Khi Thanh Hề từ chỗ thái phu nhân về Lan Huân Viện, nữ chưởng quầy của Vân Thường Phường dẫn theo hai thợ may đã đứng đợi sẵn. Thấy nàng, bà ta cất tiếng chào: “Phu nhân vạn phúc.”
Thanh Hề nhìn thấy chưởng quầy mặt mũi trắng trẻo, sạch sẽ, tóc tai mượt mà, bóng bẩy, cả người toát lên sự gọn gàng, chỉn chu, chỉ tầm trên dưới ba mươi tuổi, nụ cười cung kính mà không có vẻ hèn mọn thì trong lòng có thiện cảm.
“Đợi có lâu không?”
“Cũng vừa mới tới ạ. Hoa thủy tiên phu nhân trồng thực đẹp đẽ có hồn, đoán hoa cũng lớn, nhưng hiếm thấy nơi nào chăm được hoa sơn trà nở tươi tắn giữa tiết trời này, người trồng hoa của quý phủ đúng là tài giỏi.” Chưởng quầy của Vân Thường Phường cười, nói.
Thanh Hề thấy Hoàng chưởng quầy ăn nói khéo léo thì cũng nở nụ cười, đi vào trong phòng. Để may áo xuân thì phải cởi áo ra lấy số đo, vì trong phòng ấm hơn bên ngoài nên nàng mới mời chưởng quầy vào đó.
Hoàng chưởng quầy cũng xuất thân từ thợ may, đích thân lấy số đo cho Thanh Hề. Sau khi cởi áo ngoài, lớp quần áo mỏng manh còn lại không che được thân hình nở nang, đầy đặn của nàng. Hoàng chưởng quầy không kìm được khen ngợi: “Dáng người phu nhân đẹp thật, quả là giá áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp.”
Thanh Hề nhìn xuống khuôn ngực của mình, thoắt đỏ mặt, so với người khác thì đúng là ngực nàng đầy đặn hơn thật.
“Ở đây có vài mẫu áo, phu nhân mặc lên nhất định sẽ đẹp nổi bật.” Hoàng chưởng quầy lấy cuốn sổ vẽ mẫu áo đưa cho Thanh Hề xem.
Hoàng chưởng quầy chỉ vào một bộ áo váy mùa xuân có vạt chéo nhau.
“Cổ áo này hình như hơi thấp?” Thanh Hề có chút lưỡng lự, kiểu dáng quả nhiên mới mẻ và độc đáo, hoa văn cũng hiếm gặp.
“Vâng, kiểu dáng này là của phương Tây, nghê đồn phụ nữ bên đó đều mặc như thế này, có người từng đi nước ngoài về kể rằng phụ nữ phương Tây thường để lộ quá nửa bộ ngực ra ngoài. Hai năm nay, ở miền Nam rất thịnh hành kiểu dáng này, nghe nói thân thích của Huệ Phi nương nương năm nay đều may váy áo theo kiểu này, đảm bảo sang năm sẽ thành xu hướng.”
Những lời này của Hòng chưởng quầy đã làm Thanh Hề dao động, Huệ Phi đang là phi tần được sủng ái nhất, nếu lời của Hoàng chưởng quầy là thật thì chắc chắn nó sẽ thành xu hướng của năm tới, ngoài ra cũng cho thấy Hoàng chưởng quầy này có bản lĩnh lớn, tin tức bí mật như vậy mà cũng biết.
“Ừ, vậy thì may mấy bộ kiểu này, mang vải đến cho ta xem.” Thanh Hề mặc áo ngoài vào rồi lại ngồi xuống ghế.”
Hoàng chưởng quầy tự tay lấy từng mảnh vai mẫu ra cho Thanh Hề chọn, có màu hồng phấn thêu kim tuyến họa tiết trăm cánh bướm vờn hoa, cũng có màu thiên thanh điểm họa tiết hoa mai màu trắng ngọc, đều là loại thượng đẳng. Thanh Hề lại sai Lâm Lang lấy vải của mình ra, cùng Hoàng chưởng quầy bàn cách phối màu và họa tiết sao cho đẹp, hai người có vẻ rất hợp ý nhau. Ngoài bốn bộ xiêm y theo thông lệ, Thanh Hề còn dùng vải mà Phong Lưu mang từ miền Nam về may thêm bốn bộ nữa.
