ Vương dần dần cũng can đảm hơn, không sợ hãi Lệ Tước Phong như vậy nữa, hắn đút tới muỗng kem nào liền ăn muỗng kem đó.
Thấy bên miệng ŧıểυ Vương dính kem, Lệ Tước Phong ghét bỏ cầm lấy khăn giấy xoa xoa bên miệng nó, dùng sức lau.
“Đau......”
ŧıểυ Vương bị đau nhíu mày, Lệ Tước Phong đành phải mềm mỏng hơn.
......
Cố ŧıểυ Ngải yên lặng nhìn Lệ Tước Phong, trong mắt có ý vừa lòng thản nhiên cười, dấu diếm dấu vết, lẳng lặng thưởng thức hình ảnh trước mắt.
Kỳ thật chỉ cần Lệ Tước Phong chịu làm, hắn có thể làm rất khá...... Thật không rõ vì sao hắn lại có thói quen quát tháo người khác như vậy.
Muốn ăn trên ngồi trước sao?
Cố ŧıểυ Ngải cầm túi khoai tây đưa cho ŧıểυ Vương ăn, ŧıểυ Vương đã quên đi cái khác, vui vẻ ăn một miếng khoai tây, một ngụm kem, trong tay còn cầm Hamburg liếʍ tương salad.
Rất nhanh, ŧıểυ Vương ăn đến khuôn mặt thỏa mãn tươi cười.
“ŧıểυ Vương, ăn nhiều như vậy là đủ rồi, ăn nhiều sẽ đau bụng lắm.” Cố ŧıểυ Ngải nói, không cho ŧıểυ Vương ăn nhiều loại thực phẩm Fastfood này, liếc liếc mắt nhìn cái núi nhỏ đồ ăn trên bàn một cái, không khỏi thở dài.
Chọn nhiều như vậy...... Xử lý như thế nào đây?
“Răng rắc ——”
Tiếng máy chụp ảnh vang lên ở một bên.
Cố ŧıểυ Ngải chuyển mắt qua nhìn, chỉ thấy một nữ nhân viên bán hàng trong tay cầm máy ảnh lấy một ảnh chụp ra đưa cho cô, vẻ mặt tươi cười nói, “Tiên sinh, phu nhân, anh chị rất hòa hợp, vốn là cửa hàng đang thu thập hình ảnh hạnh phúc tại KFC, dán trên tường đối diện kia để khách thưởng thức, ảnh chụp này cũng lưu lại cho anh chị làm kỷ niệm.”
“Không cho phép dán lên!” Lệ Tước Phong lập tức từ chối.
Nữ nhân viên bán hàng sửng sốt, lập tức cười làm lành nói, “Đương nhiên, đương nhiên, khách không muốn, chúng tôi chắc chắn là không dán lên, ba vị từ từ ăn.”
Nói xong, nữ nhân viên bán hàng liền nhanh nhẹn rời đi.
Cố ŧıểυ Ngải cầm ảnh chụp vừa chụp, cô duỗi thẳng tay đút ŧıểυ Vương ăn khoai tây, ŧıểυ Vương ăn đến tươi cười rạng rỡ.
Chỉ có Lệ Tước Phong một tay cầm ly kem một tay cầm khăn giấy lau miệng cho ŧıểυ Vương, sắc mặt thật không tốt, mắt u ám lại không được tự nhiên, hoàn toàn như là bị người ta dùng súng chỉ vào đầu ép buộc vậy......
Điều này cũng gọi là một nhà hạnh phúc sao?!
Trên mặt Lệ Tước Phong rõ ràng viết: bị buộc đến KFC......
“Chị, em muốn đi toilet!” ŧıểυ Vương đột nhiên buông Hamburg xuống nói.
“Kêu là cô!” Lệ Tước Phong tức giận gầm nhẹ, tại sao đứa nhỏ này lại ngu xuẩn như vậy, tại sao dạy không được chứ!
Hắn là chú, Cố ŧıểυ Ngải là chị, vậy hắn Lệ Tước Phong thành trưởng bối của Cố ŧıểυ Ngải sao? Hắn chỉ 26 tuổi, cũng không phải là 62 tuổi! Lại hiển nhiên già hơn nhiều so với Cố ŧıểυ Ngải như vậy?!
ŧıểυ Vương nhìn Cố ŧıểυ Ngải bướng bỉnh thè lưỡi ra, nhanh chóng từ trước mặt Lệ Tước Phong chui đi ra ngoài.
Cố ŧıểυ Ngải nhìn thoáng qua Lệ Tước Phong vẫn ngồi bất động, “Tại sao anh không đi?”
“Vì sao tôi phải đi?”
“Nó mới năm tuổi thôi, anh để nó đi toilet một mình sao?” Cố ŧıểυ Ngải nhíu mi.
“Vì sao năm tuổi không thể đi toilet một mình?!” Thật kỳ lạ, năm tuổi cái gì cũng đều nên biết, đến cả đi toilet cũng không biết sao?!
“Vậy cũng phải trông chừng nó, anh không đi thì tôi đi.” Cố ŧıểυ Ngải lạnh lùng nhìn hắn, từ trước bàn đứng lên.
Lệ Tước Phong lập tức đứng lên đè cô xuống, lạnh lùng hạ giọng nói, “Cô muốn vào toilet nam sao?! Cô ở đây chờ cho tôi! Chờ tôi trở lại!”
Chết tiệt.
Vì sao hắn phải dẫn một đứa bé năm tuổi đi ăn KFC chứ?!
Bây giờ còn muốn dẫn một đứa bé năm tuổi đi toilet?! Gặp quỷ rồi!
“Trông chừng nó cẩn thận đó.”
Cố ŧıểυ Ngải nói, nhìn Lệ Tước Phong đuổi theo ŧıểυ Vương, một cao một thấp, một lớn một nhỏ...... thực sự có chút cảm giác giống cha con.