Đinh Thanh Lân từ lâu đã không thể tự mình bước đi một đoạn đường dài, đã từ lâu không thể tự cưỡi ngựa. Dương Lâm phải dìu đỡ ông bước đi. Còn khi lên ngựa, Dương Lâm cũng phải ngồi sau yên mà điều khiển. Vì vậy, chuyến đi này so với chuyến đi mà Dương Lâm cùng bốn bằng hữu đến Hoa Lư rõ ràng là chậm hơn rất nhiều.
Sau hai ngày, mọi người cũng đã đến Bạch Y Tửu Lâu.
Các đệ tử Bạch Giáo đều bước ra nghênh tiếp Phó Giáo chủ. Diệp Trung Tâm ra lệnh cho đám thuộc hạ:
- Hôm nay giáo chúng ta có ba vị khách quý mà Giáo chủ muốn gặp. Hàn Mặc, Hàn Lập, Vương Minh Chính, các ngươi hãy theo ta lên lầu bốn. Còn lại, tất cả hãy ở dưới này, chưa có lệnh không một ai được phép lên.
Cả giáo giật mình, ai cũng biết lầu bốn là phòng ở của Phó Giáo chủ, trước giờ không ai được lên. Không ngờ bây giờ ngay cả Giáo chủ cũng xuất hiện ở đó. Trong lòng ai cũng dấy lên tò mò, muốn xem xem vị Giáo chủ của mình là ai, bản lĩnh thế nào mà có thể khiến cho Diệp Phó Giáo chủ phục tùng nghe lệnh răm rắp.
Hàn Mặc, Hàn Lập và Vương Minh Chính đương nhiên là những người hồi hộp nhất. Dù mang tiếng là thuộc hạ thân tín của Phó Giáo chủ nhưng họ cũng chưa bao giờ được tham kiến Giáo chủ. Đây mới chính là lần đầu tiên.
Dặn dò xong, Diệp Trung Tâm và mọi người cùng xuống ngựa. Dương Lâm và Lý Văn Lâm vẫn phải dìu đỡ Đinh thanh Lân bước vào trong. Họ cùng huynh đệ họ Hàn và Vương Minh Chính cùng bước chầm chậm tiến lên trên lầu.
Lầu bốn có hai phòng, Diệp Trung Tâm nhanh nhẹn đi lên phía trước mở cửa phòng phía bên phải rồi trang trọng nói:
- Giáo chủ, đã để người phải đợi lâu rồi.
Bên trong có tiếng nói vọng ra:
- Bọn họ đã đến đông đủ cả chứ?
- Rồi, thưa Giáo chủ.
Dương Lâm chắc chắn rằng mình có nghe thấy tiếng thở ra thỏa mãn của Giáo chủ. Rồi sau đó, Giáo chủ nói:
- Các vị đã phải đi một đoạn đường xa rồi, mời vào đây nghỉ ngơi uống trà.
Thanh âm không lớn, nhưng lại vang vọng khắp quán, đủ thấy được nội lực của vị Giáo chủ này thâm hậu tới đâu.
Diệp Trung Tâm vào phòng trước, những người còn lại cũng theo sau.
Lý Văn Lâm và Dương Lâm vừa bước vào phòng, đã lập tức lùi lại mấy bước, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bên trong căn phòng này bài trí giống hệt như căn phòng họp trong căn nhà gỗ của Đinh Tiên Phái! Nếu có khác, thì chỉ là phòng này nhỏ hơn một chút xíu mà thôi.
Khuôn mặt Đinh Thanh Lân không biểu lộ gì trên khuôn mặt, chẳng ai biết là ông đang nghĩ gì.
Từ một góc phòng, có bóng người.
Người này chầm chậm bước ra khỏi góc tối, y bước một bước, là ba người của Đinh Tiên Phái lại thêm một phần kinh ngạc.
Vị Giáo chủ này, giống hệt Bạch Văn Sinh hồi trẻ!
Đinh Thanh Lân thấy y, khẽ mỉm cười:
- Là cháu đấy phải không, Bạch Phi Vân?
