Không yên lòng từ sau cuộc điện thoại của Tô Tự, Lê Hoạ lập tức viện cớ xin phép mẹ để ra ngoài. Ra khỏi cửa, cô thở một tiếng nhẹ nhõm, phát hiện ra bản thân không hề thích ở đây. Trước kia cảm giác không rõ ràng như vậy, nhưng khi trông thấy mẹ cười với dượng và Mộc Tinh, cô bỗng thấy mất mát. Ai cũng phải có cuộc sống riêng của mình đúng không? Lúc trách móc nguuwofi khác không quan tâm mình, cũng nên ngẫm lại có phải mình yêu cầu quá cao hay không?
Lần này bước vào đây, cô không cảm thấy thoải mái chút nào. Nguyên nhân không phải thái độ của Dương Uất Nhiên, không phải sự ăn ý của ba người nhà họ, tất cả là bởi vì tấm thẻ cô cầm trên tay. Cô cảm thấy bỏng tay, rất bỏng. Kỳ lạ là, khi Lộ Thiếu Hành đưa cho cô, cô không hề từ chối. Cô thật là chỉ giỏi huênh hoang, vừa muốn giữ lòng tự trọng, vừa không có can đảm từ chối tiền của anh. Chính là tiền, một thứ trần tục, và cô thì không thể từ chối thứ trần tục ấy.
Thái độ của Lộ Thiếu Hành lúc ấy rất bình thường, không hề tỏ ra khinh bỉ cô. Nhưng cô không biết điều, vẫn thấy chưa đủ.
Khi Lộ Thiếu Hành đặt tấm thẻ vào tay cô, cô cảm thấy mình giống một tên tội phạm. Tên tội phạm bán con lấy tiền, mang tình cảm ra bán cho Lộ Thiếu Hành. Vậy mà cô không hề từ chối.
Cô mang tấm thẻ đến cho Dương Uất Nhiên. Cả bà và Mộc Trấn đều rất mừng rõ, thậm chí Mộc Trấn sẵn sàng chuyển một ít cổ phần công ty sang cho cô. Cô đã thẳng thừng từ chối. Sắc mặt của cô không lấy gì làm hứng thú, Mộc Trấn đành nói qua loa vài câu về tình hình công ty, rồi hứa sẽ mau chóng trả tiền lại cho cô.
Nếu cô nhớ không nhầm thì lần trước ông ta cũng nói với cô y chang như vậy.
Dương Uất Nhiên kéo cô vào phòng riêng chuyện trò: “Hoạ à, con làm sao vậy, sắc mặt con trông không được tốt?”.
“Không sao ạ. Dượng đối xử tốt với mẹ chứ?” Cô phát hiện ra đây chính là điều mình quan tâm.
Dương Uất Nhiên im lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới trả lời: “Vợ chồng già rồi, có gì mà tốt với không tốt? Nói chung ông ấy cũng không làm gì tệ, ngày nào cũng ăn cơm nhà, tối về đúng giờ, thỉnh thoảng ra ngoài du lịch một chuyến. Mẹ cũng không có gì không hài lòng.”
Lê Hoạ gật đầu cười: “Vậy thì tốt rồi”.
Vẫn có chút ích kỉ nhỉ, ngay cả mẹ cô cũng tỏ ra hạnh phúc, còn cô vẫn canh cánh nỗi khó chịu trong lòng để rồi từ chối rất nhiều thứ khác. “Mẹ, con…” Nhìn gương mặt tươi cười của Dương Uất Nhiên, cô chợt không biết nên nói gì.
Dù vòng vo cỡ nào, thì ý nghĩa cũng giống nhau. Cô không muốn mang tiền về đây nữa, chỉ vì không muốn trải qua cảm giác lòng đau như cắt hôm nay thêm một lần nào nữa. Nỗi uất ức nghẹn lại trong ngực không thể bùng phát, không đơn giản có thể hình dung bằng hai từ khó chịu hay khổ sở. Đó là cảm giác không thể diễn tả, khiến cô chìm vào moonh lung không biết phải làm sao.
