Mộ Thanh Hề kéo chăn lên, ra sức hít hà mùi hương hoa hồng nồng đượm và thanh tân quen thuộc mà đã lâu nàng không được ngửi thấy. Nàng vẫn nhớ chỉ có Vịnh Hương Trai ở kinh thành là có món thịt viên hoa hồng thơm phưng phức như thế này, những lúc đắt hàng khó mua nổi một viên.
Mộ Thanh Hề khẽ thở dài một tiếng, phải chăng nàng đã đến lúc gần đất xa trời rồi, nên mới đột nhiên nhớ tới những chuyện xưa cũ?
“Phu nhân, người mau đi cầu xin Quốc công đi, nô tì thấy lần này Quốc công nổi giận thật rồi.”
Giọng nói nửa quen nửa lạ khiến Mộ Thanh Hề vô cùng kinh ngạc, “phu nhân” nào vậy? Nàng mở to mắt ra nhìn.
“Kiêm Hà?”
“Phu nhân làm sao vậy?” Kiêm Hà kinh ngạc nhìn Mộ Thanh Hề, không hiểu vì sao phu nhân lại giật mình.
“Ngươi là Kiêm Hà phải không?” Mộ Thanh Hề hỏi với vẻ nghi ngại.
Kiêm Hà lại càng cảm thấy kì lạ, nhìn lên vết thương trên trán Mộ Thanh Hề, nghĩ bụng không biết có phải thần trí bị ảnh hưởng rồi hay không, càng nghĩ lại càng lo lắng, liền sai một a hoàn khác: “Bạch Lộ, mau đi mời Vương thái y đến đây, nói là phu nhân tỉnh rồi, nhưng đầu…đầu hơi đau.” Kiêm Hà tất nhiên không dám nói là Mộ Thanh Hề bị điên.
Mộ Thanh Hề ngồi dậy, loạng choạng đi tới trước bàn trang điểm, người trong gương có dung mạo yêu kiều xinh đẹp, thanh khiết như giọt sương mai đọng trên đóa mẫu đơn, nào còn nét tiều tụy, võ vàng của người phụ nữ bị chồng hành hạ đến nỗi thương tích đầy mình nữa.
Mộ Thanh Hề ngẩng đầu nhìn quanh, màn giường bằng vải tơ màu tím nhạt điểm xuyết chỉ thêu kim tuyến trông như vệt khói lam chiều, chăn gấm thêu hoa hồng màu tím, quả cầu lưu hương bằng vàng chạm hình hoa mẫu đơn uốn lượn, gương soi bằng thủy tinh tráng thủy ngân từ Ả Rập, lò than hình tòa lầu ba tầng tráng men, rèm cửa bằng tơ vàng điểm hoa mai rực rỡ che trước ô cửa tròn.
Mộ Thanh Hề mở ngăn kéo giữa tầng thứ hai bên tay trái của bàn trang điểm ra, đó là nơi nàng vẫn thường để lịch khi còn ở phủ Tề Quốc công. Trên nền hoa văn màu vàng là hàng chữ “mùng Hai tháng Chín năm Tân Sửu”.
Nàng không cầm được nước mắt, lúc này nàng vẫn là Mộ Thanh Hề mười lăm tuổi, có phu quân là Tề Quốc công cao quý hiển hách, chứ không phải là người phụ nữ bị mẹ kế gả đến nơi phương xa, chịu đủ đắng cay, tủi nhục.
“Phu nhân, người đừng khóc nữa, nghe nói Quốc công gia đã sai người đến chùa Từ Ân rồi.” A hoàn Kiêm Hà kia còn có vẻ sốt ruột hơn cả Mộ Thanh Hề.
Nghe thấy ba chữ “chùa Từ Ân”, cánh tay Mộ Thanh Hề bủn rủn, đánh rơi cả quyển lịch xuống đất. Chùa này tuy có tên là Từ Ân nhưng lại chẳng liên quan gì đến hai chữ “từ” và “uh”, nàng chỉ nhớ đó là một nơi tối tăm lạnh lẽo. Tiếng là chỗ dừng chân cho những người phụ nữ bị ruồng rẫy trong các gia đình trâm anh thế phiệt nhưng thực chất lại là nơi diễn ra những trò dâm loạn đáng khinh, mà Huệ Chân sư thái, trụ trì ngôi chùa, lại càng là kẻ biến thái. Mộ Thanh Hề nàng sao có thể chịu đựng được nơi nhơ nhớp đó, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bảo Kiêm Hà về nhà cầu cứu cha, chẳng ngờ Kiêm Hà cũng bặt vô âm tín từ đó.
