Quy đầu cực đại đâm vào miệng huyệt, Lương Mặc run một chút, "...Em sợ."
Lương Sở Thương hôn lên nước mắt trên lông mi cô: "Tin tưởng anh."
...Lời nói của đàn ông trên giường tất cả đều là dối trá.
Sợi dây trong đầu căng chặt thoáng chốc tách ra, Lương Mặc siết chặt nắm tay, để ở ngực anh, "Anh, anh không mang bao..."
Lương Sở Thương hơi ngẩn ra, hãy còn cười. Anh ngồi dậy, lấy từ tủ đầu giường một hộp áo mưa đâu vào đấy, rút ra một cái, cứng rắn nhét vào tay cô, "Em mang cho anh."
"Em không..." Lương Mặc muốn ném xuống, lại bị người dùng sức bao ở lòng bàn tay.
"Mang qua em liền biết." Lương Sở Thương nói.
Anh cường thế quá phận như thế làm cho Lương Mặc quên phản kháng. Cô rầu rĩ mà nhấp môi, "...Vây anh lại đây."
Lương Sở Thương cười.
Lương Mặc lần đầu tiên làm loại việc này, căn bản không cách nào nhìn thẳng căn dương v*t xấu xí kia. Cô quá khẩn trương, xé mở vỏ đóng gói cũng quá dùng sức, dầu bôi trơn vẩy ra ngoài, nhiễm ướt một tay cô. Không rảnh bận tâm điểm sai lầm này, cô cưỡng bách chính mình trấn định lại, sau đó nhắm ngay quy đầu, chậm rì rì mà đeo xuống...
Kiên nhẫn chờ cô mang xong, Lương Sở Thương sờ sờ mặt cô, "Em xem, này không phải học xong rồi sao?"
Lương Mặc: "..."
Nhìn vẻ mặt ăn mệt của cô, Lương Sở Thương nhịn cười đẩy ngã cô, lấy một tay sờ, phía dưới càng ướt hơn so với vừa rồi.
Thân thể càng thành thật hơn so với miệng cô.
"Không cần khẩn trương, em nhìn anh, theo anh là được rồi."
Lương Mặc không tự chủ mà nghe lời làm theo, cô dùng tay câu lấy cổ anh, chỉ nhìn đôi mắt anh...Nhưng mà kể cả không nhìn xuống dưới, cô cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh dâm mĩ ngón tay anh đùa bỡn âm đế.
"A...Đừng, đừng đùa..."
Giữ chặt đôi chân lộn xộn của cô, Lương Sở Thương nâng eo, cách một tầng keo màng, dương v*t hoạt động ở trên khe thịt nước chảy ào ạt, "Thả lỏng."
Anh vừa nói vừa cọ, cọ cọ, đầu nấm liền chen vào một nửa.
Điểm đẩy mạnh này không làm Lương Mặc cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì, chỉ cảm thấy nhục huyệt vừa trướng vừa căng, cô vừa muốn nói chuyện, hạ thể liền đau đớn, câu chữ định nói ra lập tức chuyển thành một tiếng thét chói tai!
côn th*t trực tiếp phá tan chướng ngại, có nước bôi trơn, đau nhức như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, càng có rất nhiều cảm giác xé rách cùng chen chúc. Cũng không biết có phải công sức Lương Sở Thương dạy dỗ một tháng qua hay không, tiếng thét chói tai qua đi, Lương Mặc rất nhanh đã thích ứng được. Cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Anh động trước đi, động một chút."
Dừng lại bất động hình như càng khó chịu hơn.
"Không đau?"
"Còn tốt...Anh động đi."
Được cô đồng ý, Lương Sở Thương nâng hai cái đùi của cô, chậm rãi xâm nhập. Trong lúc đó anh vẫn luôn quan sát biểu tình của cô, lấy cái này để phán đoán mức độ sung sướиɠ của thân thể cô, rốt cuộc chờ được nếp uốn giữa lông mày cô buông lỏng, anh mới hoàn toàn buông thả động tác.
Muốn nói đêm nay lần đầu là ôn nhu, là thử, thì lần thứ hai chính là mưa rền gió dữ, chinh phạt vô cùng rõ ràng.
Mới vừa bắn qua một lần, côn th*t còn chưa mềm hẳn xuống, Lương Sở Thương tháo áo mưa, tha một cái mới đeo vào. Anh đem Lương Mặc lật người lại, mặt hướng về phía mình, một lần nữa áp lên, côn th*t bị bốn phương tám hướng nộn vách tường đè ép trong không gian nhỏ hẹp, lập tức lớn thêm ba phần, cắm vào bên trong càng sâu.
