Nếu Thanh Hề và Phong Lưu không có con trai thì con trai của tứ gia sẽ là người kế thừa tước vị Tề Quốc công. Đứa trẻ này vừa ra đời, người chịu áp lực nhiều nhất sẽ là chi trưởng, là Thanh Hề.
Lại xem ai có thể là người hãm hại Thương Nhược Văn, nhị phu nhân ư? Nhị phu nhân cũng đang có thai, việc Thương Nhược Văn mang thai không hề gây áp lực gì đối với cô ta, trừ khi cô ta rắp tâm để cả chi trưởng và chi thứ tư đều không có con trai, khi đó quyền thừa kế sẽ rơi vào tay chi thứ hai và chi thứ ba. Chỉ có điều, chi thứ ba đã có Hiên Ca Nhi và Thụy Ca Nhi của Hướng thị rồi, trừ khi chi thứ hai thủ tiêu cả hai đứa trẻ đó, nếu không cũng chỉ là công cốc. Chính vì thế, khả năng nhị phu nhân hãm hại Thương Nhược Văn không lớn lắm.
Còn về chi thứ ba, vợ chồng tam gia đều đã đi xa, Hướng thị thì càng không có lí do hại Thương Nhược Văn.
Theo phân tích này, Thanh Hề dường như là nghi can lớn nhất.
Vì chủ nhân một lòng muốn tìm rõ chân tướng nên đám người dưới cũng gấp rút làm việc. Rất nhanh sau đó, người phụ trách mang đơn thuốc đi kiểm tra đã trở về.
“Bẩm thái phu nhân, tiểu nhân đã tìm đến vài hiệu thuốc nổi tiếng nhất ở kinh thành, hỏi những thầy thuốc cao tay nhất về phụ khoa, họ đều nói phương thuốc này rất ôn hòa, không có vấn đề gì.”
Thái phu nhân gật đầu.
Người kiểm tra đồ đạc trong phòng cũng về báo lại rằng không có gì bất thường cả.
Thành ra, bã thuốc trở thành manh mối duy nhất. Quả nhiên đúng như dự đoán, bã thuốc thật sự có vấn đề. Trong bã thuốc có thêm thành phần phụ tử.
“Hôm đó ai là người sắc thuốc cho tứ phu nhân?” Viên ma ma thay mặt thái phu nhân hỏi người hầu ở Cẩm Tú viện.
“Bẩm ma ma, là nô tì.” Một hầu gái mặc áo trong màu xanh, áo khoác ngoài màu hồng trả lời.
“Đây là Lãm Nguyệt, a hoàn thân cận của tứ phu nhân, là người tứ phu nhân mang tới từ nhà mẹ đẻ.” Viên ma ma giải thích với thái phu nhân. Tạm thời có thể nhận định rằng chuyện này không liên quan gì đến Lãm Nguyệt.
“Thuốc do tự tay ngươi sắc? Trong lúc sắc thuốc ngươi có dời mắt phút nào không?” Viên ma ma hỏi tiếp.
Lãm Nguyệt hai mắt đỏ hoe, đáp: “Không ạ, nô tì luôn trông chừng rất kĩ.”
“Ngươi nghĩ kĩ lại xem, có chuyện gì kì lạ xảy ra không, chỗ phụ tử này sao có chân mà chạy vào ấm thuốc của chủ ngươi được, nếu không thì ngươi chính là kẻ tình nghi.” Viên ma ma gay gắt hỏi.
Cuối cùng, Lãm Nguyệt mới ấp úng nói: “Tối hôm trước đó, nô tì trực đêm, tứ phu nhân ngủ không ngon, tỉnh giấc mấy lần. Đến sáng hôm sau khi nô tì sắc thuốc hình như có ngủ gật một lúc, nhưng nô tì cam đoan chỉ ngủ gật trong khoảng thời gian rất ngắn. Lúc nô tì đang mơ màng thì nghe tiếng người nói chuyện ngoài sân.”
