Buổi chiều ở thành phố Mộc, bầu trời âm u, mây đen giăng phủ. Hoa Thiệu Đình đích thân đến trung tâm thương mại Hải Phong đón Bùi Hoan. Trên đường về, cô chẳng nói một lời. Lão Lâm đoán ngay phu nhân vẫn còn giận Tiên sinh.
Về đến nhà, Hoa Thiệu Đình cũng không dỗ vợ mà đi thẳng lên gác thay quần áo. Anh vào phòng ngủ, Bùi Hoan liền đi theo, thuận tay khép cửa.
Hoa Thiệu Đình đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân khiến cô tức giận. Cô không cho anh quay về Lan Phường nhưng anh cứ làm theo ý mình. Trước kia anh mắc bệnh hiểm nghèo, khó khăn lắm mới có thể bày ra màn kịch mình đã qua đời để thoát khỏi Kính Lan Hội. Hôm nay, để giải quyết phiền phức liên quan đến nhà họ Diệp, anh đã phải mạo hiểm lộ diện.
Con gái Sênh Sênh đi học thư pháp chưa về nên trong nhà vô cùng yên tĩnh. Sau khi thay quần áo xong, Hoa Thiệu Đình đi ra ngoài, bắt gặp Bùi Hoan tựa vào cánh cửa, nhìn anh chằm chằm.
Cô kém anh mười một tuổi, bất kể là quá khứ hay hiện tại, cô vẫn mãi mãi là cô bé mà anh nâng niu. Vì thế, anh đâu nỡ làm cô tức giận.
Hoa Thiệu Đình định mở miệng giải thích nhưng thấy viền mắt Bùi Hoan đỏ hoe, anh chỉ khẽ gọi: “Bùi Bùi.”
Bùi Hoan nhào tới ôm anh. Cô rất lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện nhưng anh có bao giờ nghe lời. Cô giận anh, cũng giận bản thân, cuối cùng trong lòng đầy ấm ức.
Cô vẫn y hệt quá khứ, đến khi vượt quá sức chịu đựng mới tỏ ra yếu thế trước mặt anh. Hoa Thiệu Đình vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Chuyện nhỏ ấy mà. Kính Lan Hội đâu thể vì chút việc cỏn con này mà giải tán.”
Anh nói có vẻ dễ dàng. Bùi Hoan ôm anh một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, trừng mắt: “Đối với anh, chuyện gì mà chả là chuyện nhỏ. Nếu hôm qua không thể khống chế được tình hình thì anh….”
Đêm qua Bùi Hoan ở cùng Nguyễn Vi. Cô phải cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh mới có thể khiến cả hai vượt qua thời điểm khó khăn đó. Nguyễn Vi kiệt quệ về mặt thể xác lẫn tinh thần, gần tới ngưỡng suy sụp. Trên thực tế, cô cũng chẳng khá hơn Nguyễn Vi là bao, đến mức dạ dày đau lâm râm. May thay, nhiều năm qua cô đã luyện được thói quen, càng căng thẳng lại càng có thể nhẫn nhịn.
Hoa Thiệu Đình vuốt tóc cô, mỉm cười: “Em vẫn cái tính một khi mình đã đúng thì chẳng chịu nhượng bộ. truyện của L3quydon.com. Chắc em không nhớ, lần đầu tiên anh gặp em, em đang đánh nhau với Trần Phong ở ngoài cổng Hủ viện, còn Bùi Hi trốn sau lưng em khóc. Bao nhiêu năm trôi qua, em chẳng thay đổi gì cả.”
Bùi Hoan ngẩn người. Đúng là cô quên mất vụ đó, bởi hồi ấy cô mới tám, chín tuổi, đến Lan Phường chưa bao lâu.
Thật ra, buổi gặp gỡ ban đầu của hai người cũng hết sức bình thường. Hôm đó, Hoa Thiệu Đình từ Hủ viện đi ra ngoài, tự dưng dừng bước ở hành lang. Ngoài trời nắng chói chang, dù còn nhiều việc chờ anh giải quyết nhưng anh chẳng buồn nhúc nhích.
Thời gian trước, Hoa Thiệu Đình có nghe nói Hội trưởng đưa hai con gái của người bạn quá cố về Lan Phường nhưng anh đâu có bận tâm. Hội trưởng để hai cô bé sống ở đằng sau Hủ viện, rồi bố trí một người họ hàng chăm sóc.