Vậy mà nàng vẫn còn chưa thấy đủ, lại lấy vải dạ và lông thú ra, bảo Hoàng chưởng quầy may thêm mấy bộ áo mùa đông. Tuy bây giờ đã là tháng Mười một nhưng sang xuân vẫn còn đợt rét nàng Bân, tiết trời còn lạnh, vẫn mặc được.
Hoàng chưởng quầy cười không khép nổi miệng, giở hết các ngón nghề tán tụng, tâng bốc Thanh Hề lên tận mây xanh.
Lâm Lang đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột. Nhị phu nhân đã cho người đến nhắc nhở, mỗi chủ nhân trong nhà chỉ được may bốn bộ xiêm y theo quy định, không ngờ Thanh Hề một hơi đặt là những hơn chục bộ. Nhưng thấy nàng cao hứng như vậy, Lâm Lang lại không dám làm nàng mất hứng. Thanh Hề vốn là người nóng nảy bốc đồng, nói không khéo có khi còn chọc giận khiến nàng là loạn lên thì càng hỏng việc. Nhớ lần trước Thanh Hề ưng một cây trâm phỉ thúy, Lâm Lang khuyên hủ ở nhà đã có tới cả chục cây như vậy, còn mua nữa làm gì, thế là nàng giận nó những ba ngày trời, cuối cùng còn bực tức đi mua mười cây trâm cả phỉ thúy lẫn bạch ngọc mới nguôi cơn giận.
Cái tính tiêu hoang của Thanh Hề chưa sửa được, vẫn cứ thích gì là là nấy, thêm vào đó nàng không biết tương lai sẽ như thế nào, thôi thì hưởng thụ được ngày nào hay ngày đó, thế nên mức độ ném tiền qua cửa sổ chỉ có hơn mà không có kém. Bọn Lâm Lang, Thôi Xán có khuyên rát cổ cũng chẳng ăn thua.
Nửa tháng sau, Hoàng chưởng quầy đích thân đến đưa áo, đồng thời xem xem có phải sửa lại chỗ nào không, lại tặng cho Thanh Hề mười hai cái khăn tay, đồng bộ với mười hai bộ quần áo. Thanh Hề vô củng ưng ý, nhưng nàng là phu nhân quốc công, sao có thể lấy không đồ của người khác, thế là nàng lập tức bảo Lâm Lang trả mười hai lượng bạc.
Lâm Lang vừa mở rương lấy tiền vừa lẩm bẩm: “Khăn tay là bằng vàng chắc mà mỗi cái những một lượng bạc.”
Mộ Thanh Hề chỉ say sưa làm tấn tài đồng tử, tất nhiên không để ý đến lời lẩm bẩm của con hầu.
Không ngờ bốn, năm ngày sau, nhị phu nhân lại đột nhiên đến thăm Lan Huân Viện.
Mộ Thanh Hề vô cùng kinh ngạc. Nhị phu nhân hiền lành chất phác, bình thường ngoài việc thỉnh an thái phu nhân cũng chỉ ở trong viện chăm sóc hai đứa con một trai một gái. Từ ngày Thanh Hề về làm dâu đến giờ, ngoại trừ ngày thành hôn, nhị phu nhân chưa bao giờ đến Lan Huân Viện, hôm nay không biết ngọn gió nào đưa tới.
“Cảm ơn tỉ tỉ đến thăm, mời vào, trong nhà hơi bừa bộn.” Thanh Hề có chút ngại ngùng, nói.
“Quấy quá đại tẩu rồi.” Nhị phu nhânvừa bước vào đã bị khí nóng trong nhà là cho hơi ngột ngạt, phòng này vốn ấm, còn đặt nhiều chậu than nên ấm áp vô cùng. Mộ Thanh Hề cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, khiến thân hình gợi cảm được phô bày triệt để.
“Trong này ấm thật đấy.” Nhị phu nhân cười, nói.
“Vâng, mặc áo kép vừa nặng vừa dày, làm gì cũng bất tiện, mặc áo đơn vẫn thoải mái hơn.”
Lâm Lang dâng trà mời nhị phu nhân, loại Tước Thiệt(*) hảo hạng. Nhị phu nhân nhấp một ngụm, khen trà ngon, tiện thể quan sát một lượt căn phòng.
(*) Một loại trà nổi tiếng thời xưa, được làm từ những búp trà non, sau chế biến khô quăn lại thành ra nhỏ như lưỡi chim sẻ nên được đặt tên là “tước thiệt”.