Vị Giáo chủ Bạch Giáo cũng mỉm cười đáp lại:
- Thúc thật là có con mắt tinh đời đó.
Lý Văn Lâm cũng ngạc nhiên:
- Bạch Phi Vân?
- Ủa, Lý thúc thúc, thúc cũng ở đây sao? Vậy thì hay lắm. Còn vị này… A! Ra là Dương huynh đệ luôn thích uống rượu ngâm thơ đây mà.
Dương Lâm tuy vẫn còn ngạc nhiên, nhưng vẫn có thể nở nụ cười:
- Bạch huynh, lâu rồi không gặp. Năm năm rồi.
Bạch Phi Vân nói:
- Năm năm... trong năm năm này, có nhiều việc xảy ra thật đó. Điển hình trong số đó, có lẽ là việc Đinh thúc đây bị trọng thương cách đây ba năm.
Lý Văn Lâm ngạc nhiên:
- Ngươi biết chuyện này sao?
Bạch Phi Vân đưa bàn tay lên nhìn một lúc, rồi cũng cất tiếng:
- Chẳng giấu gì ba vị, kẻ năm đó chính là ta!
Lý Văn Lâm và Dương Lâm được một phen thất kinh.
Còn Đinh Thanh Lân thì chỉ ngửa mặt lên trời mà than:
- Quả báo! Đúng là quả báo!
Bạch Phi Vân trừng mắt nhìn Đinh Thanh Lân:
- Đừng tưởng ta không biết chuyện ông làm năm xưa.
- Ta thật có lỗi với cha của cháu, Phi Vân à.
Bạch Phi Vân quát:
- Ông không có tư cách để xin lỗi cha ta.
- Đành rằng ta có lỗi với cha cháu, nhưng cháu lại rắp tâm phá hoại Đinh Tiên Phái, gần như gián tiếp hại chêt hai vị thúc thúc của cháu rồi…
Bạch Phi Vân ngắt lời:
- Vậy thì năm xưa ông hại chết cha ta, ta có dám nói lại một lời không hả?
Dương Lâm ngạc nhiên:
- Cái gì? Bạch huynh… hay là huynh đã lầm?
Bạch Phi Vân gần như đã điên dại rồi:
- Lầm? Ta đã lầm ư? Có thể trí óc của ta không được minh mẫn, nhưng đôi mắt, đôi mắt không thể đánh lừa ta được.
Đinh Thanh Lân nói:
- Thôi đủ rồi, Phi Vân, ta thừa nhận, năm đó ta đã giết chết cha cháu.
Dương Lâm lắp bắp:
- Sao… Sao cơ? Sư phụ…
- Vậy là ông đã thừa nhận, khỏi cần ta phí lời làm gì.
- Chỉ vì cha cháu có những hành động phản bội lại sư môn, nên ta buộc phải làm vậy.
Đinh Thanh Lân nhìn Lý Văn Lâm:
- Sư đệ, xin lỗi vì năm đó đã khiến đệ phải làm một việc cắn rứt lương tâm như vậy.
Bạch Phi Vân lại quát:
- Thôi đừng đạo đức giả nữa, ta đã nghe đến nhàm tai rồi.
Đinh Thanh Lân nói:
- Vậy bây giờ cháu muốn gì?
Bạch Phi Vân quát:
- Ta muốn ông phải chết!
Nói đoạn, y cầm thanh kiếm trên bàn rồi xuất một kiếm về phía Đinh Thanh Lân. Lý Văn Lâm đã kịp rút kiếm ra chặn đường chiêu kiếm của Bạch Phi Vân. Họ Bạch liền lùi về phía sau:
- Ta những tưởng đây chỉ là ân oán giữa hai ta, sao giờ lại có người xen vào?
Bạch Phi Vân cười:
- Nếu như để cho người khác xen vào, thì người được lợi vẫn không phải là các người đâu. Hãy nhìn lại xem, bọn ta có bao nhiêu người, các ngươi có bao nhiêu người, hẳn các người cũng biết ai là người có lợi thế hơn chứ.
