Mọi người nghe xong, lại đồng loạt nhìn về phía "Bạn cùng bàn" mà cô nói, Trần Thanh Không vốn đã đợi người khác chuyển đi không còn kiên nhẫn, bây giờ mọi người lại nhìn anh với ánh mắt trách móc, anh lạnh lùng đáp trả họ một cái nhìn, vẫn không lên giúp.
Được rồi, bây giờ mọi người đều biết mối quan hệ của họ không tốt.
Tự sướиɠ thành bài tập
Trần Thanh Không đã về nhà từ lâu, mấy ngày nay đã quen với việc Lâu Thượng nấu cơm cho anh, anh đều đúng giờ về nhà chờ nhưng hôm nay mãi không thấy Lâu Thượng có động tĩnh gì.
Anh lại lấy máy bay không người lái ra bay lên, cửa Lâu Thượng Dương Thai đóng chặt, căn bản không có ai, chẳng lẽ hôm nay cô không ở nhà? Anh thật nên hỏi cô xin số điện thoại!
Máy bay không người lái vừa bay về thì Bối Ương Ương đã vào nhà, cô theo thói quen mở cửa Dương Thai trong phòng đầu tiên, một là để thông gió, hai là xem trong giỏ treo ở Dương Thai có đồ mới không.
Tối qua anh đã nói với cô hôm nay muốn ăn cá nhưng tay cô bị thương, tối nay không muốn nấu cơm, mai là cuối tuần, mai sẽ bù cho anh một bữa thịnh soạn.
Trần Thanh Không cuối cùng cũng đợi được giỏ rung lên, anh biết cô đã động vào giỏ, anh vui vẻ chạy đến Dương Thai mở ra xem, bên trong là một thùng mì ăn liền và một chiếc máy bay giấy.
Mở máy bay giấy ra, cô nói cô bị thương nên hôm nay không nấu cơm được, còn bảo anh giúp cô mô tả một chút về cơ quan sinh dục của nam sinh và phản ứng sinh lý khi lên đỉnh.
Ha! Không nấu cơm mà yêu cầu còn nhiều thế nhưng mà, sao cô lại bị thương?
Bối Ương Ương vừa tắm xong, đang tự bôi thuốc thì tiếng chuông buộc trên sợi dây vang lên, cô biết Lâu Hạ tìm cô rồi.
Nhìn thấy câu trả lời trên giấy, cô cầm bút nhanh chóng trả lời lại.
Trần Thanh Không vẫn luôn đợi ở Dương Thai, vì anh biết cô sẽ sớm trả lời anh, nhìn chiếc giỏ trước mắt lên lên xuống xuống, anh tò mò mở tờ giấy ra.
"Không thể nào?" Anh nhìn câu trả lời trên giấy, khẽ nghi ngờ.
Trên giấy, anh hỏi cô đã xem phim cấp ba rồi sao mà không biết đàn ông cầm đồ dài như thế nào, còn nữa, cô chưa từng lên đỉnh sao? Thậm chí còn trêu chọc cô rằng không phải là còn trinh chứ!
Anh thừa nhận, khi hỏi câu hỏi này anh thực sự có ý đồ riêng.
Nhưng câu trả lời trên giấy của cô khiến anh thấy hơi buồn cười lại vừa bất lực, cô viết: Em xem phim hành động đều bị làm mờ, sách giáo khoa sinh học lại vẽ trừu tượng, căn bản không có cơ hội xem kỹ.
Câu trả lời này khiến anh thầm sung sướиɠ nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô rõ ràng không có kinh nghiệm gì, tại sao lại viết ŧıểυ thuyết có màu sắc như vậy?
Câu trả lời cô đưa ra là: Chỉ vì tò mò về lĩnh vực chưa biết mà thôi.
Nhưng cô có từng nghĩ rằng, ngoài việc tò mò sẽ giết chết con mèo thì còn có thể mất thân nữa không!
Bối Ương Ương nhìn dãy số trên tờ giấy, do dự không biết có nên thêm anh vào danh sách bạn bè không, sau khi thêm vào danh sách bạn bè, sau khi viết xong cuốn sách này, cô sẽ xóa anh ta hay không xóa, đây lại là một vấn đề.
Do dự mấy ngày, phần bình luận của độc giả xuất hiện rất nhiều lời thúc giục, bởi vì cốt truyện đã đến lúc ăn thịt, cô vẫn chưa cập nhật, những độc giả vẫn đang chờ đợi bắt đầu sốt ruột.
Tuần mới bắt đầu, Bối Ương Ương vô hồn đeo cặp đi đến Học Hiệu, gần đây cô ngày càng không chú tâm vào việc học, toàn bộ tâm trí đều đặt vào cuốn ŧıểυ thuyết cô đang viết, điều này khiến cô có chút hoảng sợ.
Lên lớp 10 cô vẫn là một học bá chăm chỉ học tập tiến bộ từng ngày, ngoài học ra cô hầu như không có việc gì khác để bận tâm.
Nhưng không biết tại sao vào kỳ nghỉ hè lớp 10, một bộ phận nào đó trong cơ thể cô dường như đột nhiên thức tỉnh, bắt đầu có hứng thú với phương diện đó.