Sau đó, cha Thanh Hề thấy phủ quốc công chẳng đoái hoài gì đến nàng, đã đón nàng về nhà, nhưng thực chất cũng chẳng phải vì tình nghĩa cha con mà là vì mẹ kế của nàng đã gả bán nàng cho kẻ khác.
Nàng bị bán cho một tên vô lại, cơ bạc rượu chè không gì không thạo, hết tiền là lại lôi nàng ra thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đến nỗi nàng sảy mất hai bào thai đã thành hình. Đến lúc đó, Mộ Thanh Hề nàng mới biết được thế nào là nỗi thống khổ sống không được mà chết cũng không xong, có ai ngờ một thiên kim nhà quyền quý lại có lúc lưu lạc đến mức này.
Nghĩ đến những tháng ngày đó, Mộ Thanh Hề vội vã lắc đầu, chẳng cần biết cảnh đẹp trước mắt là mơ hay thực, nàng đều vô cùng lưu luyến, không muốn nhớ đến những sự đày đọa trước kia.
Bất luận thế nào, ba chữ “chùa Từ Ân” đều nhắc nhở Mộ Thanh Hề nhận thức rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của mình và lí do khiến Tề Quốc công Phong Lưu muốn đưa nàng đến chùa, để rồi từ đó phu thê ân đoạn nghĩa tuyệt.
“Kiêm Hà, mau giúp ta rửa mặt chải đầu. Ta muốn đi gặp Quốc công gia.” Mộ Thanh Hề đưa tay gạt dòng lệ trên má, nói.
Kiêm Hà nghe thế vâng lời, định chọn cho nàng một bộ xiêm y lộng lẫy nhưng lại bị Mộ Thanh Hề ngăn lại. Trải qua một lần chết đi sống lại, Mộ Thanh Hề đã hiểu được trước đây mình không biết cách đối nhân xử thế, bướng bỉnh làm càn như thế nào, giờ nhất quyết không thể làm điều sai quấy nữa.
Đến nước này mà Kiêm Hà còn muốn nàng ăn mặc lộng lẫy, chắc có ý muốn làm Tề Quốc công động lòng, cũng không hiểu vì sao kiếp trước nàng lại tin dùng con nha đầu này đến vậy.
Mộ Thanh Hề chọn một bộ xiêm y màu trắng giản dị, không trang điểm, để mặc tròng mắt hoe đỏ vì khóc, bỏ lại Kiêm Hà, Bạch Ngọc, chỉ dẫn theo hai a hoàn đến Tứ Tịnh Cư của Phong Lưu.
Thằng hầu canh cửa nhìn Mộ Thanh Hề với vẻ áy náy, nói là Quốc công dặn không muốn gặp ai. Mộ Thanh Hề sờ lên mảnh băng trắng quấn trên trán mình, vẫn nhớ rõ vết thương này từ đâu mà có, đó là khi Phong Lưu đến chất vấn nàng có giở trò gì lúc Thương Nhược Văn sinh con không, nàng thề sống thề chết không nhận, còn lớn tiếng mắng Phong Lưu có tư tình với em dâu, khiến hắn tức giận đẩy nàng một cái, đầu đập vào cạnh cửa.
Giờ cũng khó trách vì sao Phong Lưu lại không muốn gặp nàng.
Cũng may hai a hoàn của nàng đều là những đứa được việc, Mộ Thanh Hề liền sai bọn chúng giữ chân thằng hầu, còn mình thì đi vào Tứ Tịnh Cư. Thằng hầu cũng không dám chặn nàng lại, chỉ không ngờ rằng đường đường là phu nhân quốc công mà lại giở thủ đoạn này.
“Đình Trực ca ca!” Mộ Thanh Hề lại nhanh nhẹn lên tiếng trước khi Phong Lưu lại trách mắng nàng, rụt rè đứng chờ ngoài cửa.
Tề Quốc công tuy tuấn tú, oai phong cả kinh thành đều biết tiếng nhưng vì hiếm khi nở nụ cười cho nên trên dưới lớn nhỏ trong phủ đều sợ hãi, kiêng dè. Mộ Thanh Hề cũng không phải là ngoại lệ, chỉ khác là ở kiếp trước, nàng dùng sự ngang ngạnh để che giấu nỗi sợ hãi của mình, còn kiếp này, nàng lại thấy tính cách này của Phong Lưu cũng có cái hay của nó, chỉ cần hiểu được hắn, sẽ thấy hắn thực ra cũng khoan dung độ lượng với khuyết điểm của kẻ khác.
