Nhà cũ rất lớn, đình viện trống trải, Tô Yểu dừng lại trước vài cây bạch quả, tự nhiên giật mình, cô nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi với Lương Sở Thương.
Lương Sở Thương hỏi cô: "Em cảm thấy Sở Uyên thế nào?"
Thế nào?
Ôn nhu, săn sóc, bao dung...Rất nhiều từ ngữ tốt đẹp để hình dung đều có thể dùng trên người anh, Tô Yểu nghĩ trả lời như vậy nhưng cô không thể nói ra một tiếng nào, cô ẩn ẩn đoán được Lương Sở Thương muốn nói cái gì, nhưng lại có chút không muốn thừa nhận.
Lúc trước khi mà hai người giao lưu hoàn toàn dựa vào cặp mắt kia, cô từng nhìn được một vài suy nghĩ. Chỉ là Lương Sở Uyên trốn tránh rất nhanh, thanh âm bên tai chỉ lướt qua trong một cái chớp mắt, lại đọng lại không ít cảm xúc áp lực và âm u. Anh không muốn nói, cô cũng liền lựa chọn làm như không thấy.
Lương Sở Thương thấy cô im lặng, cũng nhìn ra sự giãy giụa trong mắt cô, anh ta nói thẳng không cố kỵ: "Em có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Sở Uyên, hẳn là có thể đoán được cái gì đó, đúng không?"
Tô Yểu hơi hơi trợn mắt, theo bản năng lui về phía sau một bước, không tỏ ý kiến.
"Em đừng sợ." Lương Sở Thương cười cười, "Sở Uyên vì em, làm rất nhiều việc. Những cái bệnh vặt đó, nó đã khắc phục đến gần khỏi rồi, em hẳn là cũng có thể cảm thụ được."
Tô Yểu chần chờ gật gật đầu.
Đúng vậy, trừ bỏ dưới tình huống hoàn toàn thả lỏng, Lương Sở Uyên vẫn luôn che dấu mặt âm u của chính anh rất khá.
Lương Sở Thương lại mở miệng lần nữa, giống như chìm vào hồi ức, lại giống như đang kể chuyện xưa, thanh âm rất thấp, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Tô Yểu lại cảm thấy, anh ta đang áy náy.
Nếu không phải có anh ta, có lẽ Lương Sở Uyên sẽ không sớm từ bỏ như vậy.
Năm Lương Sở Uyên bảy tuổi chính thức bị đưa ra nước ngoài, giống như tù nhân phạm tội, gần mười năm đều chưa từng trở về. Bị đưa vào tòa tháp ngà voi kia, cái gì cần đều có, duy chỉ không có ai làm bạn. Giáo viên cùng người hầu tới rồi lại đi, thay đổi hết lượt này đến lượt khác, cho dù là Lương Sở Thương, cũng không thể luôn làm bạn bên cạnh anh.
Thời gian đó, anh vẫn luôn một mình cô độc.
Năm mười bốn tuổi ấy, giáo viên tiếng Trung mới tới là một người thích cười, thanh âm của cô ta cũng rất êm tai, trên người luôn có cỗ mùi hương nhàn nhạt, là mùi chanh thanh mát, ngây ngô lại tươi mát. Mỗi khi Lương Sở Uyên hoàn thành bài tập tốt, cô ta đều sẽ cười sờ đầu anh, khen anh rất thông minh, đáy mắt tràn đầy tán thưởng, nhìn không ra một tia nịnh nót hay giả bộ, vô cùng chân thành.
Đoạn thời gian đó, Lương Sở Uyên thích nhất chính là tiết học tiếng Trung.
Thẳng đến ngày sinh nhật mười lăm tuổi của anh, cô ta ở trước mặt anh cởi quần áo, hỏi anh có muốn không.
Dạ dày quay cuồng một trận, anh nhắm hai mắt lại.
Muỗn nói "Đi ra ngoài" nhưng không thể nói ra được chữ nào.
Người phụ nữ như là bắt được điểm yếu của anh, thân thể trần trụi cách anh ngày càng gần, "Cậu xem, ngay cả cự tuyệt cậu cũng không thể cự tuyệt được."