Mãi tới ngày hôm ấy, Hoa Thiệu Đình mới lần đầu tiên nhìn thấy họ. Bùi Hi tính hướng nội, là chị nhưng lại trốn sau lưng em gái, lặng lẽ rơi lệ. Thấy chị gái bị bắt nạt, Bùi Hoan vô cùng tức giận, gầm gừ như con sư tử nhỏ, khiến đám con trai, dẫn đầu là Trần Phong không dám làm quá.
Cảm thấy dáng vẻ phẫn nộ của cô bé tương đối thú vị, giống con mèo lông dựng ngược, Hoa Thiệu Đình bất giác không thể rời mắt. Đối với anh, bất kể chuyện gì cũng chẳng liên quan đến bản thân, điều duy nhất anh có thể làm là bàng quang đứng nhìn. Thật ra anh thích hoa cỏ nhưng chẳng bao giờ tự tay trồng, anh thích nhưng người nhiệt nhưng không bao giờ tiếp cận. Anh đã quen lạnh nhạt và thờ ơ với tất cả. Nhưng hôm ấy, anh đã lãng phí cả một buổi chiều. Điều này chỉ có thể giải thích, duyên phận giữa người với người đôi khi hết sức kỳ lạ.
Tầm chạng vạng. Lan Phường bắt đầu bật đèn sáng trưng, Bùi Hoan cuối cùng cũng nhận ra trên hành lang còn có người khác. Cô nhìn chằm chằm về phía Hoa Thiệu Đình một lát rồi kéo chị gái bỏ đi.
Hoa Thiệu Đình gọi người làm tới hỏi, mới biết tên cô. Anh buột miệng gọi: “Bùi Bùi!”, cô liền dừng bước.
Đây là lần đầu tiên Hoa Thiệu Đình gọi tên cô, cũng chẳng vì nguyên nhân gì đặc biệt. Anh còn nhớ, cô quay đầu nhìn anh, nhưng không đáp lại mà nhanh chóng chạy mất.
Lần gặp tiếp theo là vào dịp Tết âm lịch. Hội trưởng cho cả chị em Bùi Hoan dự tiệc nhà. Bùi Hoan linh lợi và hoạt bát nhất đám trẻ nên thu hút sự chú ý của mọi người. Hội trưởng dỗ cô, bảo cô gọi Hoa Thiệu Đình là “anh trai.” Cô còn đang do dự, Hoa Thiệu Đình đã lên tiếng gọi: “Bùi Bùi” rồi giơ tay về phía cô. Cô cũng không sợ, lon ton chạy đến, ngồi cạnh anh.
Mọi người đều biết Hoa Thiệu Đình tính tình kỳ quái, đấm nh em cùng độ tuổi phần lớn đều né tránh anh. Vì thế, lúc đó Hội trưởng đã cười nói với anh: “Trong nhà chỉ có mỗi hai cô bé này, anh hãy nhận làm em gái đi.”
Kỳ thực đây là một câu nửa đùa nửa thật, nói cho có vẻ có tình người, hợp với bầu không khí ngày Tết. Hoa Thiệu Đình cười cười, cũng chẳng để tâm.
Buổi tối hôm ấy, Bùi Hi cứ cúi gằm mặt suốt, chẳng chịu nói chuyện với ai. Bùi Hoan ngược lại không chịu ngồi yên, muốn chạy ra ngoài xem bắn pháo hoa. Hoa Thiệu Đình đã trao mọi sự nhẫn nại cho cô, dắt tay cô đi ra ngoài. Lúc đó không ai có thể ngờ, hành động nắm tay này lại kéo dài cả cuộc đời.
Nhiều năm sau, Hội trưởng tuổi tác đã cao, bệnh tình nguy kịch. Ông không có con trai, hai cháu trai Trần Phong và Trần Dữ còn quá non trẻ, lại không nên người, kém xa Hoa Thiệu Đình.truyện bên di3ndanlequydon.com
Đối với Kính Lan Hội, đó là thời kỳ vô cùng nhạy cảm. Việc ai sẽ ngồi lên ghế Hội trưởng nhiệm kỳ tiếp theo ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Hội trưởng tỉnh lại vào lúc trời vừa hửng sáng. Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có Hoa Thiệu Đình ở bên cạnh. Hội trưởng đột nhiên dặn dò: “Tôi giao bang hội cho anh, sau này anh thay tôi điều hành.”
