Lúc bước vào, Thanh Hề nghe thấy Thương Nhược Văn nói: “Con cũng chỉ mong mình khỏe mạnh để sinh cho tứ gia một đứa con trai, có như vậy mới không phụ lòng thương yêu của mẹ dành cho con.”
“Các con còn trẻ, không cần phải vội. Cũng tại con suy nghĩ quá nhiều nên mới ốm đau liên miên, người không rời thuốc như thế.”
“Dạo này đã không phải uống thuốc nữa rồi ạ, đều nhờ những món ăn bài thuốc của Nhược Lan, ăn vào còn hiệu quả hơn cả uống thuốc.”
“Đúng đấy. Mấy hôm trước, Lan cô nương cũng cho tôi một phương thuốc, tôi về bảo vợ Thuận Nhi làm theo mà ăn, nó bảo rất hữu hiệu, đêm ngủ không bị giật mình nữa.” Vợ Thuận Nhi là con dâu cả của Viên ma ma, một năm trước sinh con, mắc phải chứng nửa đêm kinh phong, uống bao nhiêu thuốc cũng không đỡ, không ngờ một món ăn của Lan cô nương đã chữa khỏi được.
Thanh Hề nghe xong chỉ bĩu môi, nghĩ bụng sắp thành Lan thần tiên rồi.
Thái phu nhân thấy Thanh Hề đến mà không nói không rằng, vốn biết nàng không ưa Thương Nhược Lan, bà liền vẫy tay gọi nàng, kéo đến bên cạnh, vuốt má nàng, nói: “Xem ra tối hôm qua con ngủ rất ngon.”
“Vâng ạ.” Đến lúc này Thanh Hề mới cười cười, hỏi: “Vừa nãy mẹ và tứ đệ muội nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Thương Nhược Văn cố ý chọc vào vết thương lòng của nàng, nàng cũng không ngại mở nó ra cho người khác thấy.
Thái phu nhân tái mặt, nói: “Nói chuyện hôn nhân của Nhược Lan ấy mà. Sắp tới là lễ mừng thọ của lão thái thái nhà Vũ Huân Hầu, ta muốn đưa Nhược Lan đi cùng.”
“Như thế cũng tốt, nhưng lão thái thái nhà Vũ Huân Hầu hay soi mói lắm.” Thanh Hề nhăn mặt nói.
Thái phu nhân tức giận nhéo mũi Thanh Hề.
Một lát sau, thái phu nhân báo nhị phu nhân và Thương Nhược Văn về chỗ mình ăn sáng, giữ Thanh Hề và Thương Nhược Lan lại ăn cùng mình. Nói thế nào Thương Nhược Lan cũng không chịu ngồi xuống, đến khi thái phu nhân giả vờ tức giận, cô ta mới khẽ khàng ngồi xuống.
“Đã bảo con cứ coi đây là nhà mình rồi mà, Nhược Lan, nếu còn khách sáo thì sau này con đừng đến chỗ ta nữa.” Thái phu nhân giả vờ tức giận, nói.
Thương Nhược Lan hai mắt đỏ hoe, nói: “Lan Nhi biết thái phu nhân thương con, chỉ là nhớ đến cha con giờ này vẫn đang ở trong ngục…”
“Con đừng khóc, chuyện của cha con, ta đã nói với Phong Lưu rồi, nó sẽ lo liệu chu tất, con cứ yên tâm. Thánh thượng trước giờ vẫn tiếc mạng người.”
Thanh Hề thấy Thương Nhược Lan khóc lóc thảm thương, cũng không nói gì, chỉ đưa khăn tay của mình cho cô ta.