“Sao vậy?” Dương Uất Nhiên lấy làm lạ. Mặc dù hiện giờ tình cảm giữa hai mẹ con không được như trước, nhưng tốt xấu gì Lê Hoạ vẫn là con gái bà, lo lắng là điều đương nhiên.
Lê Hoạ nhìn khoé mắt đầy nếp nhăn và mái đầu vương vài sợi tóc bạc của mẹ.
“Gần đây chuyện làm ăn của con không được tốt lắm, vậy nên sau này có lẽ…”
Cô cúi đàu không nói hết câu. Những lời kia đã tiêu hao của cô rất nhiều sức lực. Cô cảm thấy áy náy, thậm chí đã nghĩ, nếu thật sự có lần sau, cô sẽ tìm cách khác, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà phải không? Nếu ông trời không cho cô một lối thoát, cô cũng đầnh chịu mà thôi.
Dương Uất Nhiên nắm chặt tay cô, thở dài: “Hoạ Hoạ, trong lòng con, mẹ chỉ là một người mẹ suốt ngày vòi tiền con cái mà thôi ư?”.
“Con…” Cô nhìn mẹ, cắn môi, “Con không có ý đó”.
Dương Uất Nhiên xoa đầu cô, nhìn cô cau mày, lúc này bà mới phát hiện ra trong mắt con gái mình ẩn chứa bao nhêu buồn bã. Hình như đã lâu lắm rồi bà bà không quan tâm tới đứa con gái này của mình. Năm xưa lúc ly hôn, bà chỉ biết tới nỗi bất hạnh của mình mà đi trách móc người khác. Sau đấy, bà mới hiểu ra, cách duy nhất để cứu lấy chính mình là phải sống vì bản thân.
Quan hệ giữa Lê Hoạ và Lê Mưu Viễn thân thiết hơn, nên mỗi khi có chuyện, Dương Uất Nhiên lại trút giận lên Lê Hoạ. Ngay cả khi bà tái giá, Lê Hoạ vẫn còn giúp đỡ Lê Mưu Viễn một khoản tiền lớn, điều này khiến bà thật sự khó chịu. Sau đó, Lê Hoạ nói rằng cùng góp vốn làm ăn với một người bạn, kiếm được chút tiền, Dương Uất Nhiên cho rằng từ nay về sau có thể nhờ cậy con gái, chuyện này cũng chẳng có gì không đúng.
Có tuổi rồi, người ta luôn muốn con gái chăm sóc mình.
Cứ như vậy tiếp diễn, dường như cũng lâu lắm rồi.
“Con gặp khó khăn, mẹ đương nhiên hiểu.” Con gái lớn rồi, tâm tư cũng nhiều hơn. Sao không chịu nghĩ cho những nguwofi là cha mẹ trước kia đã nuôi nấng chúng mà không mong báo đáp.
“Con…” Lê Hoạ nắm chạt tay, không biết nên nói thế nào.
“Mẹ hiểu, muốn báo hiếu cha mẹ cũng phải tuỳ vào khả năng của mình.” Dương Uất Nhiên mỉm cười, “Nếu con có chuyện gì, hãy nói với mẹ, mẹ là mẹ con cơ mà?”
Cô thậm chí không dám đối diện với ánh mắt của mẹ, nó khiến cô cảm thấy bản thân mình thật xấu xa. Cũng may, cuộc điên thoại đúng lúc của Tô Tự đã cứu cô thoát khỏi bầu không khí gượng gạo này. Cô lập tức kiếm cớ rời đi.
Tô Tự ngồi ở Quảng trường Tiên Đạt, nhìn Lê Hoạ thong thả đi về phía mình.
“Có thích cái bảng quảng cáo kia không?” Tô Tự hỏi câu này lần thứ một nghìn lẻ một.
