ŧıểυ thái tử gia nhà họ Bắc đã được ba tuổi lại càng ngày đáng yêu gương mặt sắc lạnh hệt như ba nó y một khuôn đúc ra. Bắc Thiên Duật là người lãnh đa͙σ nhiều năm của tập đoàn Bắc - Vệ cũng là chủ vị trên dưới gia tộc nên ngày càng khiến cho gia thế trở lên phồn thịnh.
"Chẳng phải daddy bảo sẽ sang bằng cái trung tâm thương mại kia à" - Cậu nhóc có màu mắt tinh lanh cùng giọng nói hí hửng có vài phần châm chọc.
"ŧıểυ tử đến đây cười nhạo bố con à" - Nụ cười ngạo mạn của hắn vẫn như ngày nào chỉ là lần này bị ŧıểυ tử này châm chọc thành ra bộ mặt sượng chân kia.
"Daddy à có phải là vì mami giận nên mới bị ngừng công trình đó không...con đã nói daddy giữ kín đáo một chút mấy việc nɠɵạı tình như thế con cũng chả bảo vệ daddy được" - Cậu nhóc nhún vai tỏ vẻ bất mãn với người bố già kia.
"Chà..xem ra con rất sành sỏi" - Dáng người cao lớn ngồi xổm xuống đối diện với con trai mình.
"Cũng..bình thường ạ" - Cậu nhóc bất chợt đối diện với ánh mắt sắc xảo của bố mình đành cười cười hì hụt chạy vút một hơi mất dạng.
ŧıểυ tổ tông này chính là Bắc Nam Phong mọi người hay gọi cậu nhóc là A Phong hoặc ŧıểυ Bắc vì dáng người nhỏ nhắn cùng gương mặt điển trai từ bé bầu bỉnh cực kì đáng yêu.
Một cậu bé có xuất thân cực cao trong giới quý tộc đã được định sẵn tương lai sáng láng đến mức nào nên từ khi bé xíu cậu đã được Bắc Thiên Duật huấn luyện các chuyên ngành về bất động sản hay mấy thứ liên quan đến chứng khoán, cổ phiếu.
.
.
Đường đến dinh thự, Ân Giả Dương khoác lên bộ âu phục màu xám bạc đặc biệt lái chiếc Audi màu trắng đến trước cổng vô cùng khoa trương.
"Này cậu sợ chúng tôi không thấy cậu à" - Giọng nói trêu chọc của Giang Huân Ngôn cất lên khi người ăn mặc sáng chói kia đi vào.
"Mắt cậu có vấn đề sao, không nhìn ra bộ trang phục quá đơn giản đó sao" - Hắn nhúng vai đáp lại.
"Người già độc thân thường có kiểu cách thế à" - Lời nói như chí mạng khiến trái tim như tan nát, ánh mắt không vui nhìn Vệ Điềm đang cười khẩy.
"Cô đúng là vẫn miệng lưỡi sắc xảo, nay ngày vui đại thiếu gia đây không chấp...không chấp" - Hắn lấy lại nét mặt thư thả phũi phũi tay ngồi vào bàn chuẩn bị cho một buổi tiệc thịt nướng ngoài trời.
Nam Linh Ngọc và Hạ Khiếu Trình cũng nhanh đã có mặt còn đúng lúc Mục Khiếu Hào cũng đến. Một bữa tiệc đông đủ hầu như chỉ toàn là âm thanh cửa rượu bia rót ra ngoài chèn thêm vài câu chữ trêu đùa cười cợt thoải mái.
Ở bên trong Vệ Điềm và Nam Linh Ngọc đang chuẩn bị xếp đĩa muỗng vào mâm, đã lâu từ buổi tiệc cưới họ mới gặp mặt nhau. Nghe báo chí đưa tin rầm rộ về mối quan hệ giữa Nam ŧıểυ thư và bác sĩ Hạ làm dân tình cũng náo loạn theo không khỏi hóng mòn cả cổ.
"Chị không định công khai sao ?" - Vệ Điềm lấy trái cây ra rửa sạch vừa cất lời hỏi thăm.
"Khiếu Trình công việc bận rộn chị không thể để anh ấy bận tâm quá nhiều được" - Nam Linh Ngọc tay cứ miệt mài lau khô đĩa vừa mở miệng đáp lời.
"Chậc...một người đàn ông vừa tử tế lại lịch lãm phú ông như vậy chị thật sự yên tâm sao" - Vệ Điềm bất lực nhìn Nam Linh Ngọc.
"Anh ấy là người tốt rất có trách nhiệm" - Nam Linh Ngọc chỉ cười nhẹ nhàng trong ý tràn ngập sự hạnh phúc bàn tay vô thức áp vào bụng xoa nhẹ nhàng.
"Dù sao vẫn mong chờ hai người sớm kết hôn để có thể vui chơi một bữa nữa" - Vệ Điềm cười nhẹ giống như đã nhìn thấu mối tình giữa họ nên chỉ hờ hững đáp lại một câu nữa rồi nhanh xử lí đống trái cây kia vào đĩa.
.....
Đã hơn mười hai giờ bọn họ cũng đã nhanh chóng đi về hết, Bắc Thiên Duật cũng uống không ít vừa đến cửa phòng đã ôm trầm lấy người Vệ Điềm.
"Vợ à..chúng ta đi ngủ" - Giọng nói phả vào tai cô lại thêm hương vị của rượu càng khiến người ta mơ hồ.
"Anh nên tắm trước đã" - Vệ Điềm cố đỡ anh vào đi đến phòng tắm còn chuẩn bị sẵn đồ cho anh.
Giang Huân Ngôn lấy một chai nước lạnh uống một hơi cho tỉnh táo một chút. Ánh mắt hơi lạnh rơi vào tầm nhìn của một cô gái ở gần đó, trên người cô chỉ có lớp áo thun rộng mỏng manh và quần jean dài.
"Em làm gì ở đây vậy ?" - Hắn bước xuống xe nhìn cô quan sát một loạt từ trên xuống dưới.
"Luật sư Giang anh uống rượu à..?" - Giọng cô gái có chút e dè nhẹ nhàng như thứ mật ngọt rót vào người hắn say càng thêm say.
"Không nhiều" - Hắn đáp, mùi rượu rõ rệt như thế có thể là uống không ít lại còn lái xe như vậy.
"Tôi chỉ mua ít đồ..không ngờ lại gặp anh ở đây, giờ tôi phải về trước tạm biệt anh nhé luật sư Giang"- Cô đúng thật đơn thuần còn mỉm cười tạm biệt hắn.
"Tôi thấy hơi khát nước...đến chỗ cô xin một ly nước liệu không phiền chứ" - Hai người đờ ra, Hứa Nhi có nghe nhầm không vậy hắn có thể mua một chai nước ở đây mà nhưng cô cũng khó có thể từ chối vì đây là người quen của chị Điềm lại còn là bạn thân của sếp lớn công ty cô hiện tại.