Vương Lai Phúc đưa con trai lên thị trấn học bổ túc, mãi đến chiều hơn bốn giờ mới trở về.
Thực ra hôm nay hắn hoàn toàn có thể ở lại thành phố thêm một đêm rồi mới quay về, nhưng sau khi hỏi giá nhà trọ, hắn lại tiếc tiền, bữa trưa cũng không dám ăn, chỉ cắm đầu thúc giục, mong sớm đặt chân về nhà.
Từ thị trấn về thôn chỉ chừng năm, sáu dặm đường. Hắn được một người đồng hương chở nhờ bằng xe ba bánh, đến gần đầu thôn, chỗ bờ đập mới xuống xe. Nói lời cảm ơn xong, vừa đứng vững trên đất, bụng hắn đã réo lên ùng ục.
Mặt trời nghiêng về tây, hắn bèn ngồi nghỉ bên bờ ruộng, rút mấy cây lạc sống nhai tạm cho đầy bụng. Tuy đã sang tiết Lập Thu nhưng hơi nóng cuối mùa vẫn hầm hập khiến người ngứa ngáy khó chịu. Ăn xong, hắn lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi tiếp tục bước nhanh về phía nhà mình.
Ngôi nhà của hắn chỉ là ba gian xây bằng đá, sân cũng vây bằng tường đá. Nhìn thoáng qua đã thấy rõ cuộc sống của gia đình này chẳng hề khá giả.
Đứng trước cổng lớn, Vương Lai Phúc ngó quanh không thấy ai mới nhón chân lấy chìa khóa giấu trên khe đá phía đầu cổng, mở khóa đi vào. Trong sân, con chó mực ngẩng đầu sủa vài tiếng rồi thôi. Chiếc xe ba bánh vẫn dựng ở đó, chứng tỏ vợ hắn là Trần Chiêu Đệ đang ở nhà. Hắn tiện tay ném một nắm cỏ xanh vào chuồng trâu, lại thấy cửa buồng khóa trái, không khỏi lầm bầm: “Mụ đàn bà chết tiệt này, ban ngày ban mặt sao lại chui rúc trong buồng làm gì không biết? Cứ như có chuyện mờ ám gì vậy.”
Hắn cởi phăng chiếc áo ướt đẫm mồ hôi để lộ bờ ngực rắn chắc, vắt lên tay lái xe rồi lập tức tiến về phía cửa.
Chân vừa đặt lên bậc thang, cả người hắn khựng lại. Từ trong phòng vọng ra tiếng rên khe khẽ của đàn bà - chính là giọng Trần Chiêu Đệ, hắn quen thuộc đến từng nhịp thở, bởi lẽ mỗi lần ân ái trên giường, cô đều như thế.
Ban đầu, Vương Lai Phúc còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩn người giây lát. Nhưng ngay sau đó, âm thanh da thịt va đập chan chát truyền ra khiến mắt hắn đỏ ngầu.
“Mụ đàn bà thối tha dám cắm sừng tôi ngay trong nhà! Là cái thằng mất dạy nào dám trèo lên người đàn bà của tao vậy?”
Hắn run lên bần bật, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, suýt nữa đá tung cửa. Nhưng nghĩ thế nào lại kìm lại, cắn môi vòng ra cửa sổ gian tây, khẽ đẩy khung gỗ rồi chui vào.
Len lén bước tới phòng ngủ, cánh cửa chỉ khép hờ, tiếng dâm thanh trộn lẫn vẫn dồn dập vọng ra.
“Chiêu Đệ, anh… anh có làm em sướиɠ không?”
Trần Chiêu Đệ rêи ɾỉ, giọng đứt quãng: “Ừm… thoải mái… sâu thêm, sâu thêm chút nữa…”
Người đàn ông kia hừ hừ, như dồn hết sức lực, tiếng thân thể va chạm càng dữ dội.
“Chiêu Đệ, em thấy anh làm em sướиɠ hơn, hay chồng em làm em sướиɠ hơn?”
“Ư… Ưm… anh… anh làm… thoải mái… A…”
Cô hét lên một tiếng cao vút, chiếc giường gỗ kẽo kẹt như muốn gãy vụn.
Hai mắt Vương Lai Phúc trợn trừng, giận dữ bốc lên tận óc. Hắn đá tung cửa, xông vào, lao thẳng lên giường tung một cú đấm trời giáng xuống gã đàn ông trần truồng.
“Đồ khốn! Dám đụng đến vợ tao à? Hôm nay tao không đánh chết mày thì tao không còn là tao nữa!”