Mùi chanh trước đó cảm thấy dễ ngửi vào lúc này lại trở nên tanh tưởi không chịu nổi, Lương Sở Uyên che miệng và mũi, đột nhiên mở mắt, khi người phụ nữ kia hoàn toàn áp lên, anh dùng một chân đem cô ta đá tới cạnh cửa.
Ước số thô bạo trong thân thể ồn ào náo động, Lương Sở Uyên tức giận đến mức cả người đều phát run, anh lướt qua người phụ nữ đang chật vật ôm bụng, lập tức đi ra cửa, không màng người kia trần như nhộng, dùng sức mà mở cửa.
Người phụ nữ thét chói tai, ôm quần áo che trên người.
Khi bị người mang ra ngoài, cô ta vẫn còn vô cùng oán hận.
"Nghỉ ngơi cho tốt."
Lời của quản gia ngoài phòng còn chưa dứt, Lương Sở Uyên đã đóng cửa lại.
Anh cực kỳ khó chịu. Đổ mồ hôi đầm đìa, giống như chó rơi xuống nước, vọt vào buồng vệ sinh nôn khan một trận. Lại ngẩng đầu, nhìn thấy chính mình sắc mặt tái nhợt, anh tức khắc chán ghét tới cực điểm.
Cái người câm làm người chán ghét.
Là anh.
Đối với một giáo viên tôn trọng cùng kính yêu, lại bị vặn vẹo thành tính ái. Ở một khắc bắt lấy nhược điểm của anh kia, cô ta nháy mắt hóa thành giòi bọ, cô ta tươi cười mỉa mai sau lưng, rõ ràng đang nói: "Cậu cũng chỉ là người câm mà thôi."
Anh không cần bất kỳ kẻ nào thương hại.
Cho dù anh là người câm.
"Nó vẫn luôn che dấu rất khá." Lương Sở Thương nhìn về phía Tô Yểu đang sững sờ tại chỗ, "Thời điểm anh phát hiện ra, hai cánh tay kia của Sở Uyên đã không còn chỗ nào lành lặn."
Hô hấp của Tô Yểu cứng lại, giống như có dao nhỏ cắt ở trên người, cô đau lòng đến mức hốc mắt đều đỏ.
"Thời gian trị liệu đại khái khoảng ba năm, vết thương trên cánh tay cũng khôi phục, thoạt nhìn cũng không có gì khác trước, bác sĩ nói nó bình phục, kỳ thật anh không quá tin... Bởi vì anh phát hiện quá muộn."
Lương Sở Thương từ trong cảm xúc suy sụp đi ra, lại nhìn Tô Yểu giống như thấy được hi vọng: "Nhưng là Sở Uyên gặp em. Anh bắt đầu tin tưởng lời bác sĩ nói, Sở Uyên hẳn là, thật sự bình phục."
Cùng Tô Yểu nói những việc này, Lương Sở Thương cũng có tính toán của chính mình. So với việc cuối cùng "Sự việc bị bại lộ", chi bằng đi trước một bước nói cho cô. Như vậy có lẽ đối Tô Yểu thực không công bằng, nhưng anh ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Có gió thổi qua, Tô Yểu khôi phục thanh tỉnh.
Cô không ngốc, biết dụng ý của Lương Sở Thương. Nhưng cô cũng không phải cục đá không có thất tình lục dục, nếu đối tượng là Lương Sở Uyên, cô nguyện ý đối mặt.
"Em ở chỗ này à."
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lương Sở Uyên, nước mắt liền rơi xuống không hề báo trước.
Ý cười của Lương Sở Uyên thoáng chốc tiêu tán, anh bước nhanh tới, "Sao lại khóc?"
"...Không phải." Tô Yểu cọ cọ khóe mắt, "Mở mắt lâu quá, bị gió thổi chảy nước mắt."
"Thật không?" Lương Sở Uyên bán tín bán nghi.
"Thật mà."
Nói xong, sự chua xót lại xông lên chóp mũi, sợ bị anh phát hiện, Tô Yểu ôm lấy eo anh, gắt gao ôm chặt.
Lương Sở Uyên bật cười: "Mới nửa giờ không thấy đã nhớ anh như vậy sao?"
Tô Yểu yên lặng chảy hai hàng nước mắt, gật đầu.
"Đúng vậy, rất nhớ anh."
————
Tác giả: Lương Sở Thương đương nhiên không có khả năng biết được chi tiết như vậy, nhưng là ta biết.