Nỗi niềm không vui khi chiếc xe yêu bị tịch thu sau khi trở về nhà liền tan thành mây khói khi nhận được bưu phẩm đến từ Thành Đô. Ha ha, Lưu Úy gửi quà mừng năm mới qua bưu điện. Mở ra nhìn, Liễu Chân Nhã lại cười đến ánh mắt híp lại, đồ trong bưu phẩm tất cả đều là đặc sản Tứ Xuyên, khô bò, lạp xườn, thịt khô… Chỉ là khô bò cũng phân làm vài loại, nào là khô bò ngũ vị hương, khô bò cay, khô bò bóng, thịt bò Trương Phi, còn có chút đậu tằm, đậu cà vỏ, đồ chua lạ mắt, thật sự là cái gì cũng có.
“Noãn Noãn, Giang Thành, đến, ăn khô bò.” Liễu Chân Nhã cười ha ha quăng hai bao khô bò mắt lòe cặp mắt của Noãn Noãn và Giang Thành, “Chú Lưu các con còn gửi cả lạp xườn và thịt khô Tứ Xuyên, tối nay chúng ta ăn lạp xườn, thịt khô chưng với đậu phụ được không?”
“Được, được.” Noãn Noãn và Giang Thành một bên tước khô bò một bên gật đầu.
Trang Nhĩ Ngôn bay bay ở phía trên thùng, bên tai nghe thấy món ngon mà Liễu Chân Nhã nói, miệng thiếu chút nữa chảy nước miếng, quả nhiên biến thành quỷ vẫn là có nhiều thứ không tiện, tay nghề của Liễu Liễu a, đáng thương hắn một ngụm cũng không thưởng thức được.
Buổi tối, khi người một nhà đang ăn lạp xườn, thịt khô gửi đến từ Thành Đô qua bưu điện, Liễu Chân Nhã lại nhận được điện thoại của Triển Phi, nói là có thể giúp Ngọc Tấn Ngâm lo liệu giấy căn cước.
Liễu Chân Nhã vừa nghe, đầu tiên là cao hứng, sau là kỳ quái, “Không phải anh bị cắt chức? Bây giờ giúp chị Ngọc lo giấy căn cước sẽ không có vấn đề gì sao?”
Đầu kia điện thoại, Triển Phi bình tĩnh hỏi: “Tôi bị cắt chức? Tôi khi nào thì bị cắt chức sao tôi không biết?”
Chép miệng, Liễu Chân Nhã mang theo chút vui sướng nho nhỏ khi người gặp họa, nói: “Sáng nay không phải anh đang chỉ huy giao thông sao? Đồng phục cảnh sát giao thông nhìn qua rất đẹp nha.”
“Hôm nay bất quá là tôi giúp một người bạn cảnh sát giao thông trực ban, nghe như cô thực sư hy vọng tôi làm cảnh sát giao thông?”
“Ha ha, sao có thể chứ.” Liễu Chân Nhã cầm di động chột dạ cười cười, “Anh khôn khéo như vậy, có tài năng, anh minh thần võ, làm cảnh sát hình sự rất hợp với anh, làm cảnh sát giao thông thì rất ủy khuất anh.”
“Hừ, vuốt mông ngựa. Nhớ rõ, nói chị Ngọc kia của cô tới tìm tôi, tôi giúp cô ấy làm các loại giấy tờ có thể chứng minh thân phận cô ấy, còn cần cô ấy chụp tấm ảnh thẻ. Được rồi, tôi cúp đây.”
Liễu Chân Nhã con mắt xoay chuyển, cuối cùng cười cúp điện thoại, thì ra không phải bị cắt chức, ừ, ngày mai kêu chị Ngọc đi tìm Triển Phi.
“Liễu Liễu, là cảnh sát giao thông hôm nay gặp phải gọi điện thoại sao? Tại sao em quen biết hắn vậy?” Trang Nhĩ Ngôn nhớ tới ban ngày Triển Phi rất cứng rắn tịch thu xe của Liễu Chân Nhã, mà Liễu Chân Nhã tuy rằng bộ dáng khó chịu nhưng không dám phản bác, nhịn không được tò mò liền chủ động mở miệng hỏi, Liễu Liễu cùng cảnh sát kia có quan hệ như thế nào ta?