Buổi chiều, Thanh Hề ngủ trưa ở chỗ thái phu nhân. Thái phu nhân kéo nàng đến bảo: “Hôm nay con làm thế là đúng đấy. Nhược Lan mồ côi mẹ, một thân một mình đến ở nhà chúng ta, nếu đối xử không tốt với nó, khó tránh bị kẻ khác gièm pha, huống hồ nó còn là em họ của Nhược Văn. Nếu con hòa thuận được với con bé, quan hệ giữa con với Nhược Văn…”
Thanh Hề cắn môi, nói: “Con biết là mình có lỗi với tứ đệ muội, nhưng con…”
Vừa nghĩ tới chuyện đó, thái phu nhân đã buồn nẫu ruột, bèn xoa đầu Thanh Hề, nói: “Được rồi, được rồi, con bé này, cả đời này chỉ làm ta lo lắng thôi.” Thái phu nhân bất giác nghĩ, mai này bà nhắm mắt xuôi tay, chắc hai anh em sẽ ra ở riêng thôi.
Sau đó, thái phu nhân lại nói: “Phong Lưu nói với ta là đợi qua sinh nhật con, nó sẽ chuyển về Lan Huân Viện.”
Thanh Hề ngượng ngùng cười, nói: “Chuyện của Đình Trực ca ca, con làm sao quản nổi.”
“Ta chỉ muốn nhắc nhở con, khi nó dọn về, đừng có nhõng nhẽo như khi ở với ta. Đàn ông chẳng có ai tinh tế, thấu hiểu được lòng đàn bà.”
“Vâng, nhưng nếu Đình Trực ca ca bắt nạt con thì mẹ phải bênh vực con đấy nhé.” Thanh Hề còn làm nũng thái phu nhân một lúc nữa, kể cho bà nghe những chuyện thú vị ở kinh thành, sau đó mới ngủ.
Trời ngày càng nóng, thái phu nhân chỉ sợ Thanh Hề bị nực, bèn sai Hà Ngôn đứng quạt mát nhân tiện đuổi muỗi cho nàng. Thái phu nhân nằm bên cạnh thì lại trằn trọc mãi, nhìn hai hàng lông mi dài của Thanh Hề in bóng xuống mặt, trông như hai chiếc quạt, trong lòng bỗng trào lên một niềm tiếc nuối. Không thể phủ nhận, Thương Nhược Văn dẫn theo Uyển Thư Nhi đến thỉnh an mấy ngày liền đã khiến bà dao động.
Thái phu nhân đã từng nghĩ, nếu Thanh Hề và Phong Lưu có con thì đứa bé sẽ đáng yêu như thế nào, bất kể giống cha hay giống mẹ, chắc chắn nó sẽ là đứa trẻ xinh đẹp nhất thế gian.
Nghĩ rồi, thái phu nhân vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Hề, trong lòng có chút lo lắng.
Cùng lúc đó, có hai người nữa cũng đang sốt ruột.
Tối hôm đó, Phong Lưu đi dự tiệc về, có phần chểnh choảng, được … Tuyền dìu về Tứ Tịnh Cư. Hai hầu gái là Lương Thần và Mỹ Cảnh vội vàng chạy đến hầu hạ.
“Chuẩn bị nước nóng cho ta.” Chính Phong Lưu cũng không chịu nổi mùi rượu trên người mình.
Vì Lương Thần và Mỹ Cảnh không phải là nàng hầu nên Phong Lưu không để họ hầu hạ tắm rửa, chỉ sai một thằng hầu. khi Phong Lưu ra khỏi nhà tắm, Lương Thần và Mỹ Cảnh đã trải giường xong xuôi, đang đứng một bên chờ lệnh.
Phong Lưu xua tay bao hai nàng hầu gái ra ngoài, sau đó lên giường đi ngủ.
Lương Thần tắt đèn, đưa mắt nhìn Mỹ Cảnh. Cả hai đều im lặng nhưng không ai có ý rời đi.
Cần Thư và Cần Họa là hai a hoàn cũ của Phong Lưu, đều đã lớn tuổi mà không được hắn thu làm nàng hầu; Cần Họa vì phạm lỗi mà bị đuổi đi, còn Cần Thư thì được thái phu nhân gia ân cho về nhà lấy chồng. Lương Thần và Mỹ Cảnh là hai hầu gái mới mà thái phu nhân cất công tuyển chọn rồi đưa đến hầu hạ Phong Lưu.