“Ai đang nói chuyện?”
“Là Băng Cầm đang nói chuyện với ai đó, đến khi nô tì mở mắt thì không thấy người kia đâu cả.”
“Bẩm thái phu nhân, người nói chuyện với nô tì lúc đó là a hoàn hầu hạ Hướng di nương, Thúy Trúc ạ.”
“A hoàn của Hướng thị chạy đến Cẩm Tú viện làm gì, mau trói nó đến đây cho ta.” Thái phu nhân nói.
“Nô tì cũng thấy kì lạ. Lúc đó Lãm Nguyệt đang sắc thuốc ở ngoài hiên, nô tì trong phòng hầu hạ tứ phu nhân. Tứ phu nhân muốn rửa tay bằng nước nóng, nô tì vừa xách thùng đã thấy Thúy Trúc cũng đang đứng ở hiên nhà. Nô tì bèn hỏi cô ta là a hoàn ở nhà nào, cô ta bảo là ở chỗ Hướng đi nương, đến rủ a hoàn của viện này là Xuân Lai đi chơi.” Băng Cầm kể lại mọi chuyện một cách rành mạch.
A hoàn Thúy Trúc bị trói nghiến như đòn bánh tét vừa bước vào phòng khách đã khóc sướt mướt, nói: “Không phải nô tì, nô tì không làm gì cả, cầu xin thái phu nhân minh xét. Tại sao nô tì phải hại tứ phu nhân chứ, hôm đó nô tì căn bản không bước chân vào Cẩm Tú Viện, hu hu hu…”
Băng Cầm và Lãnh Nguyệt đều nói chắc như đinh đóng cột rằng có người đã đến Cẩm Tú Viện, mà họ lại là tâm phúc của Thương Nhươc Văn đương nhiên không có lí do nói dối, vậy nên ai nấy đều cho rằng Thúy Trúc nói láo. Sau đó, bất luận Viên ma ma đánh mắng thế nào, Thúy Trúc vẫn khăng khăng là không làm gì, một mực kêu oan. Viên ma ma hết cách, đành phải nhốt Thúy Trúc vào phòng chứa củi.
Sau đó Viên ma ma lại đích thân dẫn người đến phòng Thúy Trúc lục soát nhưng không tìm thấy gì khả nghi.
Chuyện ầm ĩ như vậy tất nhiên là kinh động đến Hướng thị. Cô ta tỏ vẻ yếu đuốim khăng khăng đòi gặp thái phu nhân, vừa vào phòng cô ta đã nước mắt ngắn nước mắt dài, nói: “Nghe nói a hoàn Thúy Trúc ở chỗ con đã hại tứ phu nhân, xin thái phu nhân minh xét, người hầu ở chỗ con đều là người của phủ, còn người hầu con mang đến tuổi đã cao, con đã cho về quê rồi, bình thường con sai bảo người hầu chút việc vặt cũng phải cho tiền chứ đừng nói là sai chúng nó làm việc hại người. Xin thái phu nhân minh xét.”
“Có ai nói do ngươi sai khiến đâu.” Thái phu nhân tuy không ưa Hướng thị nhưng cũng không vì Thúy Trúc mà định tội cho Hướng thị. “Chỉ có điều Thúy Trúc thề sống thề chết là không hề đến Cẩm Tú Viện, ngươi có biết khoảng giờ ngọ ba khắc hôm đó nó đang làm gì không?”
“Lúc đó con đang trông Thụy Ca Nhi và Lưu Ca Nhi ngủ trưa, không biết gì hết. Phiền Viên ma ma đến chỗ con gọi tất cả người hầu kẻ hạ đến hỏi là biết ngay.” Hướng thị rất thẳng thắn.
