Vương Lai Phúc đứng lặng, hơi thở nặng nề. Một ý nghĩ độc ác chợt nảy ra.
Hắn cười lạnh: “Thứ gì cũng cho sao?”
Lưu Tuấn Hà gật đầu lia lịa, thề thốt: “Cái gì cũng cho, dám nói dối là trời đánh chết!”
“Được lắm.” Vương Lai Phúc lau vết máu trên mặt, giọng nham hiểm: “Vậy kêu vợ anh là Lý Xảo đến đây đi. Trước mặt anh, để tôi ‘nếm’ thử cô ấy. Như thế, hai bên xem như huề.”
Lưu Tuấn Hà có vợ là Lý Xảo - người đàn bà nổi tiếng xinh đẹp nhất nhì trong thôn.
Nghe nói trước khi lấy chồng, ở nhà mẹ đẻ bên thôn kế, cô ấy từng được gọi là hoa khôi trong thôn.
Trong đầu Vương Lai Phúc nghĩ rất rõ: nếu hôm nay có thể chiếm đoạt được vợ đẹp của Lưu Tuấn Hà thì chẳng những không thiệt hại gì mà còn coi như báo thù. Bởi Lý Xảo ngày thường vốn kiêu kỳ, nhìn đàn ông chỉ bằng nửa con mắt, những gã mặt mũi xấu xí, thô kệch như hắn trong mắt cô ấy chẳng khác gì cục đất cả.
Hắn nhớ lại một buổi trưa mùa hè, khi đang lom khom bẻ ngô trên đồng, từng tận mắt thấy Lý Xảo và cán bộ thôn mới nhậm chức vụng trộm ân ái ngay ngoài bãi đất. Ban ngày ban mặt, hai người quấn lấy nhau, tiếng kêu lả lơi của cô ấy làm hắn lửa nóng bừng bừng. Đôi gò ngực trắng muốt căng tròn, thân hình uyển chuyển như rắn nước, tiếng rêи ɾỉ hoang dại ấy khiến chân hắn khi đó cũng mềm nhũn.
Sau khi hai kẻ kia xong việc, hắn lén bám theo Lý Xảo, nhưng bị cô ấy phát hiện. Hắn hắc hắc cười, ngỏ lời: “Cho tôi hưởng một lần, tôi đảm bảo sẽ không nói chuyện em vụng trộm với lão kia cho chồng em biết.”
Không ngờ Lý Xảo phun thẳng một ngụm nước miếng vào mặt hắn, kiêu ngạo quát: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à! Có nhìn lại cái mặt đen thui của anh không? Anh muốn nói với ai thì nói, tôi chẳng thèm quan tâm! Nhưng nếu anh dám hé răng, cẩn thận kẻ khác cho anh què chân đấy! Anh ấy là bà con của trưởng đồn công an trên trấn, bắt anh vào ngục chỉ là chuyện nhỏ!”
Vương Lai Phúc sợ tái mét, lùi mấy bước, trong lòng lửa tà dục vừa bùng đã tắt nửa phần. Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm vào bộ ngực căng đầy của cô ấy, nuốt nước bọt đánh ực rồi run run nói: “Thế thì… cho tôi sờ một cái thôi cũng được.”
“Cút!” Lý Xảo lạnh giọng mắng, còn giả bộ định kêu người.
Vương Lai Phúc hoảng hồn, vội chui tọt vào ruộng ngô.
Chuyện ấy đã xảy ra từ lâu nhưng đến nay vẫn như cái gai cắm trong tim hắn, không dám kể với ai. Nhớ lại ánh mắt khinh khỉnh khi đó của Lý Xảo, hắn đến tận bây giờ vẫn tức nghẹn. Hôm nay chính là cơ hội để phát tiết tất cả, nhất định phải nghiền nát cơn hỏa ức đó trên thân thể cô ấy, không thì không cam lòng!
“Anh mau gọi vợ Lý Xảo của anh đến đây đi. Trước mặt anh, để tôi làm cô ấy một hồi. Chỉ cần anh đồng ý thì chuyện anh với vợ tôi cũng xem như xóa bỏ!” Vương Lai Phúc lặp lại.
Lưu Tuấn Hà nghe xong sững người, rồi ngập ngừng hỏi: “A… Anh nói thật chứ?”
Vương Lai Phúc nhếch mép cười: “Nếu không phải thật thì tôi nhận họ anh, gọi anh bằng ông nội cũng được! Không tin, sau này cứ việc ngủ với vợ tôi, tôi tuyệt đối không ngăn cản!”