Lương Thần, Mỹ Cảnh, hai cái tên này tuy là đặt theo phong cảnh ở Tứ Tịnh Cư nhưng đúng là có phần mỹ miều hơn tên của những người hầu khác trong phủ. Tên do thái phu nhân ban, không ai dám đổi, mà hai cô hầu gái này cũng xinh như hoa như ngọc, một người thanh tú dịu dàng, một người yêu kiều quyến rũ. Người đẹp khó tránh có tham vọng, huống hồ trước khi đến đây, Viên ma ma đã nói bóng gió rằng chỉ cần hai người có con với Quốc công gia, sẽ được đưa lên làm thiếp của hắn ngay lập tức.
Tuy cả Lương Thần và Mỹ Cảnh đều không tin có thể gặp được vận may ấy nhưng rồi không tin cũng thành tin. Phu nhân quốc công về phủ đã ba năm mà vẫn chưa cho tin vui, thái phu nhân sốt ruột cũng là lẽ đương nhiên, chính vì thế lời của Viên ma ma càng đáng tin cậy. Chỉ có điều, lúc đầu, thấy Quốc công gia và phu nhân ở riêng, Lương Thần và Mỹ Cảnh còn tưởng hai người không hòa thuận và mình sẽ có cơ hội. Nào ngờ đến hầu hạ Phong Lưu gần nửa năm rồi mà hắn cũng chưa bao giờ thực sự liếc mắt nhìn họ lấy một.
Hai người lại nghe tên sai vặt của Phong Lưu nói, qua mùa thu, hắn sẽ dọn về Lan Huân Viện, đến lúc đó thì có muốn quyến rũ hắn cũng không còn cơ hội nữa, vẫn là ở Tứ Tịnh Cư này dễ hành sự hơn. Chính vì thế, cả hai đều có chút nôn nóng.
Hôm nay, Phong Lưu uống rượu say, đúng là cơ hội hiếm có mà cả Lương Thần lẫn Mỹ Cảnh đều không muốn để vuột mất. Nhìn thấy sự chắc chắn trong mắt đối phương, cả hai cùng hạ quyết tâm, cởi bỏ quần áo trèo lên giường nằm sát vào Phong Lưu.
Lúc này, Phong Lưu đang say sưa giấc nồng, mơ thấy Thanh Hề nhìn hắn, ngọt ngào gọi một tiếng: “Đình Trực ca ca.” Phong Lưu liền tiến tới hòi: “Bụng nàng còn đau không?”
“Hết đau từ lâu rồi. Mấy hôm nay, sao chàng không tới thăm thiếp?” Nói rồi, Thanh Hề cầm tay Phong Lưu áp lên bầu ngực đẫy đà của mình, càm giác ấm áp mềm mại ấy khiến hắn không kìm được xoa nhẹ.
Đến khi ngẩng đầu lên, Phong Lưu đã thấy Thanh Hề cởi hết xiêm y tự lúc nào, đôi chân dài trắng mịn như ngọc quấn quanh người hắn.
Thanh Hề kéo hắn vào bụi tường vi, thẻ thọt nói: “Ca ca tốt của thiếp, chàng không thích sao?” Rồi nàng bĩu môi, thẹn thùng liếc nhìn hắn, khiến máu huyết toàn thân hắn như sôi lên sùng sục.
Sao có thể không thích được chứ? Phong Lưu đầy Thanh Hề ngã xuống, một màn mưa hoa tuôn rơi, Thanh Hề nằm trên tấm đệm hoa đầy mềm mại, màu hồng phấn của hoa đào làm cho tấm thân nõn nà như ngọc càng nổi bật, khiến Phong Lưu không thể kiềm chế.