Dưới bốn chữ “Quảng trường Tiên Đạt” có một bảng quảng cáo lớn, hình ảnh cô gái mặc váy cưới rất nổi bật, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thích.”
Lê Hoạ đáp xong, cô mà không nói “thích” thì kiểu gì cũng bị Tô Tự cấu véo. Trong mắt cô, váy cưới dù có lộng lẫy kiêu sa cỡ nào cũng giống nhau, không thể chứng minh được hai chữ hạnh phúc.
Tô Tự lắc đầu: “Đúng là không biết nhìn hàng”.
Đúng vậy.
Lê Hoạ không thèm để ý, “Sao tự nhiên vẽ thế?”
Tô Tự tỏ ra khó chịu: “Chán nhìn thấy mình à? Mà sao cậu gầy đi thế này? Không ăn được à? Haiz… nghe cậu và Trác Dực Đình chia tay rồi, sao thế? Có phải hắn đá cậu không, để mình cho hắn một bài học!”
“Mình đòi chia tay.” Hôm nay Lê Hoạ thật sự không có tâm trạng nói chuyện.
Tô Tự cũng không thoải mái lắm, nhìn chằm chằm Lê Hoạ: “Đám đàn ông đó có phải luôn thích hình mẫu vợ hiền dâu thảo vô hại như cậu không?”.
“Chẳng phải cậu chê mình xấu từ trong ra ngoài sao? Đợi đến khi họ phát hiện ra mình chẳng tốt đẹp gì thì sẽ tự động vứt bỏ thôi, vạy nên cậu có thể vui mừng sớm cũng không sao.”
Tô Tự quan sát Lê Hoạ hồi lâu, rồi chuyển ánh mắt về nguwofi phía sau, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Chia tay Trác Dực Đình chẳng lẽ là bởi… tìm được đối tượng khác tốt hơn à? Sao trước giờ mình không nhận ra cậu cũng thông minh thế nhỉ?”.
Lê Hoạ không biết dây có phải câu nói châm chọc hay không. Cô ngoảnh đầu lại, trông thấy Lộ Thiếu Hành từ đầu xuất hiện, đang đi về phía mình. Tình huống này thật khiến cho người ta giật mình. Đằng sau Lộ Thiếu Hành còn có hai người đàn ông anh tuấn khác đang đứng đó nhàn nhã nhìn theo anh.
Lê Hoạ vội quay đầu, muốn tránh mặt Lộ thiếu Hành. Bộ dạng ngu ngốc này của cô không qua nổi mắt Tô Tự, có điều bây giờ Tô Tự đang tò mò chuyện khác hơn.
Này có thấy hai anh đằng kia đẹp trai không? Mình thích anh chàng bên trái, nhưng tiếc là anh ta sắp thành em rể của anh chàng bên phải rồi.
Tô Tự vừa dứt lời thì Lộ Thiếu Hành cũng đến nơi. Anh chẳng buồn liếc Tô Tự một cái, như thể có định kiến với cô nàng.
Cảm giác của Tô Tự không sai, đúng là Lộ Thiếu Hành không ưa cô. Trước đây Lộ Thiếu Hành từng phái nhiều người điều tra Lê Họa nhưng đều không thu được tin tức gì, chuyện này ất hẳn là công lao của Tô Tự. Tô Tự tên thật là Giang Tri Ngữ, con gái duy nhất nhà họ Giang. Hai chữ duy nhất cũng đủ để thấy giá trị của cô.
Thật ra Tô Tự còn một đứa em gái, khi còn nhỏ bị bắt cóc, xảy ra chuyện không may. Từ đó ông bà Giang bảo vệ Tộ Tự đến nỗi không ai có thể điều tra một chut tin tức nào liên quan đến cô.
Có lẽ vì nguyên nhân này nên quá khứ của Lê Họa cũng xuất hiện một lỗ hổng.
