Trước hôm Tô Tự chuyển về nhà, Lê Họa và cô ấy đã tâm sự với nhau những suy nghĩ của bản thân. Tô Tự chủ động xin lỗi Lê Họa, nhiều năm cứ tưởng rằng mình đã giúp đỡ bạn được rất nhiều rồi lấy cớ đó để yêu cầu Lê Họa làm một vài việc theo ý mình, không từng nghĩ xem cái mà cô thật sự cần vốn không phải là vật chất. Đối với Lê Họa, nhận được sự giúp đỡ tiền bạc từ bạn bè quá nhiều rồi sẽ trở thành gánh nặng, cô cũng tự trách bản thân thiếu quan tâm đến Tô Tự. Họ như hai người bạn vừa quen biết, trách móc chính mình không đủ tốt với nhau. Mỗi ngày sau đó, cô và Tô Tự thỉnh thoảng lại hỏi han nhau. Tô Tự hàng ngày ở nhà chăm sóc ông, đưa ông ra ngoài phơi nắng.
Nói chuyện điện thoại với Tô Tự xong, Lê Họa quay đầu lại thì phát hiện Lộ Thiếu Hành đang chỉnh tề đưng trước gương. Bình thường anh rất hiếm khi soi gương như vậy.Dạo này, hai người sống chung khá hòa hợp, không hề có cãi vã, đương nhiên cũng không thân mật hơn là bao. Cô nhìn anh đang thắt cà vạt, chợt cảm thấy ngưỡng mộ những người có thể hiên ngang nói với người mà mình thích rằng: “Cút! Tôi không thích anh nữa!”, thật đáng kính nể.
Lộ Thiếu Hành thắt cà vạt xong, quay lại hất cằm với cô. Ánh hoàng hôn ấm áp của mùa xuân rơi trên mái tóc cô, tạo nên một lớp màu dịu dàng. Anh cười: “Có bận gì không?”. Lời thốt ra rồi, anh mới thấy hối hận.
“Sao cơ?” Cô vừa nói vừa bước lại gần anh.
Sự chờ mong hiện rõ trong đôi mắt cô, anh thở dài: “Đi dự tiệc cùng anh”.
Cô có chút do dự. Chính sự do dự ấy của cô khiến anh hiểu ra điều gì, anh kéo cô lại, giọng nói như ra lệnh, không chừa chỗ cho sự thương lượng: “Đi thay đồ!”.
Tốc độ phát triển của Yên Xuyên không nhanh nhưng khá ổn định, mỗi lĩnh vực đều có một “ông trùm”, khiến người ta phải ngẩng đầu lên ngưỡng vọng. Hôm nay là lễ đính hôn giữa tiểu thư của công ty Bác Vũ và cậu chủ của Tiên Đạt, đây được đánh giá là sự kiện nổi bật nhất mấy năm qua, một mối liên kết vững mạnh trong thương trường. Hai thương hiệu điện thoại di động nổi tiếng có sự hợp tác, rõ ràng là muốn tuyên chiến với những đối thủ khác cùng lĩnh vực.
Lê Họa đi cùng Lộ Thiếu Hành đến đây, không biết là đúng hay sai. Tiệc đính hôn này như thể đang bóng gió ám chỉ tới cái gọi là “môn đăng hộ đối”, cũng có thể do cô quá để tâm khi thấy cảnh trai tài gái sắc nên duyên.
“Đừng căng thẳng.” Lộ Thiếu Hành nhỏ giọng nói với cô.
Khách khứa rất đông, phần lớn là những người có tiếng tăm, thậm chí có cả diễn viên ca sĩ nổi tiếng, cho thấy sức ảnh hưởng của hai tập đoàn là rất lớn. Buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn xa hoa, nhìn qua như thể tất cả được trang trí bằng thủy tinh, lung linh mộng ảo dưới ánh đèn.
“Em có căng thẳng đâu”. Cô lén nhìn anh, trông vẻ mặt anh rất tự nhiên, có lẽ đã quá quen với những sự kiện kiểu này. Còn cô thì phải cố gắng tỏ ra thật bình thường.
Lộ Thiếu Hành đưa Lê Họa đến chào hỏi mấy vị bề trên, sau đó mới qua chỗ của hai nhân vật chính ngày hôm nay.
