Thẳng đến khi kết thúc kỳ thi đại học, Lương Mặc cũng không chờ tới thu thập trong miệng Lương Sở Thương.
Bởi vì cô phải thi cuối kỳ, lúc này, đến phiên cô trở nên bận rộn.
Nhưng mà Lương Sở Thương tốt nghiệp cũng không hoàn toàn đại biểu anh có thể một thân nhẹ nhàng. Anh không có kế hoạch tốt nghiệp sẽ nghỉ ngơi hay du lịch, vừa nghỉ liền đến công ty học tập. Trừ thời gian đó, anh đều ngốc ở nhà -- phụ đa͙σ Lương Mặc học tập.
Anh quá nghiêm khắc, không có chút cẩu thả, từ sau nụ hôn ở rừng cây nhỏ trong tiền viện, về sau bọn họ trong khoảng thời gian này bọn họ tiếp xúc tứ chi thân mật nhất chính là ngồi cùng nhau học tập. Liên tiếp nửa tháng, Lương Mặc cũng sắp cảm thấy, cái anh gọi là thu thập chính là ép cô học tập.
Nếu thật là như vậy thì đúng là đủ tàn nhẫn.
Trước khi Lương Mặc bước vào kỳ thi cuối kỳ thì kết quả thi đại học cũng ra lò. Lương Sở Thương vẫn xuất sắc như thường, thi xếp hạng nhất toàn trường, thứ ba toàn thành phố. Ôn Đại là nguyện vọng thứ nhất của anh, cũng là ý của Lương lão gia tử, bởi vì Ôn Đại ở Ôn Thành, khoảng cách gần, càng tiện để anh quản lý nghiệp vụ công ty.
Trong lúc nhất thời, khách đến nhà cũ liền nối dài không đứt, tất cả đều là dựa vào chúc mừng tới để lôi kéo làm quen.
Chính lúc này Lương Sở Thương nhận được lễ vật tốt nghiệp.
Một chung cư độc thân 120m2. Ngay gần Ôn Đại.
Lương Sở Thương nhịn mấy ngày lá mặt lá trái ứng phó với khách khứa, rốt cuộc đợi được Lương Mặc thi cuối kỳ xong. Anh xin Lương lão gia tử chuyên ra khỏi nhà cũ, sống một mình. Ông cũ đồng ý.
"...Giúp anh lấy cái áo sơ mi kia lại đây."
Lương Mặc buồn không hé răng mà đưa áo sơ mi qua, thấy anh nhận lấy cũng không ngẩng đầu lên, rất là ủy khuất.
Anh đi ra ngoài ở, vậy cô làm sao bây giờ?
Cô nhớ đến câu nói trước kia anh từng nói qua: "Hiện tại còn không phải thời điểm thích hợp."
Hiện tại nghĩ lại lúc ấy hẳn là anh đã sớm nghĩ kỳ sẽ đi rồi. Nghĩ toàn thân mà ra, không dính chút ướt át bẩn thỉu, cho nên mới cố ý không thừa nhận, dùng câu này lấy cớ để cô yên lặng, đỡ để cô gây rối vô cớ.
Lương Mặc càng nghĩ càng cảm thấy chính mình nghĩ không sai. Trong cơn giận dữ, thế cho nên tức giận đến quá mức chuyên chú, Lương Sở Thương gọi cô ba tiếng cô mới nghe được.
"...Nghĩ cái gì vậy? Gọi em mấy tiếng cũng không phản ứng."
Lương Mặc nhìn anh, chỉ nghĩ người này thật là hư từ đầu đến đuôi. Cô cứng rắn trả lời: "Không nghĩ cái gì."
"Em nghĩ về anh." Lương Sở Thương đứng lên, "Là đang mắng anh?"
Lương Mặc: "..."
Gặp quỷ, ánh mắt của anh đáng sợ quá vậy.
Thấy cô còn thất thần, Lương Sở Thương duỗi tay sờ sờ đầu cô, "Em vẫn luôn ở chỗ này nhìn anh, không tính trở về phòng thu thập hành lý của mình sao?"