“Triển Phi là cảnh sát hình sự khu Thanh Sơn, quen biết anh ta cũng là có chút trùng hợp đặc biệt, bây giờ còn liên hệ là bởi vì nhà anh cũng có quỷ giống như anh, cha anh ta chính là quỷ đó. A, đúng rồi, cha anh ta là bị cha anh hại chết, cục công an có thể phá án của cha anh nhanh như vậy, ngoại trừ chứng cớ anh âm thầm không ngừng cung cấp cho cục công an, còn là do cha Triển Phi đang âm thầm hỗ trợ.” Liễu Chân Nhã bỏ vào trong miệng một miếng lạp xườn xuyên vị thơm ngát, hai mắt tò mò quan sát Trang Nhĩ Ngôn, có nên đem chuyện chị Ngọc tồn tại nói cho Trang Nhĩ Ngôn hay không?
“Thì ra thế giới này không chỉ có một mình anh là quỷ nha,” Vẻ mặt Trang Nhĩ Ngôn hưng phấn, “Các quỷ khác bộ dáng trông như thế nào, có phải cũng giống anh hay không?”
Liễu Chân Nhã nháy mắt mấy cái không biết nên trả lời như thế nào. Vừa ăn cơm một bên vừa nghe Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn nói chuyện, Noãn Noãn, Giang Thành nhịn không được ho khan hai tiếng, chú Trang sẽ không luôn cho rằng trên đời này chỉ có một mình ổng là quỷ chứ? Rốt cuộc người này trình độ tự kỷ tới mức nào vậy?
“Liễu Liễu, khi nào rảnh mang anh đi gặp mấy quỷ khác đi?” Vẻ mặt Trang Nhĩ Ngôn hung phấn theo kiểu “Anh rất ngạc nhiên”, “Anh rất muốn cùng các quỷ khác giao lưu trao đổi.”
Quỷ có gì để giao lưu trao đổi đây? “Anh muốn trao đổi cái gì? Tôi không có hứng thú mang anh đi trao đổi với quỷ, anh muốn thì tự mình đi tìm, thế giới này không thiếu quỷ.”
“A, thực sao? Không thiếu quỷ? Nhưng anh biến thành quỷ thời gian lâu như vậy tại sao không phát hiện ra một con quỷ nào ở ngoài trừ anh? Anh đều cảm thấy kỳ quái, khi anh và Nhâm Phong Thanh cùng chết, vì sao anh có thể biến thành quỷ ở lại nhân gian mà không thấy cô ta đâu?”
“Vấn đề này, thật ra tôi có thể trả lời anh. Cũng không phải mọi người sau khi chết đều có thể biến thành quỷ. Quỷ, kỳ thật là từ chấp niệm của con người, oán khí chờ một loạt tình cảm phức tạp, hơn nữa ý nguyện mãnh liệt, ý chí siêu cường hình thành một thể tập hợp, cho nên đại bộ phận con người sau khi linh hồn bảo trì hình thể liền trực tiếp đi đầu thai, giống như anh, hy vọng mãnh liệt nào đó trong lòng vẫn chưa hoàn thành xong, linh hồn mới có thể biến thành quỷ.”
Liễu Chân Nhã nói thực trừu tượng, bất quá Trang Nhĩ Ngôn vừa nghe đã hiểu, “Thì ra làm quỷ cũng phải dựa vào cơ duyên xảo hợp.”
“Kia là đương nhiên, bằng không thế giới này mỗi thời mỗi khắc đều có người chết, như vậy quỷ còn không chạy đầy đường sao?”
Trang Nhĩ Ngôn vò đầu ngây ngô cười.
Tiếng pháo Tết âm lịch vang vọng trên không đã truyền đến, nhìn pháo hoa bắn ngộp trời, Liễu Chân Nhã đem Noãn Noãn và Giang Thành hóa trang thành thỏ trắng ôm vào trong ngực, sau đó hung hăng ở trên mặt hai đứa bé hun một hơi, “Noãn Noãn, Giang Thành, tết âm lịch vui vẻ, chúc hai bảo bối của mẹ năm mới vui vẻ trưởng thành, mọi sự như ý.”
Noãn Noãn và Giang Thành cũng hung hăng hôn trả lại, ở hai bên má trái phải trên gương mặt của Liễu Chân Nhã để lại hai cái ấn son đỏ tươi, mẹ bắt bọn họ ăn mặc hóa trang thành thỏ kỳ quái như vậy, để báo đáp, bọn họ lưu lại hai dấu son ở trên mặt mẹ không tính là cái gì đi? “Mẹ, tết âm lịch vui vẻ!”