Đường Chi Lâm, nữ chính của buổi tiệc, mặc chiếc váy lộng lẫy, từ đầu đến chân không tìm ra điểm nào để chê. Lê Họa trộm nghĩ, cô ta trang điểm đậm như vậy, liệu vị hôn phu có còn muốn hôn hay không? Đứng cạnh Đường Chi Lâm lúc này là Thẩm Diệc Triệt, anh ta mặc âu phục sang trọng, gương mặt ít cười tạo cảm giác xa cách cho người khác. Lê Họa chuyển ánh mắt lên người Lộ Thiếu Hành, trai đẹp quả thật có nhiều kiểu, nhưng đều có một điểm chung là đẹp! Nghĩ vậy, cô không giấu được nở nụ cười.
Lộ Thiếu Hành không mấy thân thiết với Thẩm Diệc Triệt nên không dự định ở lại đây lâu. Nói qua loa vài câu, anh liền đưa Lê Họa rời đi, đúng là chỉ như cưỡi ngựa xem hoa.
“Nãy nghĩ gì mà cười thế?”
Chẳng phải anh rất tập trung nghe người khác nói chuyện sao, vậy mà vẫn biết cô cười trộm ư?
“Em có cười á?” Lê Họa ngơ ngác làm bộ không biết gì.
Anh trừng mắt với cô: “Trẻ con nói dối là không ngoan”.
“Anh thì ngoan, anh là đứa trẻ ngoan”. Cô cười, giọng vang lên trong trẻo như tiếng chuông gió.
Anh đưa tay lên gạt tóc trên mặt cô ra sau tai, khóe miệng thoáng hiện lên ý cười. Chỉ có điều, khi trông thấy người phía sau, sắc mặt anh lập tức trở nên nặng nề.
Ngày hôm nay đối với Lộ Thiếu Hành quả nhiên là dịp tốt nhất để tái ngộ người quen.
Kỷ Y Đình, người sáng lập Thượng Tinh, đang tiến về phía hai người.
“Lâu rồi không gặp! Không ngờ sở thích của cậu đã thay đổi rồi!”
Lộ Thiếu Hành đưa tay lên ôm vai Lê Họa.
“Lâu không gặp mà cậu vẫn còn nhớ sở thích của tôi thế nào cơ à? Tôi lại rất muốn biết hồi trước sở thích của mình như thế nào đấy”.
Kỷ Y Đình nhìn cánh tay Lộ Thiếu Hành đang đặt trên vai Lê Họa, cười châm chọc.
“Tửu lượng của cô Lê đúng là rất tốt”.
Chỉ một câu nói này của anh đã khiến mặt cô biến sắc. Trước khi đến đây, cô cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ có ai đó nhận ra mình. Cô không sợ điều đó, nhưng cô đi cùng Lộ Thiếu Hành, người ta sẽ nghĩ gì về anh? Cô chỉ biết ôm hy vọng rằng hôm nay mình sẽ không xui xẻo. Lúc này chuyện xảy ra, cô mới biết trong lòng mình lại khó chịu đến vậy, giống như có tảng đá lớn đè nặng, không thể nào hất ra.
“Muốn uống thi không?” Lê Họa nhìn thẳng Kỷ Y Đình, “Nếu Giám đốc Kỷ không chê thì có thể bớt chút thời gian uống cùng với tôi”.
Kỷ Y Đình cười với vẻ đăm chiêu rồi quay sang vỗ vai Lộ Thiếu Hành: “Xem ra đúng là cậu đã thay đổi khẩu vị thật rồi”.
“Sao có thể vạn năm bất biến như cậu được chứ”. Lộ Thiếu Hành tỏ ra không mấy hứng thú tiếp chuyện. Kỷ Y Đình cũng nhận ra điều đó nên nhanh chóng rời đi.
“Đừng để bụng”.
Lê Họa ngước lên nhìn anh: “Anh không để bụng sao?” Anh đi cùng cô thế này, người ngoài nhìn vào hẳn sẽ bình luận những điều không hay về anh.
“Để bụng cái gì?”
Bản thân Lộ Thiếu Hành vốn không thích tiệc tùng, chỉ là không thể tránh được. Anh đưa cô ra ban công, qua lớp thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy hội trường bữa tiệc, những người đang ở đó với đủ mọi hành động, đủ mọi sắc thái. Đây chính là điều mà Lộ Thiếu Hành thích, làm người ngoài cuộc đứng xem, không can dự vào.