Lý Văn Lâm nói:
- Các ngươi ỷ đông hiếp yếu, sau này không sợ thiên hạ cười chê sao?
Bạch Phi Vân cười:
- Ta sợ, tất nhiên là ta sợ chứ. Nhưng mối thù giết cha thì không thể không báo!
- Đó là mối thù của riêng hai ta, không liên quan gì đến họ.
- Nếu đã không liên quan, sao ông không bảo họ tránh ra?
Đinh Thanh Lân đẩy đẩy hai người về hai bên, Lý Văn Lâm vội nói:
- Sư huynh…
Dương Lâm cũng nói:
- Sư phụ…
Đinh Thanh Lân khẽ nói:
- Không sao… không sao.
Bạch Phi Vân lại cười:
- Nói hay lắm, Đinh thúc. Một con người đến đứng còn không vững mà cũng muốn tự mình giải quyết ân oán sao?
Đinh Thanh Lân giằng lấy kiếm của Dương Lâm, rồi dường như đã kiệt sức, lại cầm thanh kiếm chống xuống đất để đứng cho vững. Tuy nhiên, ông vẫn cố nở một nụ cười:
- Phi Vân, vậy nếu như hôm nay cháu bị ta giết chết thì sao?
Bạch Phi Vân nghe Đinh Thanh Lân nói vậy, trong lòng cũng có hơi ngạc nhiên, thế nhưng y nghĩ rằng đây chỉ là một quỷ kế của họ Đinh này thôi, chứ thực chất ông vẫn không thể vận công được. Nghĩ thông suốt rồi, y mới cười khẩy:
- Đinh thúc, đến giờ này mà ông vẫn nói cứng được sao? Ta thật là phục ông quá rồi đó.
Đinh Thanh Lân vẫn nói:
- Cháu hãy trả lời ta đi đã. Nếu như trong hai ta có một người chết, thì mọi ân oán coi như đã được chấm dứt, đúng không?
Bạch Phi Vân nói:
- Phải!
Nói đoạn, y quay sang Diệp Trung Tâm:
- Diệp huynh, huynh đã nghe rõ rồi đấy. Hôm nay cho dù có ai chết, huynh vẫn phải để cho hai người Dương, Lý này đi.
Diệp Trung Tâm cũng biết tình hình hiện tại, tin chắc Giáo chủ mình sẽ thắng, dù sao cũng không muốn bị thiên hạ cười chê là “ỷ đông hiếp yếu”, nên cũng gật đầu:
- Huynh yên tâm, ta hứa với huynh sẽ tha cho hai người Dương, Lý này.
Đinh Thanh Lân hít một hơi dài, nói:
- Vậy bắt đầu đi.
Bạch Phi Vân phóng ra một đường kiếm, tuy rằng đường kiếm này không hiểm ác nhưng Đinh Thanh Lân phải vận hết lực trong người mới có thể né được, nhưng cũng mất thăng bằng, ngã gục xuống. Ông lại phải chống kiếm gắng gượng đứng dậy.
Dương Lâm vụt nói:
- Sư phụ!
Đinh Thanh Lân khẽ lắc đầu, rồi lại tiếp tục nhìn Bạch Phi Vân, như đang chờ chiêu thứ hai.
Bạch Phi Vân sau chiêu đầu cũng đã chắc chắn được Đinh Thanh Lân thực sự không còn hơi sức nữa, nên chiêu thứ hai này y đã dồn toàn bộ nội lực vào thanh kiếm, chiêu thức đánh ra vô cùng cương mãnh, ngay đến Lý Văn Lâm cũng không thể chắc chắn nếu bị đặt vào tình thế như Đinh Thanh Lân thì mình có thể chống đỡ nổi không.
Vậy thì Đinh Thanh Lân phải làm thế nào?
Chẳng lẽ đây chính là chiêu kiếm kết liễu một Đinh Thanh Lân kiêu hãnh một thời từng đứng trên đỉnh đầu của thiên hạ?
Dương Lâm chỉ kịp hét một tiếng:
- Sư phụ!