Ngay lúc này bên cạnh Tô Tự cũng có vài vệ sĩ.
Lộ Thiếu Hành phớt lờ Tô Tự nhưng không có nghĩa cô nàng cũng bắt chước làm ngơ.
Anh hai!
Lúc này Lộ Thiếu Hành mới liếc mắt sang nhìn Tô Tự cười nói: Thảo nào dạo này Diệc Cánh ngoan thế, hóa ra em dâu đã về rồi. Anh dừng lại nhìn Tô Tự nhíu mày, Hình như em vẫn chưa nói với nó là em đã về, muốn tạo bất ngờ à?
Tô Tự thấy chán ghét con người này.
Lộ Thiếu Hành vừa nói vừa kéo Lê Họa đứng dậy, cơ hồ để cô ở canh Tô Tự sẽ phải chịu tội.
Diệc Cảnh ở nhà đấy, có cần anh bảo nó đến đón em không? Lộ Thiếu Hành nháy mắt với Tô Tự một cái, làm ra vẻ hiểu hai người họ đang bất hòa. Không đợi Tô Tự trả lời anh đã kéo Lê Họa đi.
Lê Họa bị lôi đi vẫn không quên ngoảnh lại nhìn Tô Tự đang tức giận đằng sau.
Giai du với cô ấy ít thôi. Lộ Thiếu Hành hạ thấp giọng nói.
Lê Họa muốn vùng tay nhưng không thành, đành hỏi sang chuyện khác: Sao anh lại ở đây? .
Lộ Thiếu Hành không trả lời, như thế không cần thiết. Tới trước mặt hai người đàn ông kia, anh chỉ vào cô, giới thiệu ngắn gọn: Lê Họa! , sau đó nhìn cô, Đây là tổng giám đốc Đường của công ty Bác Vũ, còn đây là tổng giám đốc Thẩm của Tiên Đạt .
Lê Họa thầm giật mình, hai vị Tổng giám đốc của hai thương hiệu điện thoại di động lớn nhất thành phố đang ở trước mặt cô. Nói chuyện vài câu Lộ Thiếu Hành liền đưa Lê Họa rời đi.
Sao không nghe điện thoại?”
“Không để ý.”
Lúc đó cô đang trên đường về nhà mẹ, chẳng có tâm tình ngeh điện thoại.
Lộ Thiếu Hành liếc cô một cái: “Sao thế?”.
“Không sao.”
Lộ Thiếu Hành được Đường Úc Sâm gọi ra ngoài, vì chuyện gì thì hai bên đều biết rõ. Nói rõ những mối quan hệ lợi ích, chẳng qua là vì Đường Úc Sâm không muốn lôi kéo Lộ Thiếu Hành đối phó với nhà họ Nhâm. Có điều, Lộ Thiếu Hành không thích vụ nước đục thả câu lần này. Sau khi bàn chuyện hợp tác xong, bọn họ liền tìm chỗ mua vui. Lộ Thiếu Hành không bài xích chuyện này, nhưng cũng không quá hứng thú. Đang nghĩ xem nên kiếm cớ gì đẻ thoái thác thì trông thấy Lê Hoạ, vì vậy, anh cũng không ngại ánh mắt dò xét của mọi người.
Trong giới này có một luật bất thành văn, chút chuyện vặt liên quan đến phụ nữ, biết thì để trong lòng, không được nhiều lời truyền ra ngoài, nhất là đến tai những bậc trưởng bối trong nhà.
Lộ Thiếu Hành cũng không sợ làm vậy sẽ gây ra hậu quả gì.
Lúc lên xe, Lê Hoạ vẫn không nói một lời, điều này khiến anh có phần khó hiểu. Sắc mặt cô nhợt nhạt, có lẽ vì không trang điểm nên nhìn qua rất thiếu sức sống. Tuy vậy, cũng không đến nỗi khác biệt quá lớn, như người ta vẫn thường nói phụ nữ tháo bỏ lớp trang điểm thì trở thành một người khác.