Lương Mặc có chút ăn không tiêu, muốn cự tuyệt nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị bức bách thừa nhận cắm đưa mạnh mẽ ba nông một sâu!
"A...A...Nhẹ chút!"
Lương Sở Thương dùng tay xoa một bên vυ", dùng miệng ăn đầu v* bên kia, chiếu cố trên dưới, chỗ nào cũng đều không buông tha. Lương Mặc rêи ɾỉ cả đêm tiếng nói đã trở nên khàn khàn nhỏ bé yếu ớt, nhục huyệt tê dại, cô hãm sâu vào trong chăn, mặc anh đưa đẩy, đần độn không biết mình đang ở phương nào, chỉ biết hạ thể ra nước vừa nhiều vừa nóng, côn th*t đi vào vang lên tiếng phốc phốc đứt quãng, một chút cũng không nhỏ hơn tiếng rêи ɾỉ của cô.
Đàn ông mới vừa khai trai căn bản không thể trêu vào, Lương Mặc bị lật qua lật lại, cuối cùng dứt khoát nửa mộng nửa tỉnh mà kéo người tới mép giường, hai cái đùi mở ra rất lớn, ȶᏂασ một trận lại khép lại, treo ở trên bả vai dày rộng.
Giường ngủ cao, Lương Mặc nằm vừa lúc có thể đối diện với tư thế đứng của Lương Sở Thương, anh ȶᏂασ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, biết nói lời cợt nhả làm Lương Mặc ra càng nhiều nước, miệng cũng chưa từng dừng lại.
Lương Mặc làm sao chịu được, bị ȶᏂασ đến ŧıểυ huyệt đều sưng đỏ, chạm vào một chút là đau đớn. Cô vừa đến cao trào liền rơi nước mắt, đêm nay không đếm được mình đã khóc bao nhiêu lần. Cô nhịn không được hối hận chính mình mềm tai, bị dỗ đến nước này cũng là cô không chịu nổi dụ hoặc. Càng nghĩ càng thương tâm, cô hung hăng mà cào một đường lên lưng Lương Sở Thương, nghe anh kêu đau, đang chuẩn bị cười nhạo, anh liền đột nhiên cậy mạnh xông đến làm cô không kịp phòng ngừa, đâm cho xương cốt của cô tê rần, mơ màng hồ đồ mà lại rơi nước mắt.
"Ân a... Anh anh anh chậm một chút..."
Lương Sở Thương một chữ cũng không nói, anh dính sát vào thân thể Lương Mặc, dưới hông điên cuồng đưa đẩy, tới cuối cùng bắn ra còn phát ra âm thanh thở dốc làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Nghe như là cực kỳ sung sướиɠ.
*
Nhớ lại lần đầu tiên trải qua, Lương Mặc có chút hoảng thần.
Lần đó cô quá chật vật, bị lăn lộn đến sức lực trói gà không chặt.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn là thủ hạ bại tướng dưới tay Lương Sở Thương.
Sự thật này thật làm người uể oải.
Nhưng sự thật chính là, khi cô cùng Lương Sở Thương nhắc tới vụ này, Lương Sở Thương lại trả lời cô: "Từ trước đến nay anh đều chưa từng thắng em."
"Anh xác định?"
Lương Sở Thương nghĩ nghĩ, "Trừ bỏ đánh giá ở trên giường, anh xác định."
"..." Lương Mặc ném một cái gối đầu qua, "Anh vẫn là câm miệng đi." Nhưng không thể không thừa nhận, sau khi cũng anh đùa xong, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Làm người thua cũng không có gì không tốt, có Lương Sở Thương làm đối thủ đã là kết quả tốt nhất.
Rửa mặt thay quần áo, khi Lương Mặc xuống lầu, trên bàn cơm chỉ còn một mình Lương Sở Thương.
"Ông nội đi ra ngoài sao?"
"Ừ."
Lương Mặc ảo não chính mình động tác quá chậm, lại không nghĩ tự trách mình, dứt khoát đẩy đến trên người Lương Sở Thương, "Đều tại anh sáng sớm tinh mơ làm bậy, cũng không biết ông nội có thể nghĩ nhiều hay không."
Lương Sở Thương buông cà phê, "Mặc Mặc, em cho rằng ông nội cái gì cũng không biết sao?"
"Có ý tứ gì?"
"Ông nội đã sớm biết chuyện của hai chúng ta."
"...Lúc nào?"
Chẳng lẽ lần thẳng thắn nửa tháng trước đó, không xem như chân chính công khai?
"Sau khi em tốt nghiệp cao trung, có lẽ còn sớm hơn."