Trang Nhĩ Ngôn nhìn ba mẹ con cười đến không thấy mắt, hai bảo bối hóa trang thành con thỏ thật đáng yêu, ừ, lát nữa phải nhớ nhắc nhở Liễu Liễu chụp ảnh làm kỷ niệm, còn có ấn son trên mặt Liễu Liễu cũng rất có cảm giác vui vẻ… Thì ra bốn người đón năm mới cũng có thể náo nhiệt như thế.
Vốn tưởng rằng không có ai đến chúc tết, kết quả là sau hai ngày, từ mùng ba năm mới lại nghênh đón ba nhóm người đến chúc tết.
Nhóm thứ nhất đến chúc tết là ông bà Vương và Hướng San. Tất cả mọi người ở cùng một tiểu khu, Hướng San và dì Vương ở nhà Liễu Chân Nhã một năm, bọn họ đến chúc tết là bình thường. Liễu Chân Nhã chiêu đãi một nhà Hướng San. Cuối cùng Noãn Noãn, Giang Thành, bao gồm cả Liễu Chân Nhã, mỗi người được dì Vương mừng tuổi hai trăm đồng.
Liễu Chân Nhã ngây ngô cười nhận tiền mừng tuổi, từ khi có trí nhớ tới nay, tựa hồ đây là đầu tiên cô nhận được tiền mừng tuổi. Đương nhiên hai trăm đồng này cũng không có ở lâu trong tay cô, ban đêm, cô là dì của Hướng San, nên cũng mừng tuổi cho bé Hướng San năm trăm đồng.
Nhóm thứ hai đến chúc tết là Triển Phi và mẹ hắn, đương nhiên còn có chú Triển như bóng với hình với mẹ Triển. Mẹ Triển đầu tiên là nói ba đứa bé Liễu gia gần đây gầy quá, sau đó vén tay áo chạy tới phòng bếp bận bịu, còn không cho Liễu Chân Nhã đi vào giúp đỡ; Trang Nhĩ Ngôn và chú Triển được gặp vui mừng, hai quỷ cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ sau đó nhiệt liệt nói đến tâm đắc thành quỷ; Triển Phi mang đến giấy căn cước hoàn toàn mới cho Ngọc Tấn Ngâm, cũng nói cho Liễu Chân Nhã biết hắn sắp xếp thân thế Ngọc Tấn Ngâm từ khi sinh ra đến bây giờ như thế nào… Sau khi người Triển gia rời đi, Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn, Giang Thành, trong tay ba người có hơn hai trăm đồng tiền mừng tuổi.
Nhóm thứ ba đến chúc tết chân chính gây bất ngờ lớn, lại là người Liễu Chân Nhã nghĩ hẳn là sẽ không xuất hiện nữa, Phó An Thành và Vương Cách Cách.
Đã hơn một năm không gặp, Vương Cách Cách càng thêm thành thục, quyến rũ, mà trên sống mũi Phó An Thành lại nhiều hơn cặp kính, cả người có vẻ càng thêm nhã nhặn, thư sinh.
“Cô tựa hồ sống cũng không tệ lắm.” Nâng cặp kính, Phó An Thành nói lời hợp không khí vô cùng.
Không biết tại sao, Liễu Chân Nhã lại cảm thấy trong ôn hòa của Phó An Thành hàm chứa độc xà âm hàn, lạnh lẽo, “Nhờ phúc, nhờ phúc, các người sao rồi, hai năm nay ở bên ngoài sống được không?”
“Cũng không tệ lắm.” Phó An Thành mỉm cười vuốt cằm. Nụ cười tao nhã xứng với gương mặt nhã nhặn tuấn dật, cho dù Liễu Chân Nhã rất bài xích Phó An Thành nhưng không thể không thừa nhận đó là một người rất thu hút người khác, không giống như Trang Nhĩ Ngôn, một người khí phách sắc bén thu hút, một người nhã nhặn tuấn dật thu hút.
“Chân Nhã, đứa bé bên cạnh cô chính là con của Nhĩ Ngôn sao? Gọi là Giang Thành đúng không?” Vương Cách Cách một tay cuốn tóc quăn trước ngực, một bên tò mò đánh giá Giang Thành im lặng ngồi ở bên cạnh Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã âm thầm nhướng mày, nghe lời này là đã điều tra cô nha. “Ừ, bé tên là Giang Thành.”
