Họ cũng đã từng chào hỏi trước đây rồi, dù sao thì cũng sống ở phía đối diện nhau.
Nhà của Khương Diệp từng bị mất nước một lần, nên cô đã chạy đến mượn nhà vệ sinh một chút. Khi đó hai người hoàn toàn xa lạ, cô tưởng Lộ Du Hi đang ở nhà, nhưng không ngờ người đang ở nhà lại là Bùi Chinh.
Cô vội vàng dùng nhà vệ sinh xong rồi rời đi, Bùi Chinh còn gửi số điện thoại của dịch vụ sửa chữa cho cô. Sau hai người lại gặp nhau trong thang máy, chỉ gật đầu qua loa, thậm chí còn không chào hỏi.
“Còn lại một món thôi, mời ngồi một lát.” Bùi Chinh chào hỏi xong rồi bật lửa lên, dường như anh rất thích nấu ăn, trên bàn ăn có bốn món ăn, mỗi món đều được trình bày đẹp mắt.
“Vốn định gọi một vài món ăn ở bên ngoài.” Lộ Du Hi rót rượu đỏ ra ly: “Nhưng lại nghĩ đến việc tiếp đãi khách như thế này không được tốt lắm, cho nên Lão Bùi đã tự mình nấu ăn, đồ anh ấy nấu rất ngon.”
“Học ở nhà hàng à?” Ngụy Thành Huy chỉ vào đĩa cà rốt khắc hoa trên đĩa: “Tay nghề này chắc hẳn phải là đầu bếp.”
“Tém tém lại đi.” Lộ Du Hi mỉm cười vui vẻ.
Không khó để tưởng tượng rằng hai người họ lại hạnh phúc như vậy khi ở không gian riêng.
Khương Diệp dời tầm mắt nhìn căn phòng, lần trước cô tới khá vội vàng nên cũng không quan sát kỹ. Sở thích của Bùi Chinh rất rõ ràng, màu xám đơn giản, không có những bức tranh hay đồ trang trí phức tạp trên tường, sô pha cũng có màu đơn sắc giống như chính anh ấy, có phong cách rất cổ điển.
“Đợi lâu rồi.” Bùi Chinh đặt món ăn cuối cùng xuống, cởi tạp dề ra rồi bước tới ngồi xuống.
Lộ Du Hi cầm ly rượu lên cụng ly với mọi người: “Chúng ta uống một ly nào!”
Khương Diệp nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly đế cao, cô khẽ lắc ly, ngửa đầu lên rồi nhấp vào miệng.
Lộ Du Hi thật sự nói rất nhiều, toàn bộ quá trình Khương Diệp nghe cô ta nói không ngừng về những chuyện kỳ quái mà cô ta đã gặp phải ở Châu Âu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sẽ thấy Bùi Chinh im lặng thưởng thức rượu, dường như anh không hề nghe Lộ Du Hi nói chuyện, chỉ nghiêm túc nếm thử món ăn của mình, thậm chí còn đưa tay nắn thẳng củ cà rốt khắc hoa của mình khi Ngụy Thành Huy vô tình làm méo lúc gắp rau.
Vợ của mình thì trò chuyện cười đùa với người đàn ông khác, với tư cách là một người chồng lại chỉ quan tâm đến việc củ cà rốt khắc hoa của mình có bị méo hay không.
Khương Diệp cảm thấy khó hiểu rồi mỉm cười.
Nhất thời, mọi người ngẩng đầu lên nhìn cô, Lộ Du Hi cười nói: “Chị cũng cảm thấy buồn cười à? Ha ha ha, khi đó em còn cười đến mức chảy nước mắt.”
Khương Diệp bất đắc dĩ cong môi lên.
Cô có chút mệt mỏi, không muốn chơi trò của người trưởng thành kiểu tôi tốt, bạn tốt, mọi người đều tốt của bọn họ nữa.
Nhưng tối nay chắc chắn không chỉ có hoạt động ăn uống không thôi.
Sau khi ăn xong, Bùi Chinh vào phòng bếp dọn dẹp bát đĩa, Lộ Du Hi để Ngụy Thành Huy và Khương Diệp ngồi trên ghế sô pha và chọn một bộ phim hay. Một mình Khương Diệp xiêu vẹo dựa vào chiếc ghế sô pha đơn nhìn hai người bọn họ tựa đầu vào nhau xem điện thoại, thỉnh thoảng Lộ Du Hi sẽ mỉm cười và vỗ một cái vào cánh tay của Ngụy Thành Huy, mà Ngụy Thành Huy thì vẫn tiếp tục cười.
Khương Diệp chưa bao giờ phát hiện Ngụy Thành Huy còn có một mặt như vậy, rõ ràng là một người đàn ông đã ngoài ba mươi, nhưng lại mỉm cười như một cậu bé.
Chẳng trách, đàn ông càng lớn tuổi thì lại càng thích tìm những người trẻ tuổi, quả nhiên những cô gái trẻ sẽ khiến những người đàn ông già tìm lại chính mình lúc trẻ.
Khương Diệp đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì đã không thấy Ngụy Thành Huy và Lộ Du Hi nữa, chỉ còn Bùi Chinh ngồi trên ghế sô pha chăm chú xem phim.
Khương Diệp cũng không hỏi hai người kia đã đi đâu, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha đơn, nhìn chằm chằm màn hình.
Thực ra cô đã đoán được.
Nhưng khi nghe thấy tiếng động, lưng như bị người ta quất một cái, cả người như muốn rã rời, choáng váng, đầu óc ong ong.
Lộ Du Hi kêu rất dâm, là kiểu dâm hết sức, hoàn toàn không để ý tới chồng của mình và vợ của đối tác nɠɵạı tình đang ngồi ở bên ngoài.
“Ra ngoài không?” Bùi Chinh không tắt TV, đứng dậy rồi đi đến bên cạnh cô, có lẽ nghĩ cô đang khóc nên anh ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Khương Diệp chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi anh: “Học khắc rau củ ở đâu vậy?”