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Phong Lưu, Mộ Thanh Hề khó nhọc đi từng bước đến chỗ hắn, dâng cây thước giấu sau lưng lên trước mặt hắn, nói: “Thiếp biết thiếp sai rồi, Đình Trực ca ca.”
Mộ Thanh Hề rưng rưng nước mắt, nấc một tiếng rồi lại nói: “Chỉ vì thiếp thấy chàng cất giữ bài thơ do cô ta làm, mẹ cũng thích sủi cảo cô ta làm, nhị đệ muội(1), tam đệ muội(2) đều thân thiết với cô ta, ai cũng yêu quý cô ta…” Nói đến đây, Mộ Thanh Hề nghẹn ngào không sao thốt nên lời.
“Chỉ vì lí do này mà nàng đã ra tay hãm hại một sinh linh vô tội, nếu không nhờ cứu chữa kịp thời thì tứ đệ muội(3) cũng mất mạng rồi.” Phong Lưu tức giận mắng.
(1) Em dâu thứ hai
(2) Em dâu thứ ba
(3) Em dâu thứ tư
Chua xót trào dâng, lời Mộ Thanh Hề nói cũng không phải là giả dối, đối với nàng, không giành được tình yêu thương lớn nhất từ người mà nàng quan tâm chính là việc to tát không gì sánh bằng, nhưng đối với người khác, đó chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng nhắc tới.
Phong Lưu vứt cây thước mà Mộ Thanh Hề dâng lên sang một bên, nói: “Ai dạy nàng rằng một trận đòn có thể đổi lấy một mạng người?”
Mộ Thanh Hề lảo đảo lùi lại một bước, ngỡ ngàng phát hiện mình quả thực quá ngây thơ, một lần nữa được sống lại lẽ nào vẫn là để chịu một kết cục bi thảm như cũ?
Phong Lưu thấy Mộ Thanh Hề cắn chặt môi đến bật máu, mặt mũi tái xanh tái xám, lảo đảo chực ngã thì bất chợt thấy không đành lòng, tự trách mình đã quá thiếu quan tâm đến cô bé trẻ người non dạ này nên mới dẫn đến hậu quả ngày hôm nay.
Năm nay, Phong Lưu hai mươi lăm tuổi, hơn Mộ Thanh Hề đúng mười tuổi. Quá nửa quãng đời từ khi sinh ra đến giờ của Mộ Thanh Hề là sống ở phủ quốc công, có thể nói Thanh Hề gần như là do hắn một tay chăm sóc. Còn nhớ tiếng đầu tiên Thanh Hề gọi không phải “cha” cũng chẳng phải “mẹ”, mà chính là hai tiếng “ca ca”, niềm vui của hắn khi đó so với việc được làm cha cũng không thua kém chút nào.
Chỉ có điều khi tân hoàng đế kế vị, Phong Lưu phụng mệnh bảo vệ giang sơn, quanh năm trấn giữ ngoài biên ải, Thanh Hề đã bị mẹ của hắn, cũng tức là dì của nàng, chiều chuộng đâm hư, sinh thói ích kỷ ngang bướng. Phong Lưu vì ít khi ở nhà nên cũng không có cách nào uốn nắn được hành vi của nàng, rất nhiều việc đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua, sau đó lo lắng giúp nàng dọn dẹp hậu quả, thế mới tạo nên tính ngang ngược không coi ai ra gì của nàng. Chuyện đến nước này, cả Phong Lưu lẫn thái phu nhân đều dằn vặt tự trách.
“Ta đã sai người đến chùa Từ Ân thu xếp rồi, nàng hãy đến đó mà tu tâm dưỡng tính cho tốt.”
Mộ Thanh Hề trừng mắt, run rẩy nhìn Phong Lưu, lòng tự hỏi liệu hắn có biết đến hiện trạng kinh khủng ở chùa Từ Ân hay không.
Phong Lưu thấy Mộ Thanh Hề sợ hãi như vậy thì cũng có chút không đành lòng, chỉ có điều hắn luôn coi nàng như con, giờ con cái gây ra họa tày đình thế này, nếu không trừng phạt thích đáng, sau này hắn biết ăn nói với tứ đệ như thế nào? “Khi nào tứ đệ muội tha thứ cho nàng, khi đó nàng mới được về nhà.” Phong Lưu lạnh lùng quyết định.