“Ha ha, tên Nhĩ Ngôn kia cuối cùng cũng không có tuyệt hậu.” Vương Cách Cách nháy mắt với Giang Thành, đáng tiếc Giang Thành không nhìn cô ta. Cô ta lại chu môi đỏ mọng thản nhiên quét Noãn Noãn đang ngồi kế bên Giang Thành, “Cô nuôi một mình con của Nhĩ Ngôn là đủ rồi, còn thu dưỡng một đứa nhỏ nữa làm chi?”
Noãn Noãn giống như không có nghe thấy lời của Vương Cách Cách, cười thiên chân vô tà như cũ, Liễu Chân Nhã lại lập tức nhíu mày, “Tôi thích nuôi.” Ngụ ý chính là “không mượn cô xen vào”.
Vương Cách Cách trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng lập tức lại đổi thành bình thản, “Tôi không phải đang quan tâm cô sao? Đầu năm nay làm mẹ đơn thân cũng không phải dễ dàng gì, huống hồ cô còn làm mẹ của hai đứa trẻ, còn không phải đang có việc làm.”
“Cám ơn đã quan tâm. Bất quá cô đã biết Giang Thành là con của Nhĩ Ngôn, Noãn Noãn là tôi thu dưỡng, chẳng lẽ không biết trên người tôi có bao nhiêu tiền? Tôi nghĩ cô không cần lo lắng tôi không nuôi nổi hai đứa con.” Liễu Chân Nhã mặt mang ý cười, giọng điệu châm chọc nói. Quả nhiên trước đây cô đoán không sai, hai người kia hoàn toàn là bởi vì Trang Nhĩ Ngôn mới miễn cưỡng làm bạn với cô.
“Vậy thì tốt.” Vương Cách Cách cười càng thêm ngọt, “Giang Thành là con của Nhĩ Ngôn, tôi và An Thành không hy vọng nó xảy ra chuyện gì.” Tiếp theo cười với Giang Thành, nói: “Giang Thành, về sau con muốn cái gì hoặc là thiếu cái gì liền gọi điện thoại cho dì, dì mua cho con. Đến, đây là số điện thoại di động của dì, tốt nhất là luôn mang theo bên người.” Vương Cách Cách đưa cho Giang Thành danh thiếp có viết tên, địa chỉ nhà, và số điện thoại di động.
Giang Thành quay đầu, đem thân hình nho nhỏ nhào vào trong lòng ấm áp của Liễu Chân Nhã, “Cháu thiếu cái gì, muốn cái gì tự nhiên sẽ tìm mẹ của cháu, không cần người ngoài quan tâm.”
Nụ cười của Vương Cách Cách nhất thời trở nên cứng ngắc.
Không muốn lại cùng Phó An Thành, Vương Cách Cách cứ nói chuyện có thâm ý như vậy, Liễu Chân Nhã đứng lên nói: “Buổi trưa lưu lại ăn chút cơm rau dưa đi, tôi sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ.” Thức thời cũng nên biết cút xéo ngay cho tôi.
Giống như nghe ra ý tứ tiễn khách trong lời nói của Liễu Chân Nhã, Phó An Thành tao nhã cười, “Không cần phiền, Chân Nhã, trong nhà có khách, tôi và Cách Cách phải về nhà ăn trưa.” Phó An Thành đứng lên, “Chân Nhã, tôi và Cách Cách đi trước, chờ khi chúng tôi rảnh lại đến thăm cô.”
Tuy rằng Liễu Chân Nhã cười, trong mắt lại sâu sắc biểu đạt ý “Ai muốn các ngươi tới thăm? Tốt nhất vĩnh viễn không thấy!”
“Ai nha, kỳ thật về sau cơ hội gặp mặt còn nhiều, Chân Nhã, học kỳ sau tôi và An Thành sẽ chuyển tới lớp của cô học.” Vương Cách Cách không chút để ý bỏ lại một quả bom làm Liễu Chân Nhã hồn bay đầy trời, khi lấy lại tinh thần, trong phòng khách đã không còn bóng dáng của Phó An Thành và Vương Cách Cách, chỉ có Trang Nhĩ Ngôn, Noãn Noãn và Giang Thành đang quan tâm vây quanh cô.
“Mẹ, cái này là của ông chú mang mắt kính chán ghét kia để lại, ông ta nói mật mã là ngày sinh của người họ Trang.” Giang Thành đưa thẻ ngân hàng cho Liễu Chân Nhã.
“Giang Thành, thằng nhóc bất hiếu, con phải gọi ta là “ba ba”, sao có thể xưng hô là “người họ Trang”?” Trang Nhĩ Ngôn ai oán giơ chân, hắn muốn Noãn Noãn và Giang Thành gọi hắn một tiếng “ba ba”.