Lạ ở chỗ cả người hầu ở chỗ Hướng thị đều nói, lúc đó tất cả a hoàn bao gồm cả Thúy Trúc đều đang ngồi trong phòng thêu yếm cho Lưu Ca Nhi, thậm chí cái yếm thêu dở cũng được mang ra làm bằng chứng, quả thật không có vẻ là nói dối. Ngay đến người hầu canh cửa cũng nói không thấy Thúy Trúc bước chân ra khỏi viện.
Việc này đâm vào ngõ cụt.
Tuy không có bằng chứng xác thực Thúy Trúc hãm hại tứ phu nhân nhưng vẫn không tránh khỏi tình ngay lí gian. Thúy Trúc vẫn bị canh chừng cẩn mật.
Hôm sau, thím Lý canh cửa bỗng đến tìm Viên ma ma, nói: “ma ma thấy có kì lại không, nghe nói a hoàn Thúy Trúc bị nhốt trong phòng chứa củi, thế mà tối hôm qua lão nô lại gặp nó ở trong vườn.”
“Bà đừng có trông gà hóa cuốc!” Viên ma ma không tin lời của người hầu canh cửa.
“Ma ma cứ ra vườn xem là khắc biết, lão nô nghe nói tứ phu nhân gặp chuyện nên mới để ý.” Thím Lý nở nụ cười nịnh bợ.
Đúng lúc này Thương Nhược Lan đi tới từ phía sau, tò mò hỏi: “Ra vườn xem gì cơ?”
Thím Lý lại tất tả chạy đến, kể những gì mình nhìn thấy cho Thương Nhược Lan nghe. Cô ta chau mày, nói: “Hiện nay Thúy Trúc sống chết không khai, có hỏi cũng chẳng tra ra được gì, chi bằng chúng ta cứ ra vườn xem sao.”
Thương Nhược Lan nói vậy, Viên ma ma đành gật đầu đi theo thím Lý ra vườn.
Lật tung cả cái vườn lên mà không tìm ra người mà thím Lí nói đâu, ai cũng bảo bà ta trông gà hóa cuốc. Thím Lý bị dè bỉu, trong lòng cũng thấy bực tức, cảm thấy mình không thể nào nhìn nhầm được, thế là sau khi Viên ma ma đi rồi, bà ta lại đi hỏi từng người một.
Thật không ngờ lại hỏi ra manh mối thật. Ngày hôm sau thím Lý lại chạy đến tìm Viên ma ma, nói: “Ma ma, lão nô không nói dối thật mà, nghe nói hôm qua một a hoàn trong vườn đã mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”
Đúng lúc ấy người quản vườn là Vương Đức Gia báo với Viên ma ma rằng tìm thấy một thi thể dưới cái giếng cạn ở góc tây bắc vườn.
Viên ma ma cả kinh, vội dẫn mọi người đi xem, người chết không phải Thúy Trúc thì là ai? Sau đó lại đến phòng chứa củi, thấy Thúy Trúc vẫn đang sống sờ sờ ở đó.
“Ngươi có biết người này không?” Viên ma ma sai người mang cái xác đến cho Thúy Trúc nhận mặt.
Thúy Trúc vừa nhìn thấy cái xác đã tái mặt, òa lên khóc: “Thúy Liễu, Thúy Liễu, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”
Thì ra Thúy Liễu là em gái song sinh của Thúy Trúc, hai đứa kẻ trươc 1nguoi27 sau vào phủ, lại là a hoàn nhỏ chạy việc vặt nên không có ai để ý, hoặc là có người chủ tâm sắp đặt, một đứa hầu hạ Hướng thị, còn một đứa làm việc trong vườn. Cũng chẳng ai nhận ra hai a hoàn này là chị em song sinh, người chuyên bán hầu gái cho phủ cũng chưa bao giờ đề cập tới.
“Chắc ngươi cũng biết ta tìm thấy em gái ngươi ở đâu rồi, biết điều thì mau khai thật, ngươi tưởng kẻ sai khiến ngươi sẽ có lòng tốt che chở cho ngươi sao?” Thương Nhược Lan căm phẫn nói.