Xe chạy được một đoạn, Lộ Thiếu Hành chủ động phá vỡ sự im lặng.
“Có chuyện gì thế?”
Từ lúc lên xe, cô không buồn nhìn anh một lần, hai bàn tay đan vào nhau như thể đang nhẫn nhịn điều gì.
“Trong người không khoẻ sao?”
Không muốn hai người cãi vã, Lê Hoạ rốt cuooijc cũng qua lại trả lời: “Tại sao lại muốn em tánh xa Tô Tự?”.
Đáng lẽ đây không phải chuyện để hỏi. Bởi vì cho dù Lệ Thiếu Hành đưa ra lí do gì đi chăng nữa, cô cũng không thèm quan tâm, vậy mà còn cố tình hỏi. Cảm thấy bản thân thật buồn cười. Chỉ đơn giản vì không muốn cãi nhau với anh, nhưng tại sao cô lại nghĩ họ sẽ cãi nhau?
“Cô áy là người như thế nào, em biể rõ.” Lộ Thiếu Hành liếc nhìn Lê Hoạ, anh không muốn nói những lời không hay vì người khác.
Con người ta luôn cảm thấy khó chịu khi phát hiện được mặt xấu của ai đó, thậm chí còn ghĩ người đó vô cùng dối trá, chỉ bản thân mình nhìn rõ bộ mặt thật của người đó. Nhưng có thể trong mắt người khác, mặt xấu chẳng có nghĩa lí gì cả. Hoặc là, mặt xấu đó chỉ chiếm 0,01% tính cách của họ, ta chỉ vô tình phát hiện rồi vội vàng quy chụp đó là toàn bộ con người họ mà thôi.
Lộ Thiếu Hành luôn cho rằng mình chưa hoàn toàn hiểu người khác nên không muốn nói những điều không chắc chắn, đối với Tô tự cũng vậy.
“Đúng là em biết rõ.” Chính vì rõ nên không thể tránh xa.
Lộ Thiếu Hành chợt hiểu ra điều gì, “Em đang khó chịu chuyện gì à?”.
Có gì nên nói thẳng ra thì hơn, anh không thích cả ngày chơi trò đoán già đoán non. Đâu phải ai cũng chơi được cái trò này. Ánh mắt anh lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn.
Lê Hoạ ngập ngừng: “Anh…”.
Cũng không rõ đang sợ sệt điều gì, côc hẳng thể thốt lên lời. Trước mặt mẹ, cô đã nói ra những điều mình không muốn, vậy mà lúc này tại sao lại không thể mở miệng?
Hoá ra, cô thật sự sợ mất đi.
Những thứ bản thân khao khát từ lâu, không ngờ có một ngày thuộc về mình, cô liền quên hết tất cả, thậm chí chẳng buồn suy nghĩ đến vấn đề có thích hợp hay không.
Không nỡ bỏ đi những thứ mình thích.
Lộ Thiếu Hành cau mày, anh vô cùng ghét thái độ gượng gạo này của người khác. Ấn tượng đầu tiên của anh về Lê Hoạ chính là thái độ này, đến bây giờ vẫn vậy.
“Cái gì?” Anh thở dài, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, không muốn để lộ bản thân mất kiên nhẫn.
“Vì sao đối xử tốt với em như vậy?” Lê Hoạ cố nặn ra một nụ cười gượng ép.
“Đối xử như thế nào?” Câu nói của cô khiến anh nghĩ không biết mình đã làm gì để cô không thoải mái.
“Tốt với em.” Giọng của cô rất nhỏ nhẹ, ánh mắt nhìn anh cũng rất dịu dàng.
Lộ Thiếu Hành sững người dây lát. Anh không nghĩ ra được nguyên nhân.
“Vì…thương hại sao?” Cô vẫn chăm chú nhìn anh, run rẩy nói, “Thương hại em hai bàn tay trắng…thương hại em…”