“Anh lười đến vậy cơ à?” Lê Họa không nghĩ anh lại là kiểu người trốn đi trong trường hợp này.
“Em không thấy là rất ngốc nghếch à? Ở giữa một đám đông như thế có thể nói chuyện gì?” Dù thế nào, người có năng lực thì dựa vào chính thực lực của bản thân, những mối quan hệ qua ly rượu kiểu này có thể tránh được thì nên tránh.
Cô dựa vào anh: “Anh thông minh!”.
Lộ Diệc Cảnh cũng đưa Giang Trí Ngữ đến dự tiệc, không nhìn giữa họ có vẻ gì là đang xích mích. Trong mắt mọi người, họ quả thật là một cặp đôi hoàn hảo. Ở những nơi như thế này,người ta chỉ có thể trông thấy những nụ cười như món đồ trang sức trên mặt.
Khi Lê Họa còn đang cho rằng hôm nay mọi thứ sẽ suôn sẻ cho đến lúc kết thúc thì cậu em họ của Lộ Thiếu Hành xuất hiện. Lộ Ôn Diên cơ hồ có chuyện muốn nói với Lộ Thiếu Hành.
“Sao anh lại đưa cô ta đi cùng?” Lộ Ôn Diên cảm thấy khó tin. Kiểu phụ nữ này đáng ra nên giấu nhẹm đi mới phải, sao ông anh này lại dám nghênh ngang dẫn cô ta ra ngoài? Đầu óc có vấn đề rồi sao?
“Sao nào!” Lộ Thiếu Hành cũng đã cân nhắc đến chuyện này. Thật giả lẫn lộn, có thể làm vậy mới không khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.
Lộ Ôn Diên cười nhạt: “Em khuyên anh nên đưa cô ta về đi, nếu không, người tiếp theo chịu gia pháp chính là anh đấy!”.
Nghiêm trọng vậy sao?
Lộ Thiếu Hành cười: “Anh rất trông chờ đấy”.
Đúng là đàn gảy tai trâu.
Lộ Thiếu Hành vô tư nói ra những lời đó trước mặt Lộ Ôn Diên, nhưng không có nghĩa là trong lòng anh không lo lắng. Anh tìm được Lê Họa, nghĩ cũng nên đưa cô về sớm. Lê Họa không hỏi gì, theo anh đi ra ngoài. Hai người vừa mới đi được mấy bước thì có ai đó gọi với theo đằng sau.
“Thiếu Hành!”
Giọng nói này nghe rất quen tai. Lê Họa khựng lại.
Lộ Thiếu Hành cũng có chút giật mình, anh quay người lại, mỉm cười: “Chào hai bác!”.
Nụ cười trên mặt bà Trác vụt tắt khi trông thấy Lê Họa.
“Thiếu Hành, cháu có biết cô gái này là ai không?” Bà ta chỉ vào Lê Họa. Thái độ của cô khi họ gặp nhau ở Glamour ngày ấy, bà ta còn nhớ rõ.
Lộ Thiếu Hành vẫn duy trì nụ cười tự nhiên: “Bác gái, cháu nghĩ nên tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện được không?”
Trước mặt mọi người mà nói những chuyện này thì thật sự không hay cho lắm.
Trước ánh mắt đầy giận dữ của bà Trác, Lê Họa đành đứng im, để mặc cho Lộ Thiếu Hành bị bà ta kéo đi. Cô cảm giác toàn thân đau nhức như thể bị kim châm, cô có thể đoán được bọn họ nói những gì với nhau, rằng cô là một người đàn bà trơ trẽn, hám tiền hám của, đeo bám đàn ông và vô vàn những từ ngữ xấu xa khác nữa.
Sự bất bình đẳng này cứ lớn dần lên trong lòng cô.
Không chỉ bố mẹ của Trác Dực Đình, bất cứ ai cũng sẽ coi thường cô nếu biết về con người cô, dù cô có cố gắng tỏ ra không quan tâm đến đâu chăng nữa.
Những điều này là thực tế, cô chẳng thể phản kháng.
Cô cắn chặt răng, đến nỗi có thể nghe thấy âm thanh trong miệng. Nỗi hèn mọn này, sự không thích hợp này, không những tồn tại trong mắt người khác, mà chính bản thân cô cũng công nhận.