Máu cũng đã chảy…
Nhưng người chảy máu không phải Đinh Thanh Lân.
Là Bạch Phi Vân!
Thanh kiếm của Bạch Phi Vân cũng đã chẳng còn trong tay y nữa.
Nó đã bị bắn văng ra xa.
Lý Văn Lâm mở to mắt:
- Là Nhất Kiếm Đoạt Mạng!
Cả bốn người Diệp Trung Tâm, Hàn Mặc, Hàn Lập và Vương Minh Chính cũng vô cùng bàng hoàng.
Họ Đinh rút kiếm ra, rồi loạng choạng một lúc mới có thể đứng vững được.
Bạch Phi Vân ôm vết thương trên ngực, lắc đầu:
- Không… không thể nào.
Đinh Thanh Lân thở hằn học:
- Ta đã chờ suốt ba năm nay không vận động, chính là để xuất ra một chiêu kiếm này đây! Cũng như cách đây mười lăm năm, ta đã chờ cả một quãng thời gian dài không tung hết thực lực khi tỷ võ, cũng chỉ là để gây bất ngờ nhằm kết liễu mạng của cha ngươi!
Bạch Phi Vân trừng mắt nhìn họ Đinh:
- Bây giờ… Bây giờ ngươi cũng đã lộ nguyên hình rồi phải không?
- Phi Vân, ta nói thật với ngươi, kế hoạch của ngươi vào tay ta thì chẳng khác nào một món đồ chơi của trẻ con. Họ Đinh này là ai chứ? Là người để các ngươi muốn đánh là đánh, muốn giết là giết sao? Ta còn có một đệ tử xuất chúng bên cạnh, còn có một sư đệ là đại cao thủ võ lâm, ba bọn ta chẳng lẽ không đánh lại được ngươi và Diệp Trung Tâm sao? Thực chất ngay từ khi Bạch Giáo được thành lập, ta đã sớm đoán ra được ngươi chính là Giáo chủ, cung cách hoạt động thật giống như cha ngươi năm xưa.
- Không ngờ… Thật không ngờ… ta chạy trốn khỏi Đinh Tiên Phái… Năm năm sống lưu lạc nơi đất người, năm năm thu nhập đệ tử ở dọc biên cương… Vậy mà… Kết quả thu được là gì chứ?
Y đột nhiên nhớ tới nàng, trước khi đi y đã hứa sẽ quay trở lại để tìm nàng, và chắc chắn sẽ thành thân với nàng, vậy mà…
Đôi mắt Bạch Phi Vân ngấn lệ, y biết mình mãi mãi không thể gặp lại nàng được nữa.
Rồi, y ngã xuống tắt thở mà chết. Đôi mắt y vẫn mở to, không như Lưu Càn, y đi mà vẫn còn nhiều điều nuối tiếc lắm.
Diệp Trung Tâm gào lên:
- Giáo chủ! Các ngươi…
Đinh Thanh Lân nói:
- Ngươi không nghe ban nãy Giáo chủ nói gì sao? Dù ai phải chết thì các ngươi vẫn phải để bọn ta đi.
Diệp Trung Tâm tuy rằng muốn gọi ngay các thuộc hạ dưới lầu lên đây vây bắt ba người này, nhưng vẫn còn e ngại thanh kiếm trên tay Đinh Thanh Lân, đành cắn răng:
- Đi… Đi mau đi! Cút ngay khỏi đây… Các người… hãy đợi đấy, Bạch Giáo bọn ta quyết sẽ không tha cho các người đâu
Đinh Thanh Lân không nói gì, chỉ khẽ phẩy tay, Dương Lâm và Lý Văn Lâm cùng xúm tới dìu đỡ ông xuống dưới. Bao nhiêu đệ tử Bạch Giáo ngơ ngác nhìn theo họ bước đi mà không một ai dám ngăn cản, chỉ sợ sẽ mạo phạm đến “khách quý” của Giáo chủ. Ba người cứ thế bước ra khỏi Bạch Y Tửu Lâu mà không gặp bất cứ một trở ngại nào.