Anh dùng hai ngón tay moi đào trong nhục huyệt, chỉ trong chốc lát đã làm Tô Yểu đạt cao trào. Hoa phùng ướt đẫm, dòng nước chảy ra, nhiễm ướt lông thưa thớt, còn đem trai thịt lớn nhỏ xối ướt dầm dề.
Trong mắt Tô Yểu một mảnh mê ly, trên mặt ửng hồng thật lâu không hết, cô nóng đến mức cả người đều là mồ hôi, đùi không ngừng run, eo dựng thẳng lên, cách giường khoảng cách một nắm tay, cũng không chê mỏi, liền thẳng tắp giữ nguyên như vậy, một hồi lâu sau mới sụp xuống dưới.
[thoải mái không?] Lương Sở Uyên liếʍ liếʍ môi, [anh còn chưa có bắt đầu đâu.]
"Ân a..."
Một tay anh ấn lên âʍ ɦộ lầy lội phấn nộn, chà đạp thô bạo, lòng bàn tay bị làm cho ướt át trơn trượt, dưới háng cũng dần trở nên cứng rắn. Anh nhân lúc Tô Yểu chưa chuẩn bị, lấy chân tâm của cô làm điểm tựa, đem cô trở mình--
Khi làʍ t̠ìиɦ anh không thích nói tốt.
Tô Yểu cũng đã sớm biết thói quen này của anh, nhưng anh vẫn tận lực tránh để cô nghe được những lời thô tục đó.
Đường cong phần lưng Tô Yểuvô cùng đẹp mắt, từ từ nhìn xuống, từ cổ đến eo, chỗ hẹp nhất đi xuống thì chính là cái mông thật cong.
Vô cùng đẹp. . Truyện Kiếm Hiệp
Làm người muốn chà đạp.
Lương Sở Uyên đùa bỡn mông thịt đầy đặn giống như xoa cục bột, hơi hơi bẻ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy một vòng nếp uốn hồng nhạt, tiếp tục nhìn xuống dưới chính là hoa huy*t vừa mới trải qua một lần cao trào, đưa mặt lại gần, u hương xông vào mũi.
Trong đầu nhất thời lại mắng câu thô tục, liên quan đến mấy chữ phát ra trong miệng, tùy ý giơ côn th*t lên cao, anh quỳ lên, cảm thấy độ cao không đủ, lại lót một cái gối đầu dưới bụng nhỏ của Tô Yểu, cơ bắp phần lưng căng thẳng, quy đầu liền đi vào mật huyệt.
Anh cắm vào vô cùng thong thả, côn th*t có thể cảm thụ rõ ràng hoa văn nếp uốn trong nhục huyệt.
Lương Sở Uyên không tiếng động mà mở miệng, từ trong cổ họng phát ra từng tiếng than thở.
[thật sướиɠ.]
Đừng nhìn vừa rồi lúc anh vẽ Tô Yểu bên ngoài đều là một bộ dáng chuyên tâm, thật ra trong lòng anh suy nghĩ vô cùng nhiều, toàn bộ đầu óc đều là ý tưởng dơ bẩn, may mà Tô Yểu nằm xuống liền bắt đầu mệt rã rời mới không phát hiện.
Anh muốn đè lên cô, đâm vào cơ thể cô, nắm lấy hai cái đùi của cô treo ở trên đầu vai anh, lúc ẩn lúc hiện...Này quả thực là việc làm thích thú nhất vào mùa đông.
Càng ham muốn thì thân mình càng nóng, anh ra ngoài càng thêm hung mãnh. Mặt sau ngại còn không đủ, liền cúi người dán chặt vào Tô Yểu, cánh tay chống đỡ, dùng hai ngón tay giữ cằm cô, khiến cho cô yêu kiều rêи ɾỉ không ngừng mà quay đầu lại.
Sau đó nặng nề mà hôn lên.
Hai má hai người hãm sâu, hấp thu nước bọt lẫn nhau, hai lưỡi cùng múa, cho đến khi bị mυ"ŧ vào đến tê dại.
Cuối cùng Tô Yểu giương cờ đầu hàng, sắp hô hấp không nổi, Lương Sở Uyên mới buông tha cô.
Cô ân ân a a mà lầu bầu, nói anh giống con chó nhỏ.
[chó nhỏ?]
Lương Sở Uyên nhướng mày, nhấc eo nhỏ hung hăng va chạm, thời điểm cô suýt chút nữa đụng phải đầu giường nhanh chóng kéo cô trở về, lại cậy mạnh mà ȶᏂασ một hồi, lại là một đợt cao trào.
"A...A...Sở Uyên..."
Lương Sở Uyên bị nộn huyệt chật hẹp kẹp đến nhíu mày, vì rời đi lực chú ý, anh cúi đầu tinh tế gặm cắn sau cổ Tô Yểu.
Tóc dài bị đẩy ra, nơi này mùi thơm cơ thể của cô đậm nhất, anh hôn đến vô cùng vui vẻ.
Không thể không nói, xác thực là giống con chó nhỏ.
Tô Yểu tiết hai lần, cự vật dưới thân Lương Sở Uyên vẫn uy phong như cũ, đôi tay xuyên qua dưới nách cô, anh nhéo nhéo ngực Tô Yểu, đùa bỡn đầu v*, chờ côn th*t cảm nhận được dấu hiệu bị đè ép giảm dần, anh mới chậm rãi ngồi dậy, rút ra côn th*t kim thương không ngã.
Tô Yểu xoay người, nhìn anh nói: "Eo mỏi quá..."
[nhưng mà anh còn chưa bắn.]
Giống như là chứng minh, côn th*t đâm đâm vào lòng bàn tay cô.
Lương Sở Uyên gian kế thực hiện được, cười đến sáng lạn, [được.]
Tô Yểu: "..."
Thời điểm Tô Yểu giơ tay cầm côn th*t, cô phát ra một tiếng thét kinh hãi không lớn không nhỏ. Thứ này khi tiến vào thân thể cô chỉ cảm thấy phía dưới quá trướng, bị căng đến đau. Nhưng hiện tại đem nó nắm ở trong tay, rồi lại phát hiện kích cỡ quá mức khả quan, cũng không biết là cắm vào huyệt nhỏ kia như thế nào.
【 động đi. 】
Lương Sở Uyên nhìn cô, hô hấp có chút khó khăn, nhẫn đến ngay cả cổ đều đỏ lên.
"... À, được." Tô Yểu nghe lời di chuyển lên xuống, không dám dùng quá nhiều sức lực, cũng không dám đụng tới trứng dái, sợ côn th*t không ngừng trướng đại sẽ bị niết đau, lại sợ trứng dái nặng trĩu bị áp đau.
Nhưng hiển nhiên giờ này khắc này Lương Sở Uyên không cần phần dịu dàng này của cô. Hắn thở hổn hển một tiếng, đùi động một cái, côn th*t liền linh hoạt mà nhảy ra khỏi lòng bàn tay Tô Yểu.
Khóe mắt anh đỏ lên mà giúp Tô Yểu vuốt tóc ướt dính trên trán.