Giống như cũng không để ý cô ở mắng anh ở trong lòng.
Lương Mặc vẫn còn đang đắm chình trong cảm xúc buồn bực lộ ra ngoài của chính mình, nghe anh nói cũng không phản ứng kịp, "Anh nói cái gì?"
Lương Sở Thương cũng không lặp lại mà là trêu chọc: "Hay là em muốn anh giúp em thu dọn hành lý."
Lúc này Lương Mặc mới hiểu ra, bỗng nhiên ngơ ngẩn. Cô không xác định mà mở miệng: "Anh nói là, em đi thu thập hành lý?"
"Anh nghĩ anh đã biểu đạt ý tứ này không sai."
Lương Mặc buột miệng thốt ra: "Vậy ông nội bên kia làm sao bây giờ?"
Cô và anh cùng nhau dọn ra ngoài, chẳng phải là trắng trợn táo bạo chiêu cáo khắp thiên hạ là cô cùng anh trai mình ở chung sao?
"Nghĩ cái gì vậy?" Lương Sở Thương dùng ngón trỏ điểm điểm cái trán của cô, "Cuối kỳ thi được một trăm điểm, chẳng lẽ em không muốn ra ngoài nhận thưởng sao?"
Lương Mặc khiếp sợ lần thứ hai, lập tức không biết rốt cuộc ai mới là người bày ra tình hình này.
Yêu cầu thi được một trăm điểm, là anh đề ra.
Nhưng lúc ban đầu thành tích kém như vậy lại là cô cố ý.
Vòng đi vòng lại, cô trở nên không xác định.
Cô bắt lấy tay ghế bên cạnh, làm chống đỡ cuối cùng của chính mình: "Nhưng em dọn đến ở cùng anh thì lấy thân phận gì mới được chứ?"
Hơn một tháng trước anh nói chưa phải lúc thích hợp. Vậy bây giờ thích hợp sao?
Lương Sở Thương cười nhìn cô, tay chậm rãi di chuyển từ vai cô lên, cuối cùng dừng ở trên mặt cô. Cảm nhận được hô hấp của cô biến hóa, ý cười của anh càng sâu, cúi người dán lên cánh môi cô, lướt qua liền ngừng.
Anh hỏi: "Em nói xem anh trai sẽ hôn em gái mình như vậy sao?"
Lương Mặc: "..."
Cũng không cần chờ được câu trả lời, Lương Sở Thương lại hônlên.
Nụ hôn lần này không phải là chuồn chuồn lướt nước, nó trở nên tùy ý, thâm nhập lại bá đa͙σ, nhưng không mang lại chút đau đớn nào.
Hôn môi càng ngày càng nghiêm trọng, bộ ngực cũng bị vuốt ve, khi Lương Mặc sắp thở không nổi, rốt cuộc cô được tự do lần nữa, cô nghe được Lương Sở Thương nói: "Anh trai hẳn là cũng không sờ ngực của em gái mình."
Lương Sở Thương hơi kéo giãn khoảng cách của hai người, khiến cho Lương Mặc đối diện với chính mình.
"Mặc Mặc, em nói xem chúng ta như vậy là quan hệ gì?"
...
Tâm tình của cô ngày chính thức xác nhận quan hệ đó, đến bây giờ Lương Mặc vẫn còn nhớ rõ.
Vui mừng đến khóe miệng cũng phải kéo lên đến huyệt Thái Dương, dưới chân mềm như bông, người cùng choáng váng.
Khi đó đúng là còn trẻ. Cô nhìn chính mình trong gương nghĩ nếu như ở hiện tại, có khi cô sẽ không có tâm tình thuần túy như vậy.
Lúc ấy cô tự cho là thông minh, chơi không biết bao nhiêu lần ŧıểυ tâm cơ, chiếm được tất cả dễ như trở bàn tay, lại chưa từng nghĩ vì cái gì cô có thể dễ dàng như vậy, thuận lợi như vậy.
Cô cho rằng chính mình đã nhìn thấu, thật ra cũng không phải.
So với Lương Sở Thương, ngay lúc đó cô quả thực đơn thuần đến lộ ra ngu đần.