Khách sạn cách ŧıểυ khu không xa, đi xe qua, lấy phòng xong xuôi cũng chỉ mất nửa giờ đồng hồ.
Trong phòng ấm áp, Tô Yểu cởi áo khoác, chỉ mặc một kiện áo lông dê, chất liệu mềm mại đem đường cong dáng người lả lướt của cô phác họa vô cùng đẹp mắt. Lương Sở Uyên xách túi của cô đi vào cửa, toàn bộ hành trình đều không nhìn vào mắt cô.
Lúc này cô mới phát hiện anh cũng không mang theo cái gì.
"Sao anh..."
Cửa vừa đóng lại trước mắt liền tối sầm, Tô Yểu chưa nói hết lời đã bị lấp kín miệng.
Lương Sở Uyên rất nhiệt tình, hàm chứa cánh môi của cô, mυ"ŧ lưỡi của cô, một tay đỡ eo cô, một tay khác cũng không nhàn rỗi, chui vào vạt áo của cô, trực tiếp nắm lấy ngực cô.
Ưm một tiếng, Tô Yểu cảm giác được có một khối cứng rắn chọc vào bụng nhỏ của cô.
Cô muốn Lương Sở Uyên bật đèn, nhưng lại không muốn anh nhìn thấy tình trạng quẫn bách của mình lúc này.
đầu v* bị nắm, một dòng điện chạy thẳng xuống hoa huy*t, thịt trai bị nghẹn đến gắt gao, giống như có nước sắp chảy ra, cô cũng sắp khó thở vì thiếu oxy.
"Sở Uyên...Sở Uyên...Đừng--"
"Xoạc" một tiếng, áo trong bị kéo hỏng, Tô Yểu không nghĩ tới Lương Sở Uyên sẽ bạo lực như vậy, mông nhất thời bị nhấc lên cao, cả người cô cao hơn anh nửa cái đầu, bộ ngực đầy đặn áp thẳng vào mặt của anh.
đầu v* được nội y nâng đỡ, bị hàm răng gặm cắn không những không đau, còn rất ngứa.
Căn phòng an tĩnh trống trải, thô sơ giản lược, nghe qua chỉ có thanh âm của phụ nữ, nhưng nếu nghe cẩn thận lại, kỳ thật có thể nghe được tiếng kêu ân ân a a hỗn tạp cùng tiếng thở dốc áp lực của đàn ông, cùng với âm thanh liếʍ mυ"ŧ núm vυ" chậc chậc.
Rõ ràng không có sữa, lại còn nháo ra hành động làm người ta đỏ mặt như vậy.
Tô Yểu bị anh không ngừng trêu chọc trên dưới làm cho bên trong cơ thể càng thêm hư không, cô nâng chân treo lên eo anh, "Đi, đi lên giường được không."
Thế nhưng Lương Sở Uyên lại lắc lắc đầu.
Trước ở chỗ này, lát nữa sẽ lên giường.
Anh không lên tiếng mà đem hạ thể hai người lột sạch sẽ, trước khi côn th*t tiến vào ŧıểυ huyệt, quy đầu cọ xát âm đế hồi lâu giống như hôn môi. Tra tấn một hồi, nước cũng chảy ra rất nhiều, đến khi nước chảy thành sông anh mới đi vào.
"A a..."
Đầu ngón tay Tô Yểu gắt gao bấu vào bả vai Lương Sở Uyên.
Lương Sở Uyên nhấp môi, liếʍ láp xương quai xanh của cô giống như trấn an, luật động dưới thân hơi giảm, chờ cô thích ứng mới ȶᏂασ mạnh mẽ trở lại.
Chất lượng ván cửa không tồi, dưới thân va chạm kịch liệt cũng chỉ làm nó phát ra tiếng vang rất nhỏ, nhưng nói như thế nào cũng là ván cửa, vừa cứng lại vừa lạnh, cũng may có tay Lương Sở Uyên che chở, Tô Yểu mới không cảm thấy phía sau lưng đau đớn.
Anh đau lòng cô, cô cũng đau lòng anh.
Tô Yểu giãy dụa xuống khỏi người anh, xoay người đưa lưng về phía anh, chân nhẹ nhàng mở ra, dẩu mông lên cao.
"...Tiến vào đi."
Như vậy thì ảnh không cần dùng tay đỡ cửa nữa.
Không khí giống như ngưng lại vài giây.
Tô Yểu quay đầu, muốn nói gì đó, ai ngờ mông bị đâm mạnh một cái, ngực liền đâm sầm vào cánh cửa, cô kêu lên một tiếng rách nát, cảm thấy tư thế này côn th*t vào càng sâu.
dương v*t cắm vào nhục huyệt giống như là tìm được nơi trở về, Lương Sở Uyên ở phía sau lưng Tô Yểu lưu lại vài đường dấu vết sâu cạn không đồng nhất, trong bóng đêm ánh mắt anh đen như mực, trước mắt thoảng qua là bộ dáng thừa hoan của Tô yểu dưới thân người khác.
Anh không muốn như vậy.
Chỉ là nghĩ đến liền không chịu nổi.
Trước khi gặp được Tô Yểu, anh vẫn luôn cảm thấy độc thân khá tốt, không cần nhìn sắc mặt người khác, trong tay có tiền, có cổ phiếu, còn có thể đi làm việc mình thích mà không cần tốn nhiều sức lực, trong tay luôn có đủ loại tài nguyên để chứng minh chính mình -- nếu không anh một tên vô danh ŧıểυ tốt, dựa vào cái gì có nhiều người vội vàng tới thưởng thức tác phẩm của anh như vậy?
Nhưng anh gặp Tô Yểu.
Tô Yểu làm cái gì cũng rất đáng yêu, ích kỷ hay lớn mật cũng thế, đều làm anh vui mừng. Kể cả sau này anh có gặp thêm nhiều người, các cô ấy cũng không thể hấp dẫn anh bằng Tô Yểu, huống chi, Tô Yểu còn có thể nghe được thanh âm trong lòng anh.
Tô Yểu là món quà mà trời cao thương xót ban cho anh.
Lương Sở Thương đã từng không dưới một lần nói anh là người cố chấp, một khi đã nhận định cái gì thì phải có bằng được, không đâm nan tường không quay đầu lại.
Hiện tại, anh nhận định Tô Yểu, cũng chỉ muốn Tô Yểu.
Người khác đều không được.
Chẳng qua người bình thường đều sẽ không đồng ý để con gái của mình gả cho một người câm, điều kiện phần cứng dù tốt cũng không được. Xem mắt lần này chỉ là lần đầu tiên, kế tiếp sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba...Tô Yểu sẽ từ lúc bất đầu phản kháng biến thành lo âu, mỏi mệt, thậm chí thỏa hiệp.
Bọn họ muốn đi đến cuối cùng, trên đường khẳng định sẽ gặp phải rất nhiều chướng ngại cản trở, tuyệt đối không để bọn họ thuận lợi đi đến cuối đường.
Lương Sở Uyên nghĩ nếu chính mình không mở miệng nói chuyện sẽ làm Tô Yểu khó xử, vậy anh liền thử đi nói chuyện.
Ăn thêm nhiều thuốc thúc giục cũng được, chỉ cần Tô Yểu đừng rời khỏi anh.