Ngụy Thành Huy biết mình nói sai, liền ôm lấy bả vai Khương Diệp xin lỗi.
Khương Diệp không để ý tới hắn, cô chỉ nói mình sắp trễ giờ đi làm nên đẩy hắn ra và đi ra ngoài. Hai người mới ra tới cửa thì gặp Lộ Du Hi, lúc này cô ta mới rời khỏi giường, trên người còn mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, trên tay cầm bọc rác.
Sắc mặt Ngụy Thành Huy tối sầm, đi tới trước mặt cô ta: “Em mặc như vậy ra ngoài bỏ rác à?”
“Ừm.” Lộ Du Hi dụi dụi mắt: “Em đói bụng.”
“Anh đi mua cho em..." Ngụy Thành Huy vừa nói xong, mới nhận ra Khương Diệp còn ở bên cạnh, vội vàng nói với Khương Diệp: “Nếu không em đợi anh..."
Bùi Chinh làm bánh sandwich, nhưng chỉ làm một phần, Khương Diệp không muốn cướp phần của Lộ Du Hi nên cô không ăn. Nghĩ kĩ lại, rõ ràng Lộ Du Hi biết Bùi Chinh làm cái sandwich này cho cô ta ăn, nhưng cô ta lại giả vờ như mình không thấy, lại còn bày ra cái màn trà xanh như vậy trước mặt cô.
Có lẽ cô ta cho rằng Khương Diệp sẽ tức giận, ghen tị, nhăn nhó trước mặt Ngụy Thành Huy. Nhưng tất cả phản ứng đó đều sẽ vô dụng, rồi Lộ Du Hi sẽ lôi kéo Ngụy Thành Huy rời đi trước mặt cô. Nói tóm lại, Khương Diệp sẽ bị bẽ mặt.
Nhưng cô ta đã sai.
Sau khi được cô ta nhắc nhở như vậy, Khương Diệp liền đi thẳng vào nhà cô ta, cũng không thay giày, lấy bánh sandwich trên bàn ăn rồi quay lại nói: “Xin lỗi, tôi quên cầm đi.”
Lộ Du Hi không ngờ Khương Diệp lại có phản ứng như vậy, cô ta sững sờ tại chỗ. Chờ sau khi Khương Diệp nhấn thang máy đi xuống lầu, cô ta mới mỉm cười với Ngụy Thành Huy: “Hình như... vợ anh không thèm quan tâm đến anh.”
Sắc mặt Ngụy Thành Huy thực sự rất khó coi, hắn nhìn đồng hồ, nói: “Anh sắp muộn rồi, đi trước."
Hắn không trả lời câu hỏi của Lộ Du Hi, bởi vì trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Trái tim Khương Diệp giống như cục đá, cảm xúc quanh năm suốt tháng không dao động, cho dù Ngụy Thành Huy có nói cho cô biết sự thật, cô cũng không lớn tiếng náo loạn, chỉ gật đầu nói: “Em biết rồi."
Cô không giống như Lộ Du Hi làm nũng giận dỗi với người khác, từ đầu đến cuối cô đều sống trong thế giới của riêng mình, mỗi ngày đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, sau khi tan làm đến ŧıểυ khu chăm sóc mèo hoang, còn sẽ cùng bọn trẻ trong siêu thị đọc truyện thiếu nhi, Ngụy Thành Huy không tài nào hiểu nổi. Có lúc hắn gọi điện thúc giục cô về nhà, nhưng cô cũng không nhanh không chậm, hắn còn tưởng cô bận công việc, nhưng sau đó mới biết cô đang cho cá vàng ở hồ nước trong ŧıểυ khu ăn.
Trước kia hắn cho rằng, cưới vợ phải giống như Khương Diệp vậy, thông minh và kiên định. Sau này khi gặp được Lộ Du Hi, hắn được ỷ lại, lúc này hắn mới nhận ra cuộc sống của mình còn thiếu loại gia vị này.
Khương Diệp quá trưởng thành rồi.
Cô khiến thế giới của mình trở nên an nhàn và bình yên, giống như một bức tranh thơ mộng, nhưng trong bức tranh này lại không có hắn.