Thúy Trúc đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng nói: “Em con…”
Thì ra hôm đó Thúy Liễu vì chuyện mẹ bị bệnh mà chạy vào vườn khóc, bị Thanh Hề bắt gặp. Thanh Hề đã cho nó tiền, lại cho phép nó về nhà thăm mẹ. Thúy Liễu vô cùng cảm kích.
Thúy Trúc vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều như tỉnh ngộ, để báo ơn, Thúy Liễu mạo danh Thúy Trúc đến Cẩm Tú Viện, sau đó bị diệt khẩu.
Một đám người đến phòng của Thúy Liễu lục soát, tuy không tìm thấy chứng cứ gì nhưng lại lôi ra được một kẹp tóc bằng ngọc dát vàng hình bát tiên quá hải. Món trang sức quý giá như vậy tuyệt đối không thể là của Thúy Liễu được.
Khi thái phu nhân cầm lấy cái kẹp tóc, liền giận đến hôn mê bất tỉnh. Cái kẹp tóc này không phải của Thanh Hề thì còn của ai vào đây.
Thấy thái phu nhân ngất xỉu, cả đám người liền cuống cả lên, may mà có Thương Nhược Lan hiểu y thuật, nhanh chóng day huyệt nhân trung của thái phu nhân, còn nhị phu nhân sai người mau mau đi gọi thái y.
Khi thái phu nhân lặng lẽ nằm trên giường, Thanh Hề lạnh lùng nhìn những người xung quanh.
Bắt gặp ánh mắt của Thanh Hề, nhị phu nhân liền nhìn sang chỗ khác, khinh rẻ cứ như không muốn đội trời chung với con người lòng lang dạ sói này.
Phong Cẩm nhìn Thanh Hề bằng ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, chỉ hận không thể băm vằm nàng thành trăm mảnh.
Hướng thị thì lại nhìn Thanh Hề bằng ánh mắt vừa đắc ý vừa ghen tị, cứ như đang cười thầm trên tai họa của người khác.
Còn Viên ma ma thì lại nhìn nàng bằng ánh mắt ngao ngán bất lực, như không còn khả năng cứu chữa. Còn quay sang thì thầm gì đó với Thương Nhược Lan.
Người có thái độ bình thản nhất là Thương Nhược Lan. Điều này khiến Thanh Hề sinh nghi. Theo lí thì Thương Nhược Văn là chị họ cô ta, chị em tình cảm thân thiết, vậy mà giờ đây, trong mắt cô ta gần như không có sự thù hằn, thực sự khiến người ta thấy khó hiểu.
Chỉ có điều, trong phòng này nào ai còn có tâm trí để ý đến sự bất thường của Thương Nhược Lan.
Thanh Hề cảm thấy thật thê lương, nay nàng bị oan mà trong phủ không một ai đứng ra nói đỡ cho nàng một lời, cứ như bọn họ đều chắc chắn rằng nàng chính là hung thủ, không biết là do kẻ hãm hại nàng quá ư lợi hại hay là do bản thân nàng khiến người ta chán ghét đến vậy.
Khi thái phu nhân tỉnh lại, Thanh Hề là người đầu tiên chạy đến, không ngờ lại bị Phong Cẩm sai người giữ lại. Y và Thương Nhược Lan kẻ trái người phải đứng chắn trước mặt thái phu nhân, Thanh Hề giống như bị mọi người trong phòng kì thị.
“Mẹ, không phải con, lẽ nào chỉ dựa vào lời nói một phía của Thúy Trúc mà mẹ đã nhận định con là hung thủ? A hoàn Thúy Liễu kia, con chẳng qua mới gặp một lần, hảo tâm bố thí, sau đó chưa từng gặp lại, không tin mẹ cứ sai người đi hỏi. Từ trước đến nay con chưa bao giờ coi trọng đồ trang sức của mình, cái kẹp tóc đó đã rất lâu rồi con chưa cài, mất lúc nào con cũng không biết. Cái chết của Thúy Liễu cũng rất kì lạ, có phải cũng nên điều tra là kẻ nào đã rat ay không?”
