Ban công được đổi thành phòng pha lê, bên trong cây xanh được bố trí có chút thú vị, ánh trăng chiếu vào, vài bông hoa nở rộ cũng nhiễm một chút ánh sáng lung linh.
Đợi chờ trong khung cảnh như vậy, Tô Yểu không khỏi thả chậm hô hấp, rồi sau đó lại cười: "Tôi nói câu này có thể gây mất hứng, ở chỗ này uống rượu đón giao thừa sẽ không bị côn trùng cắn chứ?"
Trong phòng pha lê treo ba cái đèn, cường độ cũng không quá sáng, vừa lúc có thể chiếu sáng, Tô Yểu nhìn thấy Lương Sở Uyên nói: [Tôi còn chưa có thử qua. Nếu ngồi ở chỗ này mà bị côn trùng cắn, trong phòng có mấy chai rượu thuốc, cũng coi như là lo trước khỏi họa đi.]
Tô Yểu nhướng mày, cảm giác đồng tình sâu sắc. Cô đổ chút rượu vào ly, chỉ nhấp một ngụm nho nhỏ, trên mặt liền nổi lên một mạt đỏ ửng, "Chúng ta liền đánh cược một phen đi, nếu không bị côn trùng cắn liền giai đại vui mừng, nếu bị cắn liền đồng bệnh tương liên, được không?"
Lương Sở Uyên nhìn sắc mặt của cô, [tửu lượng của cô thế nào? Rượu này tác dụng chậm nhưng không nhỏ đâu.]
"Chắc là có thể? Tôi uống rượu không nhiều lắm, có uống vài lần, cũng chưa say."
Tô Yểu đã quên nói, những lần không có say kia, cô cũng chưa uống đến thế nào.
[Vậy là tốt rồi.] Lương Sở Uyên giơ tay nhìn đồng hồ, [Còn có hơn mười phút, năm nay liền trôi qua.]
Đêm nay, sau khi hai người ăn cua xong, liền chơi điện tử, lại chơi vài ván cờ, thời gian tiêu khiển trôi qua rất nhanh.
Lương Sở Uyên là người biết hưởng thụ, anh biết làm thế nào để có thể đợi ở nhà một mình mà không nhàm chán.
Lần đầu tiên Tô Yểu tới, đối với tất cả mọi thứ đều thấy mới mẻ đến muốn mệnh. Sau khi chơi đùa xong, cô còn chưa đã thèm, lại muốn đi xem phòng vẽ tranh của Lương Sở Uyên. Chỗ này chỉ bằng một phần năm so với phòng vẽ tranh lần trước đi, cũng không tính là chen chúc, thậm chí có thể nói là rộng rãi, nhưng bởi vì quá nhiều đồ vật, nhìn có vẻ tràn đầy.
Tô Yểu cảm thấy hứng thú, vừa vào cửa cô liền nhìn thấy bức họa kia.
Khung ảnh lồng kính tinh xảo, nhân vật chính ở trung tâm, là cô.
"Đó là tôi sao?"
[Là cô.] Lương Sở Uyên đem bức họa từ trên ngăn tủ gỡ xuống, đưa cho cô, [Ngày đó sau khi mang cô đến phòng vẽ tranh, tôi có đi một chuyến đến thượng hồ, bởi vì có một ít chuyện làm đầu óc tôi rối loạn, cần phải bình tĩnh lại. Cho nên khi trở về nhà tôi liền bắt đầu vẽ tranh, chờ phản ứng lại được thì "cô" đã ở trên trang giấy.]
Tô Yểu nhìn bức họa chính mình, sắp bị cặp mắt kia dụ hoặc trầm mê, cô cười khổ: "Này so người thật không giống, tôi cũng không xinh đẹp như vậy."
[Vậy sao? Nhưng trong đầu tôi cô chính là dáng vẻ này.]
"Xem ra phải nhìn người mẫu trực tiếp vẽ tranh mới được. Anh lại tưởng tượng nhiều thêm vài phần thì không biết tôi còn khác đến mức nào nữa."
Lương Sở Uyên cười không tiếng động: [Bức họa này tặng cho cô, coi như là làm...vật hối lộ đầu tiên để cô đồng ý làm người mẫu.]
Đây là lễ vật đầu tiên cô nhận được trong năm nay.
Mà lễ vật này, lúc này nằm an tĩnh ở một góc phòng khách, mà một góc khác của phòng pha lê, là vị trí đôi nam nữ kia ngồi nói chuyện với nhau.
Tô Yểu chỉ hướng phía đông: Một lát nữa chúng ta có thể nhìn thấy pháo hoa từ chỗ này."
Ngồi ở chỗ này, đúng là có được cảm giác tuyệt hảo về thị giác.
Tô Yểu nhớ tới năm kia, hơn mười một giờ Quan ĐÌnh kéo cô ra khỏi nhà, hai người chìm trong biển người, ngửa đầu xem lễ hội pháo hoa trên Ôn Giang, ngày hôm sau tỉnh lại, cổ đau không chịu được, mặt cũng bị đông lạnh ra vết rạn.
Còn tưởng rằng căn cứ vào sự lười biếng của mình, cô sẽ không nhìn thấy màn bắn pháo hoa long trọng mỗi năm một lần này.
Kết quả lại quen biết Lương Sở Uyên.
Vì thế cô ngồi ở chỗ này.
Lương Sở Uyên có nói anh rất cao hứng khi có thể quen biết cô, kỳ thật cô cũng như vậy.
Lương Sở Uyên là một người quá đáng giá để kết giao.
Nhớ lại quá khứ đủ loại chua ngọt đắng cay, các loại cảm xúc nảy lên trong lòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Tô Yểu lại uống vào không ít rượu.
Nói nhiều nhất chính là một câu "Tôi muốn từ chức."
Lương Sở Uyên nói cô say rồi, đừng uống nữa.
Cô không chịu, nói đúng ra là không có thèm nhìn đến, chính là muốn uống. Lúc uống vào chỉ cảm thấy mùi rượu vào miệng thanh tân thoải mái, vui sướиɠ như thế nào, chờ dừng lại, cô mới cảm thấy một tia choáng váng.
Dạ dạy bốc hỏa, làn da cũng giống như bốc hỏa, Tô Yểu mê mê hoặc hoặc mà nâng má nhìn ngoài phòng pha lê yên tĩnh, lẩm bẩm tự nói: "3, 2, 1, đoàng!"
Vừa dứt lời, pháo hoa đủ mọi màu sắc đồng thời nở rộ, Lương Sở Uyên lại chưa kịp nhìn lên.