Khương Diệp ăn xong bánh sandwich, cô đã gửi tin nhắn cho Bùi Chinh: [Ăn rất ngon, cảm ơn.]
Bùi Chinh trả lời: [Không có gì.]
Khương Diệp không thích nói chuyện phiếm, đọc xong tin nhắn trả lời liền tắt điện thoại, bắt đầu bận rộn. Cô từng làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, bên trong mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp, nói chuyện quanh co lòng vòng, mỗi người ai cũng đều cố gắng để được thăng chức. Mỗi buổi sáng cô thức dậy đều cảm thấy mệt mỏi, vì thế cô đã gửi đơn xin nghỉ việc qua email, ngày hôm sau liền đến hiệu sách quen thuộc để xin việc.
Hiệu sách có quy mô không lớn, trên dưới hai tầng, tổng cộng có 210 mét vuông. Trước đây, bà chủ chỉ một mình quản lý cửa hàng cũng vẫn xoay xở được, dù sao thì số người đến mua sách dù có đông đến đâu cũng không đến mức phải xếp hàng.
Sau đó, bà chủ có thai và sinh em bé, bận rộn chăm sóc đứa trẻ, không thể một mình lo liệu quá nhiều việc, nên đã thông báo tuyển một nhân viên bán hàng. Khương Diệp là người thứ năm đến nộp đơn xin việc, lại còn là một khách hàng thường xuyên đến hiệu sách nên bà chủ nhà đã tuyển cô mà không hề do dự.
Một mặt vì Khương Diệp lớn lên xinh đẹp, tính tình hiền lành ôn hòa, tỉ mỉ trong công việc, mặt khác Khương Diệp thích sách, cô có thể đưa ra lời khuyên dựa trên sở thích của nhiều người khác nhau.
Khi không có ai xung quanh, cô sẽ ngồi trên ghế đọc sách, an an tĩnh tĩnh, giống như một bức tranh.
Vừa đến năm giờ rưỡi, Khương Diệp thu dọn đồ đạc tan tầm, đi đến siêu thị mua một túi táo, rồi bắt taxi đến viện dưỡng lão.
Mặc dù ba mẹ cô đã ly hôn từ lâu, nhưng ông bà cô lại rất yêu thương Khương Diệp. Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, họ đều gọi điện cho mẹ Khương Diệp, hỏi có thể đưa cô về nhà vài ngày hay không. Mẹ Khương Diệp lần nào cũng đều đồng ý, bởi vì bà ấy bận rộn yêu đương, căn bản không muốn chăm sóc Khương Diệp.
Hầu hết ký ức tuổi thơ của Khương Diệp đều đẹp đẽ, tình yêu thương từ ông bà đã bù đắp những gì cô thiếu, chỉ là tình yêu thương này không kéo dài được lâu. Khi cô học năm nhất trung học, bà cô đột ngột qua đời vì bệnh nhồi máu cơ tim. Khi cô học năm ba trung học, còn chưa tốt nghiệp, ông của cô mắc chứng bệnh Alzheimer.
Lúc ông ấy ra ngoài mua đồ đã quên đường về nhà, người ta liền gọi vào số liên lạc khẩn cấp là số của Khương Diệp.
Lẽ ra cô nên học ở một trường học tốt hơn, nhưng lại chọn một trường đại học địa phương vì ông mình.
Vào lúc sáu giờ tối thứ tư mỗi tuần, y tá sẽ đưa Khương Thắng Hỉ ra ngoài, đi qua hành lang dài đến bãi cỏ của viện dưỡng lão. Khương Diệp đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một quả táo, giống như lúc mỗi lần gặp nhau, cô luôn hỏi ông ấy: “Ông có nhớ cháu là ai không?"
Khương Thắng Hỉ nhìn cô hồi lâu, cau mày hỏi: "Cô là ai?"
Khương Diệp nhét quả táo vào tay ông ấy: “Cháu là y tá mới.”
Mỗi lần tới cô sẽ tạo ra một danh tính mới, chưa bao giờ nói cô là cháu gái của ông ấy.
Cũng không gọi ông ấy là ông nội.
Nhưng mỗi lần Khương Thắng Hỉ đều nhét quả táo vào túi, nói sẽ để lại cho cháu gái, trong lòng Khương Diệp lại cảm thấy chua xót.