Hoa Thiệu Đình im lặng hồi lâu. Thực ra đây không phải tin tức tốt lành. Nhà họ Trần vẫn còn người nối dõi, trong khi Hoa Thiệu Đình chỉ là con nuôi. Hơn nữa, sức khỏe của anh không tốt, sống được ngày nào hay ngày ấy.
Hội trưởng chậm rãi nói tiếp: “Bởi vì chúng không đấu nổi anh nên tôi mới giao cho anh. Ít nhất, anh có thể dung nạp chúng mấy năm. Nếu giao cho Trần Phong, nó sẽ chẳng chịu để yên, sẽ động đến anh đầu tiên. Tôi hiểu rõ con người anh, chắc chắn anh đã có sự chuẩn bị. Anh và nó mà đấu đá, cái nhà này sẽ loạn mất.”
Kính Lan Hội yên bình bao năm nay nên đương nhiên Hội trưởng không mong xảy ra nội loạn. Hoa Thiệu Đình không phản bác lời của Hội trưởng, dù biết rõ hơn ai hết, Lan Phường không phải là Phật đường, làm gì có chuyện Hội trưởng cho không anh tâm huyết của mấy đời nhà họ Trần. Biết anh chẳng sống được bao lâu, trước sau gì Kính Lan Hội cũng lại trở về với người nhà họ Trần nên Hội trưởng chỉ lợi dụng anh mà thôi.
Hoa Thiệu Đình chìm trong hồi ức. Bùi Hoan đi châm một lò trầm hương rồi bảo anh nghỉ ngơi cho khỏe. Chợt nhớ tới một chuyện, cô cười nói: “Ngày xưa anh thích gọi em là Bùi Bùi.” Thanh âm dịu dàng và yêu chiều của anh khi gọi cái tên này khiến cô luôn có cảm giác mình mãi mãi không trưởng thành.
Hoa Thiệu Đình cũng thấy buồn cười. Bùi Hoan nhướng mày nhìn anh. Thời gian này tư tưởng thoải mái nên khí sắc của anh khá hơn nhiều. Cô cũng chỉ vì anh nên mới lo lắng.
Bùi Hoan chọc tay vào ngực anh, nói nhỏ: “Anh bớt lo chuyện bao đồng đi. Dù không nghĩ đến em, cũng nên nghĩ đến Sênh Sênh một chút.”
Hoa Thiệu Đình cười khẽ một tiếng, xuống nước nhận lỗi với vợ: “Được rồi, lần này là anh sai. Phu nhân hãy tha thứ cho anh.” Nghe anh nói vậy, Bùi Hoan muốn tức cũng chẳng tức nổi.
Thời tiết âm u khiến con người cũng trở nên lười biếng. Trong phòng thoang thoảng mùi trầm hương dễ chịu, Bùi Hoan cùng Hoa Thiệu Đình nằm nghỉ một lúc. Chợt nhớ tới chuyện nhà họ Diệp, cô lật người nhìn anh. Dường như biết cô định nói gì, Hoa Thiệu Đình làm động tác suỵt. Cô nhoẻn miệng cười, giơ tay ôm anh, cố tình hỏi: “Anh quen thầy Nghiêm từ lúc nào mà em không biết nhỉ?”
Hoa Thiệu Đình ngẫm nghĩ một lát mới lên tiếng: “Từ lâu rồi.” Bùi Hoan càng có hứng thú, nằm sấp lên người anh rồi hỏi: “Trước khi anh gia nhập Kính Lan Hội à?”
Cô đột nhiên nhận ra, mình chẳng biết một tí gì về cuộc sống của Hoa Thiệu Đình trước năm anh mười sáu tuổi. Bởi vì xưa nay không có ai hỏi dò hay tìm hiểu về điều đó nên ấn tượng ban đầu của Bùi Hoan về người đàn ông này cũng chính là dáng vẻ của anh bây giờ. Thành viên của Kính Lan Hội đến từ mọi nơi trong cả nước, nhưng khi bước qua cánh cửa này, họ đều phải tuân thủ quy tắc của bang hội, chỉ nhận một chủ nhân. Hoa tiên sinh là chủ nhân của bọn họ nhưng không một ai biết câu chuyện về người chủ nhân này.
Hoa Thiệu Đình kéo gối để Bùi Hoan nằm xuống mà cô không chịu. Mái tóc dài như lụa của cô xõa trên người anh. Anh hôn lên má cô, bảo cô nghe lời. Cô liền ôm cổ anh, cười nói: “Anh mau kể đi, đừng nghĩ đến chuyện qua quýt với em.”