“Ông chú mang mắt kinh kia còn nói tiền này là giúp người họ Trang nuôi con.” Giang Thành không nhìn Trang Nhĩ Ngôn đang thở phì phì, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh nói với Liễu Chân Nhã: “Mẹ, con cảm thấy ông chú mắt kính kia không có ý tốt với mẹ, số tiền này chúng ta không thể nhận.”
“Đúng, đúng, không thể nhận, không thể nhận tiền dơ bẩn của An Thành.” Trang Nhĩ Ngôn “hưu” một tiếng bay tới trước mặt Liễu Chân Nhã, “Nó nghĩ nó là ai vậy, vậy mà dám dùng cái loại giọng điệu chẳng hề để ý này nói chuyện với em, hừ, thì ra nó vẫn không xem em là bạn. Hừ, con anh, anh tự mình nuôi dưỡng, không cần tiền dơ bẩn của nó, Liễu Liễu, đem thẻ trả lại cho nó, chúng ta không cần tiền của nó.”
Ba người Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn, Giang Thành đồng thời đen mặt, làm quỷ, Trang Nhĩ Ngôn làm sao nuôi ba người sống sờ sờ đây?
Liễu Chân Nhã lấy thẻ của Phó An Thành để lại cất vào trong túi, người ta tặng không tiền, không cần chính là thằng ngốc, “Ngày mai đi ngân hàng nhìn xem trong thẻ này có bao nhiêu tiền, sau đó lấy toàn bộ tiền trong thẻ chuyển vài khoản của mẹ, như vậy cho dù Phó An Thành đổi ý cũng không thể lấy lại.”
Lần này đến phiên Trang Nhĩ Ngôn và hai đứa con đen mặt, trong nhà lại không thiếu tiền, tại sao Liễu Liễu/mẹ trở nên tham tiền như vậy?
“Mấy người thì biết gì?” Liễu Chân Nhã hiểu ý tứ trong mắt của một quỷ hai đứa con, chậm rãi nói: “Tiền vĩnh viễn chê ít, người khác nguyện ý đưa, chúng ta vì sao không nhận? Hơn nữa, mấy người cũng nhìn ra ý của Phó An Thành đi? Hắn đây là giúp người họ Trang nuôi con.”
“A, Liễu Liễu, tại sao em cũng gọi anh là người họ Trang?” Trang Nhĩ Ngôn bất mãn phồng hai má.
“Tôi cảm thấy tên này không tồi, rất thích hợp với anh.” Liễu Chân Nhã nín cười nhún vai.
“Em, hừ!” Trang Nhĩ Ngôn chán nản, giây lát lại ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Liễu Chân Nhã, “Liễu Liễu, không phải là em có chuyện gì đã quên nói cho anh biết sao?”
“Em không tính nói cho anh biết chuyện của Ngọc Tấn Ngâm sao?” Trang Nhĩ Ngôn hai tay ôm ngực, hoàn toàn một bộ tư thế thẩm vấn, trên mặt viết “tốt nhất thẳng thắn sẽ được khoan hồng”.
“Anh không phải đã biết đầy đủ rồi sao, còn hỏi tôi làm gì?” Liễu Chân Nhã mới không tin chú Triển cái gì cũng không nói cho Trang Nhĩ Ngôn.
“Nhưng anh muốn nghe em nói.” Từ miệng người khác biết với từ miệng Liễu Liễu biết ý nghĩa đại biểu hoàn toàn khác nhau, đó là đại biểu Liễu Liễu tín nhiệm hắn.
“Lại phải nói từ đầu, thật là phiền phức. Noãn Noãn, Giang Thành, các con nói cho chú ấy biết, mẹ đi làm cơm trưa, đói bụng rồi.” Đem nhiệm vụ phân lại cho hai đứa con, Liễu Chân Nhã không chịu trách nhiệm chạy vào phòng bếp, điền đầy bụng so với kể chuyện xưa quan trọng hơn.
Ngày hôm sau ra ngân hàng kiểm tra, thẻ Phó An Thành để lại có hai mươi vạn đồng, Liễu Chân Nhã không chút khách khí chuyển toàn bộ hai mươi vạn đồng vào thẻ của mình.
Năm nay, qua tuổi mới không tồi, chẳng những không có tiêu tiền, còn kiếm được hai mươi vạn, ha ha, kiếm thật tốt lắm, thật tốt lắm!