“Còn dám ngụy biện không phải ngươi! Lúc trước Nhược Văn đến ngày đến tháng, chẳng phải chính ngươi không cho mời bà đỡ nên đứa bé snh ra mới bị chết ngạt sao, nếu không phải tại mẹ bênh vực ngươi thì đồ ác phụ như ngươi sớm bị đuổi đi rồi. Thúy Liễu chết không phải do đồ ác phụ ngươi sai người giết diệt khẩu sao? Nếu không, ngươi thử nói xem trong phủ này còn ai dám hại Nhược Văn?” Phong Cẩm quát vào mặt Thanh Hề, khiến nàng lùi lại một bước.
“Tứ gia, phu nhân quốc công, đừng cãi nhau nữa. Thái phu nhân vừa mới tỉnh lại cần nhất là được yên tĩnh.” Thương Nhược Lan lo lắng nhìn thái phu nhân.
Thanh Hề vừa định mở miệng thanh minh thì bị Thương Nhược Lan chặn họng, Phong Cẩm cũng đành hậm hực im miệng.
Đúng lúc này, Thương Nhược Văn lảo đảo lết tấm thân bệnh tới, vừa vào cửa đã òa khóc bổ nhào đến chỗ thái phu nhân, nói: “Mẹ, xin mẹ hãy làm chủ cho đứa cháu tội nghiệp của mẹ, hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ phải ép con đến chết mới hài lòng sao?”
“Nhược Văn, sao nàng lại tới đây, cơ thể nàng…” Phong Cẩm vội vàng tiến đến đỡ Nhược Văn dậy.
Thương Nhược Văn đẩy bàn tay Phong Cẩm ra. “Không, thiếp không dậy, nếu mẹ không đòi lại công bằng cho thiếp, thiếp sẽ quỳ ở đây cho đến chết, để đi cùng với đứa con khốn khổ của thiếp, đỡ chướng mắt kẻ nào đó.”
“Nhược Văn, nàng nói gì vậy, người đáng chết không phải nàng, mà chính là cô ta.” Phong Cẩm chỉ thẳng vào Thanh Hề.
Bị sỉ nhục và vu khống trắng trợn, Thanh Hề tức đến run người.
Thương Nhược Văn quỳ một bên khóc đến xe ruột xé gan, nhị phu nhân, Hướng thị và Thương Nhược Lan đều chạy đến khuyên nhủ, tạo nên cảnh tượng chị em bạn dâu hòa thuận thân thiết, Thanh Hề càng nhìn càng thấy chán ghét. Chán ghét Thương Nhược Văn ngu xuẩn, đến hung thủ chính hại chết con mình là ai cũng không biết.
Thái phu nhân uể oải xua tay, nói: “Các ngươi lui xuống hết đi, đưa phu nhân quốc công về Lan Huân Viện, không có lời của ta thì không cho phép nó ra khỏi cửa.”
“Mẹ…” Thanh Hề có phần kích động.
Thái phu nhân nhắm mắt không nhìn nàng, chỉ xua tay bảo người đưa nàng đi.
“Phu nhân, xin mời về thôi.” Mấy người hầu già thô kệch tiến tới nói, nếu Thanh Hề không chịu nghe lời, có lẽ bọn họ sẽ không ngần ngại lôi nàng đi. Thanh Hề cắn chặt môi, chí ít cũng phải giữ lại cho mình chút lòng tự trọng, thế nên nàng chỉ còn cách theo người hầu về Lan Huân Viện.
Trên đường đi, Thanh Hề lén thì thầm vào tai hầu gái đi bên cạnh An Đông một câu, con hầu đó quả nhiên là đứa lanh lợi, nhân lúc hỗn loạn chạy biến đi, khiến mấy người hầu già kia tìm mãi không thấy.