Thời điểm chân giường cọ xát trên tấm ván gỗ phát ra tiếng vang kẽo kẹt, giống như lại dùng thêm chút sức lực giường sẽ bị đâm vỡ tan.
Trên người hai người che một cái chăn, vỏ chăn là tơ lụa, thêu hoa văn hoa hồng khoa trương, theo động tác đại khai đại hợp hoa hồng phập phồng lên xuống, di chuyển ở mặt trên, giống như mặt biển gợn sóng dưới ánh trăng.
Ở trong phòng trần trụi làʍ t̠ìиɦ, Tô Yểu luôn có chút xấu hổ bất an, mỗi lần chăn trượt xuống một chút, cô lại kéo lên một chút. Lặp lại một lần lại một lần, giống như làm không biết mệt, cũng không chê phiền hà. Cuối cùng khi cô lại đang định kéo chăn lên, Lương Sở Uyên bắt được tay cô, lên án nói: "Em không chuyên tâm."
Cô chỉ nói một chữ, "...Lạnh."
Lương Sở Uyên lại cười đâm về phía trước hai cái, "Vẫn còn sợ sao?"
Cô không lên tiếng.
Lương Sở Uyên lại nói: "Sợ còn thủy mạn kim sơn."
Tô Yểu: "..."
Cô cố ý xoắn chặt hoa huy*t, càng va chạm kịch liệt thì càng tao. Sợ kêu ra tiếng, cô cắn chăn, mông bị đẩy lên đến nỗi đỉnh côn th*t tạo lên trên bụng nhỏ một tòa núi nhỏ.
Trên mặt treo ngượng ngùng nhưng ở nơi không nhìn tới được thật ra lại vô cùng da^ʍ đãиɠ.
Dứt lời, côn th*t liền trượt ra bên ngoài cơ thể, Tô Yểu trở mình, mềm như bông mà ghé vào trên giường, thân thể trắng nõn như ngọ tiến sâu vào đệm chăn, nương theo ánh sáng mỏng manh càng thêm rực rỡ sáng ngời.
ȶᏂασ như thế nào cũng đều không buông lỏng, phù hợp hoàn mỹ với anh, tính ái phù hợp chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Tô yểu chôn đầu vào gối, cảm thấy buồn buồn, vì thế hơi ngẩng cổ, sau đó cằm tê rần, mặt bị người phía sau xoay lại. Trên môi bị cướp đoạt vô cùng vội vàng, cô thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, cau mày, đầu gối không tự chủ được cong lên, hơi nâng nửa người dưới.
côn th*t ȶᏂασ tiến vào càng sâu, một đôi tay lại tàn sát bừa bãi ở trước ngực, Lương Sở Uyên hôn lên vành tai Tô Yểu, như là cố tình cho phép, thở dốc càng ngày càng nặng, hô hấp nặng nề lên anh liền chửi tục lung tung rối loạn.
Cái gì sướиɠ cái gì chặt, cái gì thiếu ȶᏂασ cái gì thật tao, Tô Yểu nghe được mặt đỏ tai hồng, lại không phản cảm, ngược lại cảm thấy nước chảy ra ngày càng nhiều.
Ở cổ trấn ba ngày giống như ngăn cách với thế gian.
Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, bữa sáng là sữa đậu nành bánh quẩy ở đầu ngõ, cách căn nhà không xa chính là một cái chợ nhỏ, hải sản vô cùng tươi mới, cao hứng liền tự mình xuống bếp, lười biếng liền đi tiệm cơm lớn nhất ở trấn trên giải quyết vấn đề thức ăn, tuy rằng hương vị không phải quá tốt nhưng người lười cũng không bắt bẻ.
Sau khi trở lại Ôn Thành, Tô yểu có khi sẽ nhớ tới đoạn thời gian ở cổ trấn kia. Làm một người phụ nữ vừa mới từ chức, cô rất có trách nhiệm mà nằm trên giường ba ngày, sau đó phát hiện chính mình vẫn là thích hợp đi ra ngoài làm việc.
Nhưng tạm thời cô sẽ không suy xét về phương diện này.
Bởi vì cô muốn kết hôn.
Kết hôn lần này vô cùng quan trọng, lãnh chứng là một chuyện, hôn lễ lại là một chuyện khác.
Hôm trước cô một mình ngồi ở nhà xem tiết mục dưỡng sinh đột nhiên nhận được một kiện hàng, chỉ người nhận hàng là cô, nhưng trong khoảng thời gian này cô cũng không mua thứ gì. Xuất phát từ suy xét sự an toàn, cô nhắn tin cho Lương Sở Uyên.
Anh trả lời: Mở ra nhìn xem.
Cô hiểu rõ, này có thể chính là kinh hỉ mà Lương Sở Uyên mang đến cho mình.
Đại khái là kinh hỉ lấy hình thức một kiện hàng mà xuất hiện, cảm xúc của Tô Yểu không có dao động quá lớn, chỉ giống như bóc một kiện hàng bình thường, dùng dao rọc giấy cắt băng dính, vẻ mặt bình tĩnh. Kinh hỉ chính là sau khi bình tĩnh mới chính thức bùng nổ. Tháo ra vỏ bọc bên ngoài vẫn còn bình tĩnh nhưng đồ vật bên trong làm cho cô càng suy nghĩ càng chấn động.
Hộp quà đen như mực, bên trong lặng lặng nằm một bộ hỉ phục mũ phượng khăn quàng hoàn chỉnh phức tạp. Phía trên tơ lụa như lủa đỏ là sợi tơ kim sắc phác họa ra chim bay sinh động như thật, giống như có linh hồn, thẳng tắp bay vào ngực Tô Yểu.
Cô lấy ra một tấm thiệp.
[ŧıểυ thái dương anh yêu nhất.]
***
Tác giả: Trước đó Yểu Yểu từng nói qua ŧıểυ Lương là ŧıểυ thái dương của cô ấy. Nhưng đối với ŧıểυ Lương mà nói, biểu đạt ngược lại mới là đúng.
Editor: chương sau là hoàn chính văn nhé các thím.