Đệm ghế, khăn trải bàn, đệm trải giường, rèm cửa đều rất độc đáo, không vì ngại bẩn mà dùng những màu tối, trái lại toàn dùng những màu tươi sáng như vàng nhạt, tím nhạt. Đệm ghế, khăn trải bàn đều là vải đoạn thêu kim tuyến, gấm hoa, gấm Tứ Xuyên không thiếu, tấm màn che dài chấm đất cũng được làm từ tơ lụa mềm mại, uốn lượn như xiêm y của thiếu nữ. Từ phòng khách nhìn sang phía đông và phía tây, các căn phòng đều được ngăn cách bằng rèm che chạm đất, hoa lệ chẳng khác gì trong cung cấm, khiến nhị phu nhân choáng ngợp đến không thốt nên lời.
Ngẩng đầu lên nhìn đồ trang trí trên bức hình phong che trước cửa tròn, là hai quả cầu hoa cỡ lớn, trông rất nhã nhặn, độc đáo.
Lại nhìn xuống bàn khách giữa phòng, trên đó bày hai quả cầu hoa nhỏ đang làm đở một nửa. “Đại tẩu, đây là cái gì vậy, thực là độc đáo?” Nhị phu nhân hỏi.
“Em làm quả cầu hoa treo trước màn, chị nói xem có phải độc đáo hơn hẳn đồ trang trí bình thường không?” Mộ Thanh Hề nói đến đồ mình tự làm thì cười tươi như hoa.
“Đúng vậy, màu sắc rực rỡ rất bắt mắt, nhưng qua vài ngày là sẽ héo tàn, làm sao chơi được nữa?”
Lâm Lang đứng bên cạnh bụm miệng cười, đại khái là chê nhị phu nhân không có kiến thức. Ai cũng biết nhị phu nhân xuất thân không cao, là con gái nhà nông dân, may mà cha cô ta có chí tiến thủ, hơn hai mươi tuổi đỗ tiến sĩ rồi nhậm chức tri huyện ở nơi xa. Thái phu nhân thấy ch cô ta làm quan có tiếng trong sạch, lại ưng tính nết của cô ta nên mới cưới về cho nhị gia.
Thanh Hề trừng mắt lườm Lâm Lang rồi quay sang nói với nhị phu nhân: “Số hoa này đều là dùng vải mỏng là thành, cách làm là của người miền Nam, nói là bí quyết gia truyền, em phải tốn không ít ngân lượng mới học được đấy. Chị thấy rất giống thật phải không?”
Nhị phu nhân dường như không nhìn thấy thái độ vô lễ của Lâm Lang, cười nói: “Chẳng trách, đại tẩu đúng là thông minh khéo léo, hoa này đâu chỉ giống thậm chí còn có mùi thơm như hoa thật nữa.”
Thanh Hề thấy nhị phu nhân cũng có chút kiến thức thì cười, nói: “Lại chẳng không. Trước khi làm phải ngâm vải trong nước sương đọng trên cánh hoa một đêm, phơi khô rồi lại ngâm thêm một đêm nữa, cứ thế ba lần, tự nhiên sẽ có mùi thơm.”
“Thế mà cũng nghĩ ra được, đúng là kì công.” Nhị phu nhân kinh ngạc thốt lên.
Thanh Hề hiếm có dịp được cùng người khác bàn luận về tác phẩm của mình nên trong lòng rất vui. Tuy nhị phu nhân là người chất phác nhưng nói chuyện với cô ta không giống nói với bọn người hầu, Thanh Hề càng nói càng có hứng, lại giảng giải cánh hoa phải dùng loại vải nào, nhụy hoa phải dùng loại vải nào, kì công phức tạp, khiến người nghe chóng hết cả mặt.
Một lúc lâu sau, nhị phu nhân mới đề cập chuyện mình muốn nói.
“Áo xuân may xong rồi, đại tẩu có vừa ý không?”
Thanh Hề gật đầu, đáp: “Tay nghề của Vân Thường Phường cũng khá lắm, không thua kém gì Khánh Tường Phường.”
“Đại tẩu thích là tốt rồi, nhưng trong nhà các chủ nhân mỗi người chỉ may bốn bộ, ngay cả mẹ cũng vậy.” Nhị phu nhân nói đến đây thì dừng lại.