Hoa Thiệu Đình vuốt ve lưng cô, khai thật: “Mẹ anh là giảng viên đại học, là đồng nghiệp của bố mẹ Nghiêm Thụy. Hồi bọn anh còn nhỏ, hai nhà đều sống ở khu tập thể giáo viên nên thường xuyên qua lại.” Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Mãi tới năm mười bốn tuổi, anh mới được bố anh đưa đi.”
Mọi người ở Lan Phường đều biết Hoa tiên sinh chú trọng từ những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, chứng tỏ xuất thân không tồi. Tuy nhiên, nhìn thế nào vẫn thấy anh chẳng ăn khớp với nơi đó.
Bùi Hoan ngạc nhiên, ngồi dậy nhìn chồng bằng ánh mắt khó tin. Hoa Thiệu Đình nói: “Bên nhà ngoại anh cũng theo ngành giáo dục như nhà Nghiêm Thụy. Mẹ anh nhất quyết theo bố anh đến thành phố Mộc. Sau này hai người xảy ra trục trặc nên bà lại quay về nhà.”
Sự việc sau đó, Bùi Hoan cũng đại khái nắm được. Anh từng nói, mẹ anh cố tình sinh ra anh nên bị phát bệnh tim, cuối cùng không thể cứu sống.
Kể xong, Hoa Thiệu Đình ngồi dậy, tựa vào đầu giường. Tuy gương mặt anh hơi nhợt nhạt nhưng ánh mắt trầm tĩnh như nhìn thấu tâm tư của mọi người. Bùi Hoan quan sát anh từ đầu đến chân, hỏi: “Hồi nhỏ chắc anh rất ngỗ nghịch đúng không?”
Có lẽ không ngờ mình lại nghe được nhận xét này, anh tỏ ra ngạc nhiên: “Đâu có, thành tích học tập của anh rất khá, tuy không bằng loại thiên tài như Tùy Viễn nhưng cũng lọt vào tốp đầu của lớp.”
Bùi Hoan không nhịn được cười.Ngẫm đi nghĩ lại, cô vẫn không thể tưởng tượng nổi, Hoa Thiệu Đình hồi nhỏ lại là học sinh ngoan và xuất sắc. Bị cô chọc cười, anh cầm tay cô, hỏi nhỏ: “Em nghĩ anh là người thế nào?”
Bùi Hoan nâng mặt anh, nghiêm túc trả lời: “Cáo già như anh hồi nhỏ nên tác oai tác quái, mọi người phải nghe theo mới đúng.”
Bắt gặp gương mặt đỏ hây hây, đôi mắt sáng lấp lánh đầy vẻ tinh nghịch của vợ, Hoa Thiệu Đình thò tay vào trong áo cô: “Em thì sao? Em có nghe lời anh không?”
Bùi Hoan liền giữ tay anh, cất giọng đặc biệt thành khẩn: “Đang giữa ban ngày đấy… Được rồi, em tin anh là người đàn ông tốt.”
Vì Bùi Hoan nhắc tới nên Hoa Thiệu Đình bất đắc dĩ nhớ về quá khứ trước năm mười sáu tuổi. Nhưng nói đi nói lại, tuổi thơ của anh cũng chẳng có gì đặc biệt.
Anh được bên nhà ngoại nuôi dưỡng. Vì gia đình gia giáo nên thời đi học, anh không bao giờ làm chuyện gì vượt quá khuôn khổ.
Trong trí nhớ của Hoa Thiệu Đình, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự kiêng dè của người xung quanh là hôm trường học xảy ra sự cố bất ngờ.
Trong trường có một học sinh kết giao với phần tử ngoài xã hội, xảy ra xích mích nên đánh nhau một trận tơi bời khói lửa. Cậu học sinh đó bị nhà trường kỷ luật, phải mời phụ huynh đến. Cậu ta không dám nói với bố mẹ, cuối cùng vì áp lực lớn nên nhảy từ nóc nhà xuống sân khấu ở sân trường, chết ngay tại chỗ.
Sự việc xảy ra đột ngột, cả trường náo loạn trong giây lát. Lúc đó, Hoa Thiệu Đình chỉ đứng cách sân khấu có mấy bước chân. Vì nguyên nhân sức khỏe nên anh không bao giờ tham gia các hoạt động tập thể. Những lúc rãnh rỗi, anh thường tìm nơi mát mẻ nghỉ ngơi, không ngờ lại đứng gần nạn nhân nhất.
Các bạn học vô cùng sợ hãi, la hét ầm ĩ. Chỉ có anh vẫn đứng yên, nhìn chằm chằm người chết nằm dưới đất, sắc mặt không thay đổi. Thầy giáo đến giải tán đám đông, đuổi anh mới đi. Sau này có rất nhiều người còn nhớ câu nói lúc đó của anh. Một đứa trẻ mười mấy tuổi, bình thản nhìn vũng máu dưới chân rồi thốt ra một câu: “Chết ngay cũng tốt.”
Sau này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh lựa chọn Kính Lan Hội, Bùi Hoan thắc mắc rất nhiều lần nhưng anh không chịu tiết lộ, chỉ nói: “Lâu quá nên anh quên mất rồi.”
Hai người trò chuyện thêm một lát, Bùi Hoan chuẩn bị xuống dưới nhà pha trà. Đúng lúc này, Lão Lâm gõ cửa, thông báo cô giáo của Sênh Sênh gọi điện, bảo phụ huynh đến đón sớm. Sợ con gái xảy ra chuyện, Bùi Hoan vội vàng gọi điện cho cô giáo. Hóa ra trong giờ học thư pháp, Sênh Sênh bôi đầy mực lên người nên cô giáo bảo cô mang quần áo đến thay cho con bé.
Bùi Hoan cúp máy, đi xuống tầng dưới. Hoa Thiệu Đình đang ở ngoài hành lang xem Hắc Tử. Mấy hôm trước, Lão Lâm nói cho người dọn một chỗ trên tầng hai, đặt hòn non bộ và dây leo, dẫn cả nước vào, tạo thành một nơi cho Hắc Tử hoạt động. Anh gọi cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Trẻ con nghịch bẩn ấy mà.” Mặc dù trong điện thoại, cô giáo không nói rõ nhưng Bùi Hoan có thể nghe ra, chắc chắn Sênh Sênh lại gây chuyện ở trường học.
“Anh sẽ đi cùng em.”
“Không cần đầu.” Bùi Hoan vội ngăn anh lại. Hoa Thiệu Đình chiều con kinh khủng, chuyện bé đến mấy cũng có khả năng xé ra to. “Anh yên tâm, chẳng ai dám động đến con gái nhà anh.”
Bùi Hoan nhanh chóng đón Sênh Sênh về nhà. Quả nhiên chẳng có chuyện gì ghê gớm, là bọn trẻ tranh giành vị trí bên cửa sổ mà thôi.
Bây giờ Sênh Sênh hoạt bát hơn nhiều. Con bé cũng được di truyền tính bướng bỉnh của bố mẹ. Hôm nay Sênh Sênh đến sớm nên chọn vị trí bên cửa sổ. Sau đó có bạn học muốn con bé đổi chỗ nhưng nó không chịu. Cuối cùng, hai đứa đánh nhau, hất mực vào ngực đối phương.
Truyện chỉ của dii3ndanlequydon.com.
Trên đường về nhà, Sênh Sênh vẫn cảm thấy mình chẳng làm sai điều gì nên cúi đầu lặng thinh. Bùi Hoan chợt nhớ Hoa Thiệu Đình từng nói, hồi nhỏ, bộ dạng của cô mỗi khi tức giận cũng y như vậy.
Thế là Bùi Hoan không hề đả động đến sự việc vừa rồi, chỉ hỏi buổi tối con gái muốn ăn món gì. Sênh Sênh lặng lẽ nhìn mẹ, đột nhiên ôm cổ cô, thỏ thẻ: “Con sai rồi hả mẹ?”
“Sênh Sênh không sai, nhưng sau này con sẽ hiểu, đối với những chuyện cỏn con thế này, con không cần thiết phải tức giận.”
Sênh Sênh chớp chớp mắt, cất giọng y hệt bố: “Bố đã nói rồi, trừ khi con nhường nhịn, không thì chẳng ai có thể cướp của con.”
Đúng là nguyên tắc điển hình của nhà họ Hoa, Bùi Hoan véo má con gái: “Bố không thể dạy con đạo lý tử tế hơn sao?”
Lúc này, mây đen đã tan hết, trời sáng hơn một chút. Sênh Sênh từng mổ tim nên không thể tham gia các hoạt động mạnh. Bùi Hoan và con gái xuống xe từ ngoài đường, đi bộ về nhà.
Sênh Sênh nhảy chân sáo, cho thấy tâm trạng vui vẻ. Đi một đoạn, con bé đột nhiên quay sang mẹ, cất giọng lanh lảnh: “Cô giáo dạy chúng con phép cộng trừ, bảo chúng con tính tuổi của mẹ. Hóa ra mẹ trẻ nhất lớp.”
Thấy con gái thở hổn hển, Bùi Hoan liền kéo tay con bé, cố tình nghiêm giọng: “Trẻ nhất thì cũng là bậc phụ huynh. Con không nghe lời mẹ thì tìm ai khóc cũng vô dụng.”
Sênh Sênh ngoan ngoãn đi bên cạnh mẹ, cười toét miệng. Một lúc sau, con bé lắc lắc tay Bùi Hoan, nói nhỏ: “Con mà tìm bố, mẹ cũng chẳng có cách nào cả.”
Bùi Hoan hết nói nổi. Sênh Sênh nhảy lên thành vườn hoa, đi chầm chậm từng bước một. Bùi Hoan cầm tay con gái, đỡ con bé đi về phía trước.
Bùi Hoan vô tình liếc nhìn gương mặt nghiêng của Sênh Sênh. Dù còn nhỏ nhưng con bé đã rất hiểu chuyện, không bao giờ thắc mắc về quá khứ. Cô đột nhiên có chút cảm khái. Nhớ năm xưa, cô tìm mọi cách để giữ lại con gái. Lúc bấy giờ, cô mới hai mươi tuổi, tương lai hoàn toàn mờ mịt. Ngay cả cô hộ lý cũng khuyên cô nên cân nhắc kỹ càng không sau này lại hối hận. Mặc dù đã vô cùng tuyệt vọng, dù biết rõ sẽ vô vàn khó khăn, trắc trở ở phía trước nhưng cô vẫn không chịu quay đầu. Cô nghĩ, trong quá khứ cô từng làm sai nhiều chuyện, chỉ riêng với Hoa Thiệu Đình là cô may mắn đúng từ đầu đến cuối.
Bùi Hoan dừng bước. Sênh Sênh bị mẹ kéo lại nên ngoảnh đầu, vẫy tay với cô. Thấy Bùi Hoan không có phản ứng, con bé tưởng mẹ vẫn lo lắng cho mình nên đứng thẳng người, nói rất nghiêm túc: “Sau này con sẽ không tranh cãi với bạn học nữa.”
Bùi Hoan định thần, lắc đầu mỉm cười. Sênh Sênh đứng trên thành vườn hoa, dáng vẻ y hệt Hoa Thiệu Đình, đồng thời cũng có sự bướng bỉnh của cô. Cô nắm chặt tay con gái, trái tim trở nên vô cùng mềm mại.
Huyết thống là mối quan hệ khăng khít nhất trên thế gian, mà không ai có thể cướp đoạt hoặc cắt đứt. Bất kể sau này ra sao, cô và anh đã có sự tiếp nối đó.
Bùi Hoan đỡ Sênh Sênh nhảy xuống đất. Vừa quay người, cô liền nhìn thấy Hoa Thiệu Đình đang đi tới đón hai mẹ con.
Bao năm qua, anh đã hình thành một thói quen, ra ngoài tuyệt đối không bắt tay người khác. Trời chưa lạnh nhưng anh đã đeo đôi găng tay màu đen.
Nhìn thấy anh, Sênh Sênh liền gọi to: “Bố ơi,” Bùi Hoan dắt con bé đi đến bên Hoa Thiệu Đình. Ba người cùng về nhà.
Trong cả cuộc đời, có lẽ chỉ gặp chuyện của con gái là Hoa Thiệu Đình không thể ngồi yên. Thấy anh không mở miệng hỏi, Bùi Hoan cố tình nói: “Anh không xem con gái anh có bị bắt nạt hay không à?”
Sênh Sênh đang tập trung đếm cây nên không để ý đến câu hỏi này của mẹ. Hoa Thiệu Đình xoa đầu con bé, cất giọng bình thản: “Con gái anh không bắt nạt người khác thì thôi, ai dám động đến nó?”
Bùi Hoan đập vào vai anh. Anh mỉm cười kéo cô vào lòng. Sênh Sênh tung tăng phía trước, ngoảnh đầu nói với họ: “Con nghe lời mẹ, mẹ nghe lời bố.” Nói xong, con bé nhìn bố bằng ánh mắt đắc ý.
Bùi Hoan phục hai bố con. Sênh Sênh mới sống với Hoa Thiệu Đình hơn một năm mà đã “thoát xác” trở thành “cáo nhỏ” rồi.