Đêm khuya.
Trong phòng ngủ, người đẹp có dung mạo quyến rũ và thân hình nóng bỏng đang say ngủ. Tô Tình Tình chỉ cảm thấy mình đang ngủ rất mê man thì dường như có một bàn tay to ấm áp đang lướt đi trên người, cô bất giác rên lên một tiếng: “Chồng ơi…”
Màn đêm quá tối, trong phòng không bật đèn, Tô Tình Tình vẫn chưa nhìn rõ người trước mặt, chỉ gọi một tiếng “chồng” theo thói quen, nhưng chồng cô hôm nay hình như có gì đó sai sai thì phải?
Cô khẽ lẩm bẩm, định đưa tay đẩy vật nặng đang đè trên người ra, kết quả tay còn chưa chạm tới người đã bị giữ chặt cổ tay.
Bàn tay ấy rất lớn, một tay có thể nắm trọn cả hai cổ tay cô, giữ chúng lại với nhau rồi giơ cao quá đầu.
Tô Tình Tình vẫn còn ngái ngủ, chưa kịp nhìn rõ người trước mặt thì mắt đã tối sầm, bàn tay kia che mắt cô rất chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua mí mắt truyền đến, cô lại nghi hoặc hỏi: “Ư… Chồng ơi, là anh phải không…”
Lúc này, người đàn ông xuất hiện trong phòng cô chỉ có thể là chồng mình thôi, nhưng không hiểu sao Tô Tình Tình lại cảm thấy có chút xa lạ, một cảm giác mà cô chưa từng trải qua với chồng mình.
Gã đàn ông trên người không biết lấy từ đâu ra một chiếc bịt mắt, không phải loại thông thường dùng để ngủ mà trông giống dụng cụ tình thú chuyên dụng hơn, cứ thế nhân lúc Tô Tình Tình còn đang mơ màng mà đeo lên mắt cô.
“Chồng ơi?” Tô Tình Tình bất an gọi thêm một tiếng, hai tay quờ quạng khắp nơi, đến khi cẩn thận cảm nhận lại, cô đột nhiên nhận ra: “Ai đấy?”
“Anh không phải chồng tôi.”
Gã đàn ông vẫn không trả lời thắc mắc của Tô Tình Tình, chỉ đè trên người cô và cười khẽ, giọng nói trầm thấp phiêu đãng bên tai cô, hơi nóng phả vào vành tai Tô Tình Tình: “Chồng em không nói với em sao?”
Triệu Trường Hoài nương theo ánh trăng, cẩn thận thưởng thức thân thể mềm mại non nớt, lả lướt đang bị mình đè dưới thân. Bàn tay to ấm áp càng thêm ngang ngược lướt đi trên người Tô Tình Tình, trượt qua làn da mịn màng trên gương mặt cô, đi xuống dưới, đến chiếc cổ thon dài, rồi ngay lập tức chụp lấy cặp ngực tròn trịa trắng nõn trước ngực.
“Chính chồng em chủ động tìm tôi đến đây để làm em đấy.” Giọng Triệu Trường Hoài trầm thấp khàn khàn đầy từ tính khó tả, trong giọng nói còn có vẻ hả hê khó giấu.
Tự mình đội nón xanh cho mình thì không nhiều lắm.
Triệu Trường Hoài vẫn nhớ rõ vẻ hưng phấn của Trần An Bình khi tìm đến mình và bảo hắn tới làm vợ anh.
Xúc cảm xa lạ này ẩn chứa sự hưng phấn và kɧoáı ©ảʍ của cơ thể khiến Tô Tình Tình lập tức phản ứng lại.
Ngủ quá lâu, đầu óc choáng váng, suýt nữa đã quên mất chuyện này. Mấy hôm trước chồng cô có bàn với cô chuyện đổi vợ, tức là tìm một cặp vợ chồng khác để trao đổi bạn tình, qua đó trải nghiệm lạc thú tìиɧ ɖu͙©. Lúc ấy cô còn